Kiếm Tu Cùng Phòng Của Tôi

Chương 13

070

Tấm lưng của Nguyên Quy Nhất rất rộng, cho người ta một cảm giác đáng tin vô cùng, an tâm vững vàng.

Có khi đây chính là cảm giác kiếm tu mang đến cho người khác.

071

Tôi nghĩ tôi đã hiểu vì sao mẹ lại muốn tôi lấy một kiếm tu..

Bởi vì quả thực kiếm tu mang lại cho người ta cảm giác tin cậy vô cùng.

A, nhưng sao lại cảm thấy hơi lạ lạ nhở ?

072

Tôi đã làm ra một việc vô cùng mất mặt.

Khi Nguyên Quy Nhất đang cõng tôi, tôi lại ngủ mất.

Gió biển thoải mái, xem lẫn là mùi biển nhàn nhạt, nằm trên lưng Nguyên Quy Nhất khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Tôi thật sự quá mệt mỏi, cho nên ngủ.

073

Nhưng tôi cũng không ngủ quá lâu, nửa đường liền tỉnh, cũng không biết Nguyên Quy Nhất có phát hiện ra không.

Trước mặt tôi là một ngôi nhà, trước cửa có hai đứa bé chân trần, bọn nhỏ mặc áo may ô, da dẻ ngăm đen, vây quanh bọn tôi vui vẻ gọi :

–   Quy Nhất ca ca.

Nguyên Quy Nhất hình như liếc nhìn tôi một cái, nhẹ giọng nói rằng :

–   Tỉnh rồi ?

074

Thì ra anh ta biết tôi ngủ.

Ui, hơi ngượng một chút.

075

Nguyên Quy Nhất nói hai đứa nhỏ kia là em họ của anh ta, đều là kiếm tu.

Nhà bọn nhỏ ở gần đây, lúc rảnh sẽ sang đây chơi.

076

Nhà bọn họ thật là nhiều kiếm tu ha!

077

Nguyên Quy Nhất tự mình mở cửa, nhưng trong nhà lại chẳng có ai, hai nhóc em họ nói với Nguyên Quy Nhất rằng người nhà anh ta đi ra ngoài rồi, mai mới trở về.

Vì thế Nguyên Quy Nhất mang tôi về phòng anh ta.

Anh ta nói:

–   Phòng khác lâu rồi không ai quét dọn, em ở phòng tôi nghỉ ngơi đi.

Bình thường ở ký túc xá, tôi và Nguyên Quy Nhất cũng hay ngủ trên một cái giường nên cũng không ảnh hưởng gì.

078

Phòng của Nguyên Quy Nhất rất chỉnh tề, giống y như phòng ký túc xá vậy.

Tôi nằm trên giường Nguyên Quy Nhất, bởi vì rất mệt nên tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

079

Không tưởng tượng được phản ứng say sóng lại nghiêm trọng như thế, hi vọng sẽ nhanh tốt lên.

Ngày mai sẽ nhìn thấy người nhà của Nguyên Quy Nhất, không biết họ trông như thế nào nhỉ…

080

Ai, tại sao lại mơ thấy cua đồng cắp miệng chứ!