Trương Nghi vừa đi vừa giới thiệu từng khu kiến trúc của Bạch Dương Động, giới thiệu cả môn quy,nhưng quy mô Bạch Dương Động không lớn, nên chưa tới nửa nén hương, Kinh Quyển Động cực kỳ quan trọng, đã xuất hiện trước mặt Đinh Ninh.
Kinh Quyển Động nhìn từ bên ngoài chỉ là một cái thạch điện nhỏ hình dáng thô kệch, ra vào bằng một cây cầu dây.
Cây cầu đã hơi chuyển thành màu đen, có vẻ không được chắn chắn cho lắm.
Lý Đạo Ky đang đứng ở ngay đầu cầu dây.
Trương Nghi tiến lên, hành lễ nói nhỏ mấy câu.
Lý Đạo Ky nhẹ gật đầu, ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng nhìn thẳng vào Đinh Ninh.
"Tu hành phải tập trung, tâm phải thanh tịnh, phải dồn hết tâm lực vào nguyên khí trong bản thân và thiên địa, thì tu hành mới tăng tiến nhanh, cho nên mọi tông môn mới đều ngăn cách với bên ngoài. Tuy nhiên, cũng có những người tu hành trong trần thế, gặp gỡ nhiều, cảm ngộ nhiều, tiến cảnh tu hành lại tăng nhanh hơn bình thường, hơn nữa Tu Hành Giả cũng là người, không thể tránh được sự lừa gạt giữa người với người, càng không phải là cá nuôi trong ao, không chịu được sóng to gió lớn. Động chủ nói ngươi là trường hợp xử lý đặc biệt, nhưng cũng phải xem tiến cảnh tu hành của ngươi mới biết được ngươi có tư cách đó hay không."
Đinh Ninh nhìn Lý Đạo Ky: "Ý của sư thúc là, ta có thể trở về Ngô Đồng Lạc, nhưng muốn vậy ta phải chứng minh được tiến cảnh tu vi của ta đủ nhanh?"
Lý Đạo Ky cau mày, tuy ông không biết người thiếu niên này có khả năng lĩnh ngộ bao nhiêu, nhưng vẫn gật đầu: "Điển tịch bên trong Kinh Quyển Động, ngươi cứ việc tự do chọn, sau này ngươi sẽ tu hành ở đây, động chủ sẽ xem biểu hiện của ngươi để an bài và điều chỉnh."
Nghe Lý Đạo Ky nói vậy, Đinh Ninh không hề có biểu hiện gì, nhưng Trương Nghi và đám người Nam Cung Thải Thục phía sau hắn đều khiếp sợ.
Tuy rằng Tu Hành Giả tu hành đều là dùng Chân Nguyên để thuyên chuyển Nguyên Khí trong thiên địa, dùng Chân Nguyên để tu luyện, đạo lý cũng đều giống nhau, nhưng vì mỗi Tu Hành Giả thể chất khác nhau, ngũ khí trong cơ thể khác nhau, nhưng công pháp tu luyện chân nguyên cũng khác nhau rất lớn.
Ví dụ, tỷ như Đại Yến vương triều Chân Hỏa cung, chỉ có đệ tử chân truyền mới có tư cách tập Si Hỏa Chân Quyết, Chân Nguyên triệu tập Thiên Địa Nguyên Khí có thể hóa thành Chân Hỏa, hay như Nữ Ti Thủ Dạ Sách Lãnh của Đại Tần vương triều, cô tu luyện Thiên Nhất Kiếm Các Ly Thủy Thần Quyết, biểu tượng chính là đủ loại nước chảy.
Công pháp và kiếm quyết khác nhau, thủ đoạn sử dụng khác nhau, sẽ tạo ra uy lực và hiệu quả khác nhau.
Nói chung, sau khi đệ tử nhập môn, sư môn sẽ tùy theo tài năng mà dạy cái phù hợp với đặc điểm tư chất của từng người, hỗ trợ họ chọn công pháp và kiếm quyết tu hành phù hợp.
Chọn được công pháp tu luyện chính là bước được bước đầu tiên trên con đường mò mẫm tu hành, quyết định tương lai của Tu Hành Giả.
Thế mà bây giờ Bạch Dương Động lại không hề cho một lời hướng dẫn hay đề nghị nào, mà để cho Đinh Ninh tự do chọn.
Lý Đạo Ky đi rồi, mà một lúc sau Trương Nghi vẫn không dám tin đó là thật.
Nhưng y không dám làm sai, dẫn Đinh Ninh và đám người Nam Cung Thải Thục đi qua cầu dây, tiến vào trong thạch điện, vẻ mặt đau khổ khuyên Đinh Ninh, "Sư đệ, trong Kinh Sử Khố Chân Nguyên pháp quyết rất nhiều, rất nhiều bí pháp có uy lực rất lớn, nhìn rất đặc sắc, ngươi phải nhìn cho kỹ những ưu điểm và khuyết điểm của chúng, xem có thích hợp với bản thân hay không, nói chung ngươi phải suy nghĩ, cân nhắc cho kỹ." Cửa Kinh Quyển Động chậm rãi mở ra, lộ ra một cái thềm đá.
"Lúc khảo thí cái bàn đá, năm viên thạch châu lấy sai một viên, là ngươi cố ý đúng không?"
Trên đường tới Kinh Quyển Động, Nam Cung Thải Thục luôn tận lực giữ khoảng cách với Đinh Ninh, nhưng đến khi vào trong động, Nam Cung Thải Thục rút cuộc không nhịn được, bước vội lên hỏi hắn.
Đinh Ninh không ngờ cô vẫn còn nghĩ tới vấn đề này, thấy vẻ mặt của cô quá nghiêm túc, thì không nhịn được cười.
"Ngươi là cố ý đúng không, để cho mọi người có cái để so sánh, nhìn một cái là nhận ra ngay, đúng không?" Nụ cười hắn làm Nam Cung Thải Thục nghĩ ra vấn đề, cô không khỏi giật mình.
"Có thể nhanh chóng lấy ra được bốn viên, thì đương nhiên có thể lấy được cả năm viên rồi." Đinh Ninh nhìn cô, nói khẽ: "Chẳng qua là không muốn hao phí quá nhiều thời gian."
"Từ lúc mới bắt đầu ngươi đã biết ngươi nhất định sẽ thông qua khảo thí?" Nam Cung Thải Thục nhíu mày, nhìn Đinh Ninh đầy nghi ngờ, "Chuyện này thực là quái dị, dù ngươi có là thiên tài, nhưng theo lý cũng không có khả năng có được lòng tin tuyệt đối như vậy, càng không thể biết Bạch Dương Động động chủ sẽ giải quyết đặc biệt cho ngươi, lại còn cho ngươi vào tha hồ chọn điển tịch tu hành trong Kinh Sử Động mà chẳng có một lời đề nghị nào. . . Có thể dùng tốc độ nhanh như vậy thông qua hai vòng khảo nghiệm, trừ phi ngươi đã từng luyện tập hai món đó rất nhiều lần, nếu không. . . này, ngươi không phải là con riêng của Bạch Dương Động động chủ đấy chứ?"
Đinh Ninh đang hăng hái nghe, nghe tới câu suy đoán cuối cùng thì thiếu chút nữa ngã nhào xuống thềm đá.
"Nam Cung đại tiểu thư, óc tưởng tượng của ngươi phong phú quá."
Hắn nhìn đôi mắt lấp lóe hào quang của Nam Cung Thải Thục, không biết làm thế nào đành nói: "Những người có khả năng tưởng tượng phong phú như ngươi tương lai rất có thể tới Giam Thiên Ti tra án."
"Chẳng lẽ ngươi thật sự chỉ dựa vào thiên phú?" Nam Cung Thải Thục vẫn nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt suy tư: "Nhưng nếu ngươi đã chắc chắn thiên phú của mình như thế, sao không tham gia kỳ thi mùa xuân của các tông môn? Người Trường Lăng ai chẳng biết, trừ Dân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn những tông môn còn lại đều không có điều kiện hạn chế người tham gia thi tuyển, tuổi nào cũng được đăng ký kia mà? Hơn nữa, với biểu hiện của ngươi hôm nay, nếu không có nhân tố ăn gian thì hoàn toàn có thể tiến vào những tông môn tốt hơn."
Trong lòng Đinh Ninh trầm xuống.
Đây quả thực là một sơ hở đáng kể, tương lai nhất định cũng sẽ có người nghi ngờ giống như vậy, hắn phải cho ra được một cái giải thích hợp tình hợp lý.
Hắn nhướng mày, đáp: "Tu hành. . . đâu phải ai muốn cũng làm được. Lúc trước ta cũng không biết có tiềm chất trở thành Tu Hành Giả, mãi đến khi Phương Tú Mạc đến xem qua ta, sau đó ta gặp được Vương Thái Hư."
"Phương Tú Mạc? Phương Hầu Phủ Phương Tú Mạc?" Nam Cung Thải Thục kinh hãi.
Một trong Thập Tam Hầu của Đại Tần, Phương Khải Lân nay đã tuổi già sức yếu, nhưng Phương Hầu Phủ chẳng những không có dấu hiệu suy sụp, mà còn có dấu hiệu phát triển mạnh hơn, nguyên nhân chính là vì Phương Khải Lân có hai người con làm cho người ta phải hâm mộ.
Đứa con thứ nhất tên là Phương Hướng, giống như cha của Cung Thải Thục, làm Đại tướng đi trấn thủ bên ngoài phiên thành, nổi tiếng thần uy, đứa con thứ hai Phương Tú Mạc nổi danh kiếm si, ngoài tu hành, không còn yêu thích gì khác.
Tuy không ai biết biết tu vi thực sự của Phương Tú Mạc đạt tới cảnh giới nào, nhưng ít nhất mười năm trước, các nhà quyền quý của Trường Lăng đã công nhận Phương Tú Mạc là người tu hành có tốc độ phá cảnh nhanh nhất Trường Lăng.
Tốc độ của hắn, được hai vị đại tướng và Vũ Hoàng của Đế Đô đã phải nhận xét rằng hắn chính là người có tương lai có thể đột phá Thất Cảnh thượng phẩm nhất trong số tu hành giả trẻ tuổi của Trường Lăng.
Bên trên Thất Cảnh, chính là Đệ Bát Cảnh, là cảnh giới từ xưa đến nay cực hiếm có người đạt tới được.
Người có thể được hai tướng và thánh thượng đánh giá như vậy, đối với Nam Cung Thải Thục, đương nhiên là một bậc Thần Thoại.
"Vương Thái Hư là ai?"
Nam Cung Thải Thục hít thở sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh, trả lời câu hỏi của Đinh Ninh.
"Chủ nhân của Lưỡng Tằng Lâu, một bang phái giang hồ."
Đinh Ninh nhìn Nam Cung Thải Thục: "Lúc Phương Tú Mạc tới xem ta, ta đã biết ta có tiềm chất tu hành tốt, nhưng mà Phương Hầu Phủ bỏ qua ta, vì cơ thể ta có một vấn đề phiền toái. . .Sau gặp lúc các bang phái giang hồ đấu đá với nhau, ta đánh cuộc một keo, đứng về phe Vương Thái Hư, nhờ ông ấy sắp xếp, mới được tiến vào Bạch Dương Động tu hành."
"Đánh cuộc một keo?" Nam Cung Thải Thục càng khó hiểu: "Cơ thể ngươi bị cái gì?"
Đinh Ninh nhìn cô: " "Ngũ khí quá vượng , làm cơ thể bị già sớm, nếu không có cơ duyên đặc biệt, nếu ta tu hành, sẽ bị chết sớm hơn."
Đinh Ninh nói rất bình tĩnh, nhưng rơi vào tai Nam Cung Thải Thục lại chẳng khác gì sấm sét.
Cô gần như ngừng thở, "Chết sớm hơn… là bao lâu??"
"Có lẽ chưa tới ba mươi."
Nam Cung Thải Thục dừng sững lại.
Sắc mặt cô trắng bệch, cô không ngờ, Đinh Ninh còn trẻ, sáng chói như ánh mặt trời như vậy mà lại chỉ còn có hơn chục năm thọ nguyên, càng không ngờ hắn còn có thể bình tĩnh đàm luận chuyện này như vậy.
"Nên ta không phải con riêng của Bạch Dương Động động chủ, ông ấy phá lệ cho ta như vậy, có lẽ vì cảm thấy dù ta có tu luyện cái gì, thì cuối cùng cũng đều có cùng kết quả." Đinh Ninh mỉm cười: "Còn một khả năng nữa là có lẽ ông ấy muốn xem ta có thể tìm ra được loại công pháp nào giúp ta sống lâu hơn mấy năm không."
Nhìn hắn mỉm cười, Nam Cung Thải Thục không nói nên lời, không hiểu cô nghĩ tới một câu, có những người tu hành là vì vinh hoa phú quý, nhưng cũng có người tu hành chỉ vì mạng sống của chính mình.
Đinh Ninh không hề dừng bước, đi đến cuối thềm đá, một cái động quật hiện ra trước mặt hắn.
Trên đỉnh động quật có rất nhiều lỗ thông gió.
Trong những cái lỗ thông gió đó, chắc được gắn rất nhiều tinh thạch, tỏa ra những chùm tia sáng nhu hòa đến khắp nơi trong động quật, lại giúp ngăn cách mưa gió, giúp động quật lúc nào cũng an toàn.
Trên bốn vách tường của động quật đều là giá sách, bày rất nhiều điển tịch.
Một bên giá sách có một cái thang hẹp, hẳn là để đi thông vào trong động.
Nam Cung Thải Thục lấy lại bình tĩnh, đi theo. Thân là đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện, may mắn có thể đi vào tàng kinh các của tông môn khác, đương nhiên phải tận dụng thời gian, hết sức xem xét mọi thứ thật kỹ, xem có thể tìm ra được vật gì hỗ trợ cho tu vi của mình hay không, khổ thay suy nghĩ của cô hiện giờ lại không dồn vào việc ấy, mà tập trung vào Đinh Ninh.