Nam Cung Thải Thục vẻ mặt không thể tin được đứng nhìn hắn chằm chằm.
"Ngươi sẽ không thật sự chỉ chọn hai quyển điển tịch này thôi, rồi ngồi xuống tu hành chúng liền ngay đấy chứ?" Nam Cung Thải Thục không nhịn được hỏi lại.
Đinh Ninh gật đầu, nói: "Ừ."
"Ngươi rốt cuộc hiểu biết được bao nhiêu về tu hành, hoặc nói rõ hơn là ngươi rốt cuộc có hiểu tu hành là thế nào hay không?" Nam Cung Thải Thục giận đến run môi.
Đinh Ninh nhìn cô: "Có vấn đề gì sao?"
"Ngươi rốt cuộc có biết những điển tịch này là cái gì không?"
Nam Cung Thải Thục giận dữ nhìn hai quyển sách trên tay Đinh Ninh, lông mày giật giật: "Ngươi có biết Linh Nguyên Đại Đạo thực ra chỉ là một quyển công pháp giải thích tu hành chân nguyên vô cùng thô thiển, chẳng có chỗ nào đặc biệt đáng khen, hơn nữa cách tu hành đó lại còn có nguồn gốc từ Triệu Địa. Thân là tu sĩ người nước Tần, ngươi không những thu được lợi gì từ kiểu công pháp đó, mà còn sẽ làm cho nhiều đại nhân vật không vui. Còn Dã Hỏa Kiếm Quyết, là loại Kiếm Quyết uy lực không lớn, nhưng lại đặc biệt phức tạp khó luyện, không chỉ khó học kiếm thức, việc phối hợp chân khí và chân nguyên cũng vô cùng phức tạp. . . Thanh Đằng kiếm viện chúng ta cũng có Kiếm Quyết kiểu này, nhưng bao nhiêu năm nay chúng ta chưa từng có ai chọn học nó."
"Ý ngươi là. . . Ta chọn công pháp này và Kiếm Quyết này, phối hợp lại, sẽ rất kém cỏi?" Đinh Ninh mỉm cười.
Thấy Đinh Ninh còn cười, trên mặt Nam Cung Thải Thục không khỏi nổi lên một tầng sương lạnh, "Không phải là rất kém cỏi, mà là kém đến nỗi không còn thể nào kém hơn. Nếu ngươi đã khác chúng ta, có thể ở trong này tha hồ luyện tập không bị giới hạn thời gian, thì sao ngươi không bỏ chút thời gian đi tìm hiểu kỹ nội dung từng điển tịch? Ngươi hẳn là phải hiểu, đệ tử Bạch Dương Động không phải ai lúc mới nhập môn cũng có được cơ hội đi vào trong nội động chọn điển tịch, ngươi đã có thuận lợi nhiều hơn họ, sao không biết quý trọng?"
Đinh Ninh chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng nói : "Chọn cái gì là do ta quyết, có quan hệ gì tới ngươi?"
Nam Cung Thải Thục sửng sốt.
Quả thực chẳng liên quan gì tới cô.
Là do cô tự mình đi theo hắn, vì lòng hiếu kỳ của cô thôi, sao bây giờ cô lại nổi giận, chẳng qua chỉ là muốn xem một màn kịch vui, sao thấy kết quả không như mình mong muốn mà lại thất vọng?
Có quan hệ gì tới cô đâu?
Cô với Đinh Ninh ngày hôm nay mới gặp nhau lần đầu tiên, ngay cả bạn bè cũng còn chưa phải.
"Tu luyện như thế nào, đó là chuyện của ta, ta biết ngươi tốt với ta, ta rất cảm ơn ngươi." Đinh Ninh nói tiếp: "Hơn nữa điển tịch khác nhau là do mỗi người khác nhau, ta chắc chắn hai quyển điển tịch này rất thích hợp với ta."
Nếu những người chưa bắt đầu tu hành khác dám nói với Nam Cung Thải Thục như vậy, Nam Cung Thải Thục nhất định sẽ cho rằng người này là một kẻ ngu, không biết trời cao đất dày, nhưng nhớ đến sự tự tin và biểu hiện của Đinh Ninh lúc ở cửa sơn môn, và ánh mắt tự tin vững vàng của hắn hiện giờ, Nam Cung Thải Thục chỉ còn biết sững sờ mà hỏi: "Ngươi chắc chắn?"
"Ta chắc chắn."
Đinh Ninh gật đầu, nghiêm túc đáp: "Ngươi mau đi tìm thứ ngươi cần đi, ngươi đi theo ta đã lãng phí rất nhiều thời gian quý giá rồi."
Trong lòng Nam Cung Thải Thục ngổn ngang, cô thấy mình quả thực là vớ vẩn. Đinh Ninh nói đúng, chuyện của hắn chẳng liên quan gì tới cô, hắn có ngớ ngẩn thế nào cũng là chuyện của hắn, chuyện tu hành của bản thân cô mới là chuyện quan trọng cần lo.
Cô không nói thêm gì nữa, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, đi tới giá sách, bắt đầu lật xem điển tịch.
Trong nội động chỉ còn âm thanh lật sách sàn sạt.
Một chùm ánh sáng rơi lên người Đinh Ninh, lên quyển sách cũ kỹ đang mở ra trước mặt hắn.
Hắn nhanh chóng quên đi mọi thứ chung quanh, toàn tâm nhập vào quyển sách, bắt đầu một cuộc tu hành hoàn toàn mới.
Hôm nay Bạch Dương Động đã mang đến cho hắn rất nhiều niềm kinh hỉ, quyển sách chí bảo nhưng lại bị nguỵ trang thành công pháp tu hành bình thường này chính là một cơ duyên hiếm có.
Hắn rất muốn biết công pháp này có cái gì thần diệu.
Trên trang giấy là những dòng chú giải hẹp dài một một bức họa. Hắn tập trung suy tư, hình vẽ ấy hiện rõ dần trong óc hắn.
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bước đầu tiên của tu hành, là biết quán niệm vào bên trong cơ thể, cảm nhận được ngũ khí trong cơ thể.
Đối với người thường, làm được bước đầu tiên này cũng mất rất nhiều thời gian.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã hoàn thành xong.
Dưới sự thúc giục của niệm lực, ngũ khí trong cơ thể hắn bắt đầu chạy theo lộ tuyến hành công, thong thả chạy về phía Khí Hải.
Phương pháp tu luyện khác nhau, giống như phù tuyến của các phù lục khác nhau, ngũ khí trong người cũng chuyển hóa khác nhau, tương lai sẽ sinh ra chân khí, chân nguyên khác nhau.
Đạo lý này đơn giản, ai cũng biết, mọi phương pháp tu hành chân nguyên đều là dùng niệm lực để thăm dò cơ thể, đều là ngũ khí trong cơ thể và Thiên Địa Nguyên Khí chuyển hóa cho nhau.
Nhưng quá trình chuyển hóa đó ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm.
Thời gian lặng yên trôi qua.
Bóng đêm bắt đầu bao phủ Bạch Dương hạp.
Một đệ tử Bạch Dương Động mang cơm tới để ở bên ngoài động.
Nam Cung Thải Thục và đám đệ tử ưu tú của Thanh Đằng kiếm viện chìm vào trong các trang sách, quên cả thời gian, tốc độ lật sách càng lúc càng chậm.
Đột nhiên, Nam Cung Thải Thục và đệ tử Thanh Đằng kiếm viện đều cảm thấy một luồng gió nhẹ.
Luồng gió này rất nhẹ rất nhỏ, nhưng sau khi thổi vào trong động làm cuốn không khí bên trong, nên dù nó nhẹ, những người tu hành này đều biết, và trở nên cảnh giác.
Nam Cung Thải Thục theo bản năng ngẩng đầu lên, cả cơ thể cô căng lên.
Cô phát hiện ra, luồng gió nhẹ kia phát xuất từ trên người Đinh Ninh.
Cả cơ thể hắn, như có một cơn sóng xông vào nơi trống trải, bức ra cái mùi vị của cái nơi trống trải đó. Đây cũng là gió nơi phát ra.
Cô ngẩn người.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy dưới làn da hắn sáng lên, giống như có những đốm sáng không ngừng chớp động.
Cô nhớ lại lúc mình mới bắt đầu tu hành, nhớ lại lúc các sư huynh sư đệ phá cảnh thành công, mở ra Khí Hải, trở thành người tu hành đệ nhất cảnh Hạ phẩm.
Đây là dấu hiệu người đã biết quán niệm bên trong cơ thể, hiểu được ngũ khí, mở ra Khí Hải!
Ngay khi trong đầu cô hiện ra dòng chữ đó, cô nhìn thấy thân hình Đinh Ninh bắt đầu run lên.
Lúc đó, mấy tên đệ tử Thanh Đằng kiếm viện cũng giống như Đinh Ninh bây giờ, cơ thể run rẩy kịch liệt, nhưng biểu hiện của họ còn tệ hơn hắn nhiều, mặt mũi trắng bệnh, miệng há ra ngáp ngáp, như cá đang sắp chết khát, hầu như không còn thở được.
Mở ra Khí Hải, bước vào đệ nhất cảnh thông suốt Hạ phẩm, trở thành người tu hành chân chính, bọn họ đã mất bao lâu?
Người nhanh nhất, cũng mất chừng bảy tháng!
Còn Đinh Ninh, chọn điển tịch tu luyện, đến bắt đầu tìm hiểu, đến mở ra Khí Hải. . . thiếu niên đến từ một quán rượu tầm thường này chỉ mất có nửa ngày thời gian!
Chỉ nửa ngày đã thông suốt!
***
Người đệ tử đến đưa cơm chính là người đã phụ trách tiếp dẫn Đinh Ninh khi ở ngoại môn.
Y mang hộp đồ ăn, còn chưa bước vào thạch điện bên ngoài, đã thấy Lý Đạo Ky mặt mũi nghiêm nghị từ bên trong đi ra, chẳng buồn liếc qua y cái nào, cứ thế phiêu nhiên đi qua.
Người đệ tử cảm thấy kỳ quái, không biết Lý Đạo Ky sư thúc là bị làm sao, tuy vẫn trầm mặc ít lời, nhưng không hề có vẻ uy nghiêm và cô độc như bình thường.
Lý Đạo Ky cúi thấp đầu bước nhanh qua cầu dây, lướt nhanh trong bóng đêm, qua mấy đụn mây trắng, dừng ở bên ngoài bình đài của nơi cao nhất.
Ông hít sâu một hơi, giọng run run : "Thiếu niên kia đã lựa xong điển tịch và Kiếm Quyết."
Tiết Vong Hư sửng sốt, theo bản năng quờ tay lên bình trà trên bàn, lẩm bẩm: "Quả thực là không ổn, thật không ngờ ông nói gà bà nói vịt. . . Không ngờ ngươi giận đến mức run cả lên như thế."
Lý Đạo Ky ngẩng đầu lên, lấy hết sức mới lên được tiếng: "Không phải tức giận, mà là vì hắn đã thông huyền. . . Hắn đã bước vào đệ nhất cảnh, mở ra Khí Hải."
"Ngươi nói cái gì?"
Bàn tay Tiết Vong Hư run bắn, thiếu chút nữa làm vỡ bình trà trong tay.
Lý Đạo Ky hít sâu một hơi, nghiêm túc lặp lại: "Hắn chỉ mất nửa ngày đã thông suốt."