Trong Thanh Đằng Kiếm Viện, Địch Thanh Mi không kềm được, hai bàn tay run rẩy, ly nước trong tay chưa tới miệng đã rơi ra gần nửa.
Đối với tông chủ của một phái, chuyện như vậy thực là thất thố.
Sắc mặt Đoan Mộc Luyện ngồi đối diện ông ta cũng vô cùng khó xem.
"Hèn gì lão ta làm mà không hề sợ hãi, hèn gì Đỗ Thanh Giác lại dám làm trái ý hoàng hậu, mà vẫn thuận lợi quy lão hồi hương!"
Bờ môi Địch Thanh Mi run rẩy, hoàn toàn không còn chút nét uy nghiêm.
Ông ta không thể nào khống chế được tâm tình của mình.
Thường ngày lúc nào ông ta cũng chê Tiết Vong Hư và Đỗ Thanh Giác là già mà hồ đồ, lúc nào ông ta cũng nghĩ tu vi của mình cao hơn Tiết Vong Hư và Đỗ Thanh Giác nhiều.
Ông ta không bao giờ ngờ được rằng, Tiết Vong Hư đã bước vào đệ thất cảnh!
Chín năm trước ông ta đã đạt tới đệ lục cảnh thượng phẩm, nhưng từ lúc ấy đến nay, ông ta vẫn chưa thể nào chạm được tới cánh cửa đệ thất cảnh.
Hèn gì hôm nay, ông ta đã cảm nhận được sự chấn động kịch liệt của Thiên Địa nguyên khí ở ngọn núi ngay Thanh Đằng Kiếm Viện.
Tiết Vong Hư đã cố ý dẫn tụ Thiên Địa nguyên khí ở quanh Thanh Đằng Kiếm Viện, chính là để nhắc nhở, mà cũng là uy hiếp ông ta!
Tiết Vong Hư đang cảnh cáo ông ta, không được quá phận trong tế kiếm thí luyện cũng như chuyện sự vụ của tông môn.
Đau đớn là, ông ta không thể nào gạt bỏ được sự uy hiếp đó.
Vì cảnh giới là cảnh giới, dù chỉ kém một cấp, cũng đã là cách biệt giữa trời và đất, chỉ cần Tiết Vong Hư muốn, Tiết Vong Hư có thể tát thẳng vào mặt ông ta ngay trước mặt đệ tử của Thanh Đằng Kiếm Viện và Bạch Dương Động!
"Ngươi chẳng qua chỉ là muốn có công bằng, nếu ngươi đã muốn, ta sẽ cho các ngươi công bằng, ngươi tưởng chỉ cần có công bằng, là các ngươi có thể thắng lợi được sao?"
Địch Thanh Mi hít sâu, chân nguyên trong người chấn động, làm vỡ nát chén trà trên tay.
Bên trong Thanh Đằng Kiếm Viện vô cùng rối loạn.
Tiết Vong Hư công khai biểu lộ cảnh giới ngay giữa thanh thiên bạch nhật, tin tức ấy nhanh chóng bay như gió truyền khắp mọi ngóc ngách của Trường Lăng, đến cả những vương triều xa xôi.
Nếu trong Viện có một Tu Hành Giả bỗng nhiên nổi tiếng, mọi đệ tử của Thanh Đằng Kiếm Viện đều sẽ rất sung sướng, nhưng người đó lại là Tiết Vong Hư, làm họ đều cảm thấy một sự uy hiếp vô hình.
Vì họ biết, viện trưởng Địch Thanh Mi của mình chỉ là Lục Cảnh thượng phẩm Tu Hành Giả.
Trên đời này chỉ có sư tử chế ngự sài lang, làm gì ở đâu có sài lang lại đòi chế ngự sư tử?
Trong cả Thanh Đằng kiếm viện chỉ có một người ngoại lệ, là một thiếu niên mặc áo xanh đơn giản, cơ thể cực kỳ cân đối. Y vẫn rời giường vào lúc gà gáy, uống một cốc nước to để súc rửa dạ dày, sau đó nấu một bữa sáng đơn giản với ngũ cốc và rau xanh.
Sau đó hắn bắt đầu luyện kiếm một canh giờ, sau đó xem sách một canh giờ, sau đó nhập tĩnh tu hành...
Thiếu niên này tuổi xêm xêm Nam Cung Thải Thục, y vẫn nghiêm túc làm theo đúng lịch trình tu hành hàng ngày của mình, không vì tin tức chấn động kia mà thay đổi chút nào.
Vì tên của y là Hà Triêu Tịch, phụ thân của y cho y cái tên này, chính là muốn hi vọng y không vì những chuyện vô vị mà làm loạn đầu óc của mình.
Ngoài Hà Triêu Tịch, Nam Cung Thải Thục cũng là một ngoại lệ.
Cô cũng không vì Tiết Vong Hư hiển lộ cảnh giới mà lo lắng.
Điều cô lo là tiến cảnh tu luyện của Đinh Trữ.
Chỉ còn mấy ngày nữa là tới tế kiếm thí luyện, Đinh Trữ có thể đột phá đến Luyện Khí Cảnh không?
Nên cô sốt ruột, lấy giấy bút viết thư giục phụ thân mình, "Chuyện đan dược lần trước con đã nhờ. . . giờ thế nào rồi?"
...
Trong gian nhà trang đằng sau Bạch Dương Động.
Đinh Trữ xếp bằng ngồi trên bồ đoàn.
Tiết Vong Hư lần này chấp nhận bỏ vốn, đưa cho hắn một viên Long Hổ Đại Hoàn Đan quý giá, dược khí hùng hậu cuồn cuộn trong cơ thể, hắn thậm chí không cần dùng tới Cửu Tử Tằm, mà các vết thương đã tốt được bảy tám phần.
Trước khi nhắm mắt, hắn nhìn vào tàn kiếm Mạt Hoa để trên đùi.
Có đôi khi chuyện giết người báo thù là chuyện rất nhàm chán, những người chết đã không sống lại được, mà còn có nhiều người hơn chết đi.
Nhưng Vương Thái Hư nói đúng, nếu sống không thấy thoải mái, thì cuộc sống cũng đâu còn ý nghĩa.
Trong đầu hắn, lại xuất hiện hình dáng Trường Tôn Thiển Tuyết, và câu nói về sự công bằng của cô.
Sự công bằng trong lòng người, và sự công bằng trong thế gian, căn bản là giống nhau.
***
"Thanh kiếm này hiện giờ ở trong tay ta, nhưng sau này có thể sẽ là của ngươi."
Cách đó không xa, dưới một thác nước, Lữ Tư Triệt bình thản nhìn thiếu niên mặc trang phục đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện trước mặt, giọng điệu vô cùng dụ dỗ.
Gã thiếu niên này quanh mép đã có râu tơ nhàn nhạt, hầu kết ở họng cũng đã hết sức rõ ràng, hai bàn tay hắn vì cầm kiếm quá nhiều mà có vết chai.
Khuôn mặt gã ngay ngắn trầm ổn, nhưng ánh mắt lại nóng bỏng, đầy khao khát nhìn vào vật trong bàn tay phải của Lữ Tư Triệt.
Đó là một thanh tiểu Kiếm màu trắng.
Chỉ dài có một xích (0.33m), còn ngắn hơn cả tàn kiếm Mạt Hoa của Đinh Trữ.
Nhưng bên trên thân kiếm ngắn ngủn lại phủ kín chi chít phù văn, dù Lữ Tư Triệt không hề truyền chân nguyên vào, nhưng những phù văn cũng tự mình tỏa sáng, như vô số hạt bồ công anh đang chấp chới.
Đây là Tuyết Bồ Kiếm, do danh sư Cơ Thiên Tuyết của Đại Sở vương triều làm ra.
Đặc biệt chất liệu và phù văn, không chỉ giúp thanh kiếm trở thành vật có khả năng chứa niệm lực cho Tu Hành Giả, khiến nó có thể trở thành phi kiếm, mà bản thân nó còn có ẩn chứa một sức mạnh đặc biệt.
Trên đời có rất ít tài liệu luyện khí mà bản thân có chứa sức mạnh.
Hơn nữa cũng chỉ có một vài tông môn luyện khí của Đại Sở vương triều, mới luyện chế ra được những loại phù khí và Pháp khí như vậy.
Đại Sở vương triều xưng bá cả trăm năm về kỹ thuật luyện khí và các loại phù khí cường đại.
Tuyết Bồ kiếm này ngay tại Đại Sở cũng được coi là một thanh danh kiếm.
Người đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện dù có ngu dốt, cũng biết muốn có được thanh kiếm này, nhất định phải trả giá rất lớn.
Nên gã hít sâu một hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, hỏi: "Ngài đại diện cho Ly Lăng Quân đến đây, lại còn bảo thanh kiếm này có thể sẽ thuộc về ta, rốt cuộc Ly Lăng Quân muốn ta làm điều gì?"
"Mặc Trần, ta đã kiểm tra kỹ, tuy ngươi với người Mặc phủ và An Thành Mặc thị đều xuất thân từ một tộc, hơn nữa thiên phú tu hành cũng không tệ, nhưng ngày xưa tổ phụ của ngươi với tổ phụ của Mặc phủ trở mặt với nhau, bây giờ nhất mạch người ta đã được phong Hầu, còn các ngươi lại vẫn ở An Thành, hoàn cảnh bần hàn, đến Trường Lăng đi học cũng bị làm những kẻ muốn nịnh bợ Mặc phủ làm khó dễ, vất vả bao nhiêu mới vào được Thanh Đằng Kiếm Viện, nếu không có cơ duyên, có lẽ cả đời cũng sẽ không thể nào phát triển được."
"Ta thay Ly Lăng Quân tới tìm ngươi, chính là muốn lấy thanh kiếm này để đổi một lời hứa của ngươi. . . Ly Lăng Quân muốn ngươi sau này trở thành môn khách của ngài."
Mặc Trần ngơ ngác: "Chỉ như thế?"
Gã không thể nào tin được, vì đối với gã, vì dù không có chỗ tốt nào, tương lai rời khỏi Thanh Đằng Kiếm Viện, mà trở thành môn hạ của Ly Lăng Quân cũng là một loại vinh quang.
"Có thanh kiếm này, ngươi có thể trở thành một trong ba người đứng đầu tế kiếm thí luyện." Lữ Tư Triệt nói khẽ: "Ly Lăng Quân không ưa tên đệ tử nửa ngày thông huyền của Bạch Dương Động, ngài muốn ngươi làm cho hắn không thể trở thành một trong ba người đứng đầu."
Mặc Trần kinh hãi: "Bảo ta cầm thanh kiếm này tham gia tế kiếm thí luyện?"
"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy như thế là không công bằng với những người khác?"
Lữ Tư Triệt cười nhạt: "Để ta nói cho mà nghe, tế kiếm thí luyện của Thanh Đằng Kiếm Viện căn bản không giới hạn dùng loại kiếm nào, chỉ là người khác không kiếm được kiếm tốt mà thôi, ngươi tìm được kiếm tốt, không công bằng chỗ nào? Hơn nữa trên đời này ở đâu có công bằng?"
Tim Mặc Trần đập thình thịch, môi gã không ngừng run rẩy.
Gã rất căng thẳng, nhưng cả người lại nóng bừng.
Gã đã nghĩ đến việc có được thanh kiếm này, nếu thắng được tế kiếm thí luyện, chiếm được cơ hội dùng linh mạch tu hành, vừa có tương lai tiền đồ lại còn có được thanh chi ngọc phách. . . nếu được như thế ...gã sẽ không còn …chìm lỉm giống như hiện nay nữa.
"Phải giết chết hắn trong tế kiếm thí luyện?" Hắn ngẩng đầu, đầu đầy mồ hôi nhìn Lữ Tư Triệt.
"Nếu có biện pháp khác, thì đừng dùng cách nguy hiểm và ngu xuẩn như vậy." Lữ Tư Triệt lắc đầu, "Muốn làm một thiên tài biến thành bình thường, chỉ cần không cho hắn có đủ thời gian tu hành, hoặc làm cho hắn bị thương, hoặc không cho hắn có được điều kiện để tăng tiến tu vi. Chỉ cần không trở thành dạng quái vật một tháng Luyện Khí, mấy tháng đạp chân Nguyên Cảnh, Ly Lăng Quân cần gì phải lo lắng nữa?"
Mặc Trần sợ thời cơ mất rồi sau này sẽ không còn nữa, nên gật mạnh đầu, mồ hôi lạnh sau lưng chảy thành dòng.
Gã sợ… những đại nhân vật cao cao tại thượng này, đồng thời Lữ Tư Triệt cũng làm cho hắn mơ hồ cảm thấy. . . Chẳng lẽ tên đệ tử mới vào của Bạch Dương Động kia, thật sự có khả năng một tháng đột phá đến đệ Nhị Cảnh hay sao?