Diệp Huyền nhìn qua Lê Tu trước mặt, lòng thầm rung động!
Thâm bất khả trắc!
Thực lực của người trước mắt này, hẳn cũng chỉ kém hơn tên Cửu lâu chủ trên vân thuyền lúc trước một chút!
Đại lão chân chính xuất hiện!
Có điều, đây cũng là mục đích của hắn, mục đích mà hắn xông Cửu Cung trận, chính là để đại lão Thương Mộc học viện đi ra.
Lê Tu nhìn qua Thương Lê:
- Việc công là việc công, việc tư là việc tư, dùng công mưu tư là chuyện sai trái. Từ giờ trở đi, ngươi không cần lo việc chiêu sinh nữa, đi thư viện hậu sơn làm công tác đưa tin đi!
- Phó Viện trưởng, người này chưa đạt tới ngự khi cảnh, thuộc hạ ngăn hắn vốn không sai làm, ta…
Lê Tu cắt ngang lời Thương Lê:
- Ta không biết ân oán giữa ngươi và hắn thế nào, nhưng việc chiêu sinh quan hệ tới tương lai Thương Mộc học viện, há có thể xen lẫn ân oán cá nhân? Không cần nhiều lời.
Sắc mặt Thương Lê trở nên khó coi tới cực điểm, nhưng cũng không dám nói gì thêm, có điều cũng không rời đi, chỉ bước lui qua một bên, gắt gao nhìn Diệp Huyền.
Lê Tu quay đầu nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền hơi thi lễ:
- Bái kiến Phó Viện trưởng!
- Mặc dù ta không biết ngươi dùng cách nào phá những kiếm gỗ kia, nhưng cơ sở cùng chiến lực của ngươi đều đủ tư cách gia nhập Thương Mộc học viện ta, ta…
Nói tới đây, lông mày hắn đột nhiên nhíu lại, như phát hiện điều gì, bước nhanh tới trước mặt Diệp Huyền, một tay đặt lên vai Diệp Huyền.
Trong cơ thể Diệp Huyền, Linh Tiêu kiếm lặng yên biến mất.
Rất nhanh, Lê Tu thu tay lại, liếc mắt nhìn Diệp Huyền:
- Ngươi không có đan điền!
Lời ấy vừa ra, bốn phía đều ngây người.
Thương Lê cũng hơi ngẩn người, thế nhưng thoáng qua, hắn lại mừng như điên, kém chút cuồng khiếu.
Diệp Huyền yên lặng, thầm hỏi: “Tiền bối, vì sao lại ẩn Linh Tiêu kiếm, không thể lộ ra đặc thù đan điền của ta sao?”
“Đương nhiên không thể!”
Nữ tử thần bí nói: “Bí pháp này quá mức kinh hãi thế tục, nếu ngươi bị bọn hắn biết ngươi lấy kiếm thay đan, dùng thực lực hiện tại của ngươi, ắt phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn, bởi đây là một hệ thống tu luyện hoàn toàn mới!”
Nghe vậy, Diệp Huyền hơi nghĩ, cảm thấy có lý, sau đó nhẹ gật đầu:
- Ta không có đan điền! Ta…
- Ha ha…
Thương Lê đột nhiên phá lên cười:
- Không có đan điền? Nói cách khác, cả đời Diệp Huyền ngươi nhiều nhất chỉ có thể làm một tên vũ phu, vũ phu cấp thấp, có tư cách gì gia nhập Thương Mộc học viện ta?
Diệp Huyền không để ý tới Thương Lê, chỉ nhìn về phía Lê Tu.
Lê Tu yên lặng một hồi:
- Ngươi không có đan điền, cả đời khó có thể tiến vào Tiên Thiên cảnh, học viện không thể đem tài nguyên cho một người không có đan điền, cho nên, ngươi không thể trở thành học viên Thương Mộc học viện… có điều, cơ sở ngươi rất không tồi, có thể ở lại học viện làm võ đồ!
Võ đồ, chính là một loại chuyên môn làm việc vặt trong học viện.
Võ đồ?
Diệp Huyền sầm mặt lại, hắn đương nhiên sẽ không đi làm võ đồ, hắn muốn gia nhập Thương Mộc học viện, đang muốn phóng thích Chiến ý, mà đúng lúc này, thanh âm Lục Tiêu Nhiên lo lắng vang lên:
- Diệp tiểu hữu…
Diệp Huyền theo tiếng nhìn lại, thấy Diệp Linh bên cạnh Lục Tiêu Nhiên, lập tức biến sắc!
Diệp Linh hiện tại, đầu đầy sương trắng, toàn thân không ngừng tản ra hàn khí, cả người như một khối hàn băng!
Diệp Huyền thầm hoảng, vội chạy tới trước mặt Lục Tiêu Nhiên, ôm lấy Diệp Linh, vừa chạm vào Diệp Linh, hàn khí trên người Diệp Linh đã khiến hắn cảm thấy lạnh cóng!
- Chuyện này?
Diệp Huyền hoảng tới mất bình tĩnh!
Như nghĩ tới điều gì, liền vội nhìn về phía Lê Tu, khẩn cầu:
- Tiền bối, mong ngài để y sư Thương Mộc học viện xem bệnh cho muội muội ta một chút!
Lê Tu nhìn qua Diệp Linh, lắc đầu:
- Thương Mộc học viện chỉ có ba vị Y đạo Tông sư, bọn hắn há có thể tùy tiện ra ngoài xem bệnh cho người?
Y đạo Tông sư, cả Khương quốc cũng không có tới mười vị, mà Thương Mộc học viện có tới ba, mà những người này, có thể nói đều là tồn tại cấp quốc bảo, muốn mời được bọn hắn, thực sự quá khó khăn! Cho dù là Lê Tu hắn, cũng không nhất định có thể mời được một vị Y đạo tông tư, coi như có thể mời, cũng sẽ phải đánh đổi rất nhiều! Mà thiếu niên trước mắt, không đáng để hắn bỏ công bỏ sức đi mời Y đạo Tông sư?
Diệp Huyền còn muốn nói thêm, Lê Tu lại đã lắc đầu:
- Đan điền của ngươi đã bị phá, cả đời chỉ có thể dừng chân ở Khí Biến cảnh, nếu ngươi muốn, có thể ở lại Thương Mộc học viện làm võ đồ, nếu không muốn, hiện lập tức rời đi.
Nói xong, hắn phất tay áo rời đi.
Đan điền bị phá, không có bất cứ ý nghĩa với Thương Mộc học viện.
Mà đúng lúc này, Diệp Huyền ôm theo Diệp Linh đã ngày càng yếu, quỳ một gối xuống trước Lê Tu, hai mắt đỏ bừng:
- Nếu Thương Mộc học viện nguyện cứu muội muội ta, cả đời Diệp Huyền ta nhất định vì Thương Mộc học viện mà xông pha khói lửa, muôn chết không từ!
Lê Tu nhìn Diệp Huyền, sau một hồi, ánh mắt dần trở nên băng lãnh:
- Ngươi không có tư cách!
Nói xong, hắn quay người lên núi.
Diệp Huyền còn muốn nói thêm, đúng lúc này:
- Ca…
Diệp Linh đột nhiên kêu lên đau đớn:
- Không, không cần trị. Ca, ca… mau… mau dậy đi…
Trong mắt Diệp Linh, nước mắt không ngừng chảy xuống, nước mắt vừa ra khỏi hốc mắt, đã lập tức kết thành băng!
Diệp Linh ôm Diệp Huyền thật chặt, nàng thực sự không đành lòng, không phải không đành lòng vì bản thân, mà là không đành lòng cho Diệp Huyền, ca ca nàng đã bao giờ phải quỳ xuống trước người khác như vậy? Không trị, nàng thực sự không muốn trị bênh!
Diệp Huyền co quắp ngồi dưới đất, ôm Diệp Linh đang ngày càng lạnh, hắn cứ thế ôm thật chặt, toàn thân run rẩy, nước mắt như vỡ đê, khóc như đứa bé:
- Thực xin lỗi… ca, ca vô dụng… thực xin lỗi…
Trong ngực Diệp Huyền, Diệp Linh cọ đầu vào ngực hắn, hàn khí trên người ngày càng dày đặc, khí tức của nàng cũng ngày càng yếu.
- Ca, đừng khó, đừng khóc… chết trong ngực ca ca, muội, muội đã rất hạnh phúc…
Diệp Huyền ôm Diệp Linh thật chặt, lòng như đao cắt, Linh Tiêu kiếm trong cơ thể hắn không ngừng rung động, mà cả người hắn, như đứng ở biên giới sụp đổ.
- Ca, sau khi muội chết, hãy mang theo tro cốt muội trên người, muội muốn tiếp tục cùng ca… còn nữa, sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt…
Nói xong, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khí tức như có như không:
- Ca… kiếp sau muội sẽ tiếp tục làm muội muội ca…
Diệp Huyền ôm chặt lấy Diệp Linh, toàn thân không ngừng run rẩy, mà khóe miệng hắn, máu tươi không ngừng tràn ra.
Bốn phía, vô số người đều đang nhìn hai huynh muội.
Nhìn huynh muội Diệp Huyền, ánh mắt Lục Tiêu Nhiên đầy phức tạp, hắn không nghĩ tới, chuyện lại tới mức này, càng không nghĩ tới, Diệp Huyền lại không có đan điền!
Không có đan điền, cũng có nghĩa là cả đời không thể tụ khí!
Đúng lúc này, Thương Lê đột nhiên cười lạnh:
- Người đâu, tới đuổi huynh muội này xuống Thương sơn cho ta.
Ngay khi mấy tên cường giả phóng tới chỗ Diệp Huyền, một lão giả lặng yên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, quần áo nhếch nhác, thậm chí có thể nói là rách nát, trên người tản ra một mùi rượu cay nồng.
Nhìn thấy lão giả đột nhiên xuất hiện, Thương Lê liền nhíu mày, bởi hắn cũng không biết, lão giả này xuất hiện thế nào!
Mà mấy tên cường giả đang phóng tới chỗ huynh muội Diệp Huyền cũng dừng lại!
Thương Lê gắt gao nhìn lão giả:
- Ngươi là ai?
Lão giả không trả lời thương lên, chỉ nhìn về phía huynh muội Diệp Huyền, đánh giá Diệp Linh: