Nghe vậy, Hàn lâu chủ lập tức trợn mắt, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi!
Kiếm tiên?
Thế giới này có mấy vị Kiếm tiên?
Dù sao, Thanh châu cũng chưa từng xuất hiện Kiếm tiên!
Nữ tử thần bí nói:
- Ngươi không tệ, tu luyện tới cấp độ này, có tư cách tiếp một kiếm của ta!
Nói xong, Thủy kiếm khẽ rung lên.
Mà lúc này, lão giả vội nói:
- Tiền bối bớt giận, thực lực tiền bối đã vượt qua phạm trù Thanh châu, vãn bối tự nhiên không dám tiếp một kiếm của tiền bối! Mà lấy thực lực cùng thân phận tiền bối, có lẽ cũng sẽ không so đo làm khó đám tiểu bối chúng ta!
Hiển nhiên, lời nói có ý, ta không đánh lại ngươi, ngươi đừng ỷ lớn hiếp nhỏ!
- Làm khó?
Nữ tử thần bí cười nhẹ:
- Là Túy Tiên lâu các ngươi muốn đem đệ… ừm, là thi thể tiểu gia hỏa kia treo lên đầu thuyền, còn nói Thanh châu này không có thế lực nào mà Túy Tiên lâu các ngươi không chọc nổi, Túy Tiên lâu các ngươi muốn ỷ thế hiếp người! Khẩu khí Túy Tiên lâu các ngươi đúng là lớn a!
Lão giả không giải thích, bởi giải thích với loại cường giả như vậy, thực chẳng khác nào muốn chết.
Nhìn thoáng qua Diệp Huyền cách đó không xa, tiếp theo, liền đi tới trước mặt Diệp Huyền, thi lễ thật sâu:
- Tiểu hữu, trước đó là Túy Tiên lâu ta đắc tội, còn mong tiểu hữu rộng lòng tha thứ!
Diệp Huyền biết, người này xin lỗi là do nữ tử thần bí kia, cũng không kinh thường, có điều, cũng không nói.
Lúc này, giữ yên lặng là tốt nhất!
Lão già quay đầu, nhìn qua chỗ Hàn lâu chủ, người sau đang muón nói chuyện, lão giả đã vung tay, một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp bao phủ Hàn lâu chủ.
Oanh!
Nháy mắt, Hàn lâu chủ trực tiếp biến thành tro tàn!
Lão giả quay người, thi lễ với nữ tử thần bí:
- Còn mong tiền bối bớt giận!
Nữ tử thần bí không nói, tay ngọc ấn nhẹ, Thủy kiếm đột nhiên bay xuống, rơi xuống dòng sông khô cạn…
Oanh!
Nháy mắt, sông lớn lại hiện! Không không chỉ xuất hiện, mà ngay cả sinh linh bên trong cũng đều còn sống!
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử lão giả hơi co lại, rung động tới tột đỉnh!
Mà nữ tử thần bí thì dần biến hư ảo, rất nhanh, đã hoàn toàn biết mất trong tầm mắt mấy người. Ngay chớp mắt nàng biến mất, thanh âm của nàng lần nữa vang lên:
- Nếu Túy Tiên lâu không phục, cứ tới trả thù, nhiều người ít người đều được, ta vô địch, các ngươi tùy ý!
…
Boong thuyền đột nhiên yên tĩnh.
Lão già áo xám không nói, thần sắc bình tĩnh, không rõ hỉ nộ.
Nội tâm của hắn đương nhiên phẫn hận, Túy Tiên lâu chưa bao giờ bị người đối đãi như thế, mặc dù có nộ, nhưng hắn cũng không dám phát tác.
Kiếm tiên!
Nữ tử thần bí này có thể là một vị Kiếm tiên, nếu quả thực là một Kiếm tiên, như vậy Túy Tiên lâu thực sự không thể trêu chọc.
Dù là Túy Tiên lâu dốc toàn lực cũng có thể chống lại một vị Kiếm tiên, thế nhưng, chỉ là chống lại, hơn nữa, ai biết vị Kiếm tiên này có bạn bè thân thích gì không? Hoặc sau lưng có thể lực lớn hơn nữa cũng không chừng?
Coi như không có bằng hữu, không có thể lực, nhưng chỉ bằng một mình nàng, cũng đủ để Túy Tiên lâu phải sụp!
Kiếm tiên a!
Chiến lực của loại người này, khủng bố tới mức nào cơ chứ?
Trong thiên địa này, có mấy loại người không nên chọc, ngoại trừ người thủ hộ thiên địa, thì chính là Kiếm tu! Mà loại người tuyệt không nên chọc, chính là người thủ hộ còn là Kiếm tu.
Bởi bậy, dù nữ tử thần bí kia có ngang ngược thế nào, lão giả áo xám cũng không dám nói gì.
Phải biết, tính tình của đám Kiếm tu đều vô cùng cổ quái, nếu hắn nói thêm một câu, nói không chừng, hôm nay sẽ phải bỏ mạng tại đây!
Nhanh chóng thu lại suy nghĩ, nhìn qua Diệp Huyền, hiển nhiên, nữ tử thần bí kia thu tay, chính là vì thiếu niên trước mắt.
Kiếm tu độc lai độc vang, nhưng một khi có đệ tử, vậy đã không còn độc lai độc vãng.
Đệ tử của Kiếm tiên!
Thần sắc lão giả đầy phức tạp, loại người này, vốn nên phải lôi kéo, nhưng giờ lại đã nháo tới mức như vậy.
Nghĩ tới đây, lão giả đi tới trước mặt Diệp Huyền, đánh giá qua một cái, sau đó bấm tay điểm, một tấm thẻ tử kim sắc xuất hiện trước mặt Diệp Huyền:
- Tiểu hữu, chuyện lúc trước đã qua, đây là thẻ khách quý Túy Tiên lâu ta, chút tâm ý nho nhỏ, mong tiểu hữu nhận lấy.
Hàn Hương Mộng ở bên đột nhiên giải thích:
- Đâu là Tử Kim thẻ, người có thẻ này, có thể được giảm năm phần khi mua đồ ở Túy Tiên lâu, trừ đó ra, nếu ngươi bán đồ ở Túy Tiên lâu, Túy Tiên lâu sẽ hoàn toàn không thu bất kỳ phí thủ tục. Không chỉ thế, tấm thẻ này còn rất nhiều chỗ tốt khác, ngày sau Diệp công tử sẽ biết.
Diệp Huyền cũng không cự tuyệt, nhận thẻ xong ôm quyền:
- Vãn bối muốn đi nghỉ chút, cáo từ.
Nói xong, hắn kéo Diệp Linh quay người rời đi.
Huynh muội Diệp Huyền vừa đi, Hàn Hương Mộng liền quỳ xuống trước mặt lão già.
Lão già áo xám chậm rãi nhắm mắt:
- Gia gia ngươi từng là thủ hạ của ta, dĩ nhiên, ta coi hắn là huynh đệ. Ngươi là tôn nữ của hắn, cũng coi như nửa tôn nữ của ta.
- Ngươi là huyết mạch duy nhất của hắn, ta không muốn giết ngươi, nhưng chuyện sau này của Túy Tiên lâu, ngươi tạm thời không nên nhúng tay, trở về tự nghĩ lại hành động vừa rồi của bản thân trước.
Nghe vậy, thần sắc Hàn Hương Mộng liền trở nên ảm đạm.
Bao năm cố gắng, giờ phút này hoàn toàn tan thành bọt nước!
Lão giả áo xám nhìn sông lớn bên dưới, tay phải chậm rãi nắm chặt:
- Kiếm tiên… không ngờ tới, đời này lại có thể nhìn thấy một vị Kiếm tiên, hơn nữa còn dùng tới phương thức này…
Nói xong, hắn xoay người biến mất.
Boong thuyền, Hàn Hương Mộng thê lương cười một tiếng:
- Ta sai rồi sao?
Lão giả bên cạnh trầm giọng nói:
- Tiểu thư, thế sự vô thường, không nên quá tự trách.
Hàn Hương Mộng lắc đầu:
- Nếu là trước kia chân thành kết giao, dùng tiềm lực của hắn cùng với người sau lưng hắn, ngày sau ta muốn trở thành hạch tâm Túy Tiên lâu, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay… đáng tiếc, ta quá tính toán, bỏ qua cơ hội thay đổi vận mệnh!
Lão giả hơi cúi đầu, không nói.
Hàn Hương Mộng đứng lên, nhìn tới cuối chân trời:
- Thôi được, coi như hôm nay là một bài học đi.
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Diệp Huyền cùng Diệp Linh về phòng, là gian phòng phổ thông kia, còn phòng hạng nhất, hai người đều không muốn ở!
Trong phòng, Diệp Huyền vỗ cho Diệp Linh ngủ, sau đó liền vào Giới Ngục tháp, mới vào Giới Ngục tháp, hắn liền phát hiện bất thường!
Tầng thứ hai, đang không ngừng rung động!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền liền biến sắc, đang muốn hỏi một chút, thanh âm nữ tử thần bí đã vang lên:
- Hả giận không?
Diệp Huyền thi lễ thật sâu:
- Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp!
Nữ tử thần bí lạnh lùng:
- Cứu giúp? Ngươi biết vì sao ta xuất thủ không?
Diệp Huyền lắc đầu.
Nữ tử thần bí nói:
- Còn nhớ lúc trước ta từng nói với ngươi một câu? Ta hỏi ngươi, hậu quả một kiếm này, ngươi nghĩ tới rồi chứ?
Diệp Huyền gật đầu.
Nữ tử thần bí nói:
- Lúc ấy, nếu ngươi không xuất một kiếm kia, hôm nay ta nhất định sẽ không xuất thủ!