Lúc này, Cửu công chúa bên cạnh Diệp Huyền đột nhiên nói:
- Còn nhìn cái gì? Người cũng đi rồi.
Diệp Huyền thu hồi tầm mắt, hắn khẽ giật giật thân thể, dường như động đến vết thương, đau đến hít khí lạnh.
Cửu công chúa liếc qua Diệp Huyền:
- U, bây giờ mới biết đau?
Diệp Huyền một tay khoác trên vai Cửu công chúa, cả người đều tựa vào người nàng, Cửu công chúa cau chặt chân mày, đang muốn đẩy Diệp Huyền ra, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên ngực Diệp Huyền, nàng lại ngây ngẩn cả người.
Vết thương kia, đúng là Diệp Huyền phải chịu vì cứu nàng lúc trước! Giờ phút này, thỉnh thoảng vết thương kia vẫn có máu tươi tràn ra.
Diệp Huyền hít sâu một hơi:
- Đại tỷ, ngươi không thể dìu ta đến chỗ y sư nhanh hơn sao?
Nàng lấy lại tinh thần, lãnh đạm nói:
- Y sư cái gì? Ta thấy ngươi vừa rồi nhìn Tiểu An đến mức quên đi bản thân đang thụ thương. Hóa ra, ngắm mỹ nữ còn có thể chữa thương a!
Mặc dù nói như vậy, nhưng nàng vẫn chậm rãi vịn Diệp Huyền đi đến phía nội thành.
- Ta, ta đau thắt lưng, chân cũng đau, ngươi có thể cõng ta hay không? Không, không được, ta đi không nổi rồi.
- Ngươi có tin ta sẽ đánh chết ngươi không?
- Khục... Kỳ thật, ta vẫn có thể đi hai bước...
Nhờ Cửu công chúa nâng đỡ, Diệp Huyền đi vào Lưỡng Giới thành.
Nội thành, một đám binh sĩ nhanh chóng vây quanh, thế nhưng, khi thấy Cửu công chúa đỡ lấy Diệp Huyền, đám người nhất thời ngây ra như phỗng.
Cửu công chúa mặc dù hào sảng, thế nhưng dù bên trong quân doanh cũng chưa từng thân mật với nam tử như vậy!
Đúng lúc này, Cửu công chúa đột nhiên nhìn lướt qua đám binh sĩ kia:
- Nhìn cái gì? Còn chưa cút đi!
Nghe vậy, đám người kia lập tức như chim sợ lui đi.
Mà lúc này, cả người Diệp Huyền co quắp ngã xuống.
Lần này, thật sự mệt mỏi không chịu nổi.
Cửu công chúa khẽ lắc đầu, sau đó trực tiếp ôm Diệp Huyền đi vào trong doanh trướng của mình.
Trong doanh trướng rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn, còn có một cái bàn cát.
Chẳng còn gì khác!
Cửu công chúa đặt Diệp Huyền ở trên giường của nàng, sau đó nói:
- Gọi Tiểu Y tới!
Chỉ chốc lát, một nữ tử quần lục đi đến, trên tay nữ tử, mang theo một hòm y! Người này, chính là y sinh ngự dụng của Cửu công chúa.
Cửu công chúa lui qua một bên, nàng nhìn Diệp Huyền, trầm giọng nói:
- Chữa tốt cho hắn, mặc kệ dùng loại thuốc gì!
Nữ tử quần lục gọi Tiểu Y khẽ gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Huyền, nàng nhẹ nhàng đặt tay ngọc lên trên mạch đập của Diệp Huyền, một lát sau, nàng cau chặt chân mày:
- Hắn bị thương rất nặng!
Nghe vậy, Cửu công chúa cau lại chân mày:
- Cứu hắn thật tốt!
Tiểu Y khẽ gật đầu:
- Điện hạ yên tâm, mặc dù hắn bị thương rất nặng, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có điều cần phải điều dưỡng thật tốt, chỉ là điều dưỡng này, có thể cần rất nhiều dược liệu quý báu, chuyện này...
Cửu công chúa lãnh đạm nói:
- Lão gia tử thưởng cho ta không ít đồ vật, đều lấy ra dùng cho hắn.
Tiểu Y nhìn thoáng qua Cửu công chúa:
- Còn thừa không nhiều lắm. Những thứ kia đều là chuẩn bị cho điện hạ trong bất kỳ tình huống nào, ta...
- Dùng cho hắn!
Cửu công chúa lại nói một câu, trong thanh âm, lộ ra kiên định chân thành.
Tiểu Y không nói gì nữa, khẽ gật đầu.
Cửu công chúa nhìn thoáng qua Diệp Huyền nằm ở trên giường, sau đó rời đi doanh trướng, bên ngoài, Cửu công chúa mở ra tay phải, cuốn võ kỹ địa giai thượng phẩm kia xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Sở dĩ cuốn võ kỹ địa giai thượng phẩm này trân quý như vậy, kỳ thật còn có một nguyên nhân, đó chính là võ kỹ bên trong quyển trục được dùng một loại phương pháp bảo tồn đặc thù, đơn giản mà nói, căn bản chính là không thể phục chế, nó là duy nhất!
Nếu mang môn võ kỹ địa giai thượng phẩm này đi đấu giá, chắc chắn sẽ khiến cho vô số thế lực điên cuồng tranh đoạt!
Nhưng mà, lúc người thiếu niên kia trả lại, tiện tay ném cho nàng như ném rác rưởi!
Mà giờ khắc này, nàng tự nhiên cũng hiểu rõ mục đích thực sự của hắn khi lấy đi môn võ kỹ địa giai thượng phẩm này từ trong trúc gian lúc trước, hắn muốn một mình dẫn đi những truy binh kia, mà không phải muốn nuốt riêng môn võ kỹ địa giai thượng phẩm này!
Quả thật nàng đã trách lầm hắn!
Cửu công chúa quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Huyền trong doanh trướng, ánh mắt có chút phức tạp.
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền chậm rãi mở mắt, hắn ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên ngồi dậy, giờ phút này, hắn đang ở một chỗ trong doanh trướng. Hắn lắc lắc đầu, rất nhanh, hắn nhớ ra tất cả mọi chuyện trước khi hôn mê!
Một lát sau, hắn cúi đầu kiểm tra thân thể của mình, giờ phút này, vết thương trên người hắn đều đã được băng bó kỹ!
Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn mở ra lòng bàn tay, một thanh kiếm lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Linh Tiêu và Linh U hợp thể!
Hai thanh kiếm đã được hắn dung nhập thành một!
Hiện tại chuôi kiếm này đã siêu việt Linh kiếm, đạt đến Minh kiếm!
Đáng tiếc là, hắn không thể thôn phệ chuôi Minh kiếm này, nếu không, rất có thể hắn đã trực tiếp đạt đến Lăng Không cảnh. Mặc dù không thể đến Lăng Không cảnh, thế nhưng hiện tại chuôi kiếm này chính là Minh kiếm!
Kiếm chia làm Tục kiếm, Linh kiếm, Minh kiếm, Chân kiếm, Thiên kiếm, Đạo kiếm, Bất Hủ chi kiếm.
Cái gọi là Linh kiếm, chính là chỉ kiếm đã có một tia linh tính, loại kiếm này, thoát ly phàm kiếm thế tục. Mà Minh kiếm, chính là biểu thị Linh kiếm đã có một tia linh trí, nếu như nói Linh kiếm là thai nhi mông lung, vậy Minh kiếm chính là hài nhi đã oa oa chào đời.
Trên bản chất có khác biệt rất lớn!
Mà bây giờ, mặc dù Diệp Huyền chỉ là Ngự Khí cảnh, thế nhưng, có chuôi Minh kiếm này, dù đối đầu cường giả Lăng Không cảnh, hắn cũng không có chút áp lực nào!
Thu hồi suy nghĩ, Diệp Huyền nhìn thoáng qua chuôi kiếm trong tay, kiếm một mặt xanh trong, một mặt đỏ đen.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Từ bây giờ, ngươi gọi là Linh Tú kiếm! Ân, Linh trong Diệp Linh, Tú trong An Lan Tú!
Nói đến đây, hắn bắt đầu cười hắc hắc, rõ ràng, đối với cái tên này, hắn rất là hài lòng!
Đúng lúc này, Cửu công chúa bưng hai chén lớn đi đến, Diệp Huyền vội vàng thu hồi kiếm, nhìn về phía Cửu công chúa, Cửu công chúa đã đổi một bộ nhuyễn giáp màu bạc, thoạt nhìn có hương vị đặc biệt!
Cửu công chúa ngồi đối diện Diệp Huyền, sau đó đưa cho Diệp Huyền một chén lớn, Diệp Huyền tiếp nhận, là một chén thịt kho tàu thơm ngào ngạt, phía dưới thịt kho tàu, là cơm trắng!
Cửu công chúa lãnh đạm nói:
- Trong quân doanh, không có nhiều tiện nghi, mau ăn đi!
Nói xong, nàng không hề cố kỵ bắt đầu ăn từng ngụm lớn.
Diệp Huyền cũng đói bụng, cũng bắt đầu bưng chén lên ăn.
Một lát sau, Cửu công chúa đứng dậy:
- Ban đêm theo ta một chuyến đến Túy Tiên lâu.
- Đi Túy Tiên lâu?
Diệp Huyền có chút không hiểu.
Cửu công chúa lãnh đạm nói:
- Ngươi hôn mê đã ba ngày, mà ba ngày trước, ta đặt cuốn võ kỹ địa giai kia ở Túy Tiên lâu, để Túy Tiên lâu đấu giá, bọn hắn đã tuyên truyền ba ngày, ngay đêm nay sẽ đấu giá.
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
- Tốt!
Cửu công chúa nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
- Không có ý khác?
Diệp Huyền sửng sốt:
- Ý gì?
Cửu công chúa nhìn thẳng Diệp Huyền:
- Cuốn võ kỹ địa giai kia là ngươi dùng mạng đổi lấy, có thể nói, đó là của ngươi, mà bây giờ ta mang đi đấu giá, có phải trong lòng ngươi vô cùng không dễ chịu?"
Hóa ra là chuyện này!
Diệp Huyền cười nói:
- Sao lại không thoải mái?
Cửu công chúa cứ thế nhìn Diệp Huyền, không nói gì.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Chúng ta là bằng hữu, không phải bằng hữu nên hỗ trợ nhau sao?
Cửu công chúa nhìn Diệp Huyền rất lâu, cuối cùng, nàng xoay người rời đi, mà một khắc khi nàng xoay người, Kim đao bên hông nàng đột nhiên rơi xuống trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền ngây cả người, sau đó vô thức nhặt lên, hắn lại đưa Kim đao tới trước mặt Cửu công chúa.
Cửu công chúa quay đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái:
- Ngươi sờ qua, ta không cần nữa!
Nói xong, nàng trực tiếp quay người rời khỏi doanh trướng.