Ở lại, Mạc Thanh Huyền dù vẫn xiết chặt nắm đấm, nhưng đã tỉnh táo lại.
Lúc này, Ám chủ xuất hiện:
- Hai canh giờ, sợ là hiện hắn đã tới Tùy Âm thành.
Tùy Âm thành!
Mạc Thanh Huyền hơi híp mắt, Tùy Âm thành này đã rất gần với Đế đô! Chỉ cần qua Tùy Âm thành, sau đó lại qua hai tòa thành nhỏ, đi tiếp một ngày, là có thể nhìn thấy Đế đô!
Một khi để Diệp Huyền tới Đế đô, tới Thương Mộc học viện…
Mạc Thanh Huyền không dám nghĩ nữa!
Với tính cách của Diệp Huyền, một khi tới Đế đô, tuyệt không có chuyện gì mà đối phương không dám làm!
Mạc Thanh Huyền đột nhiên ngẩng đầu:
- Đuổi theo, nhất định phải cản hắn, tranh thủ thời gian cho viện binh từ Trung Thổ Thần Châu tới!
Ám chủ gật đầu, quay người rời đi.
Mạc Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn Túy Tiên lâu, gằn giọng nói:
- Túy Tiên lâu, các ngươi giúp hắn như thế, nhất định sẽ có một ngày hối hận!
Nói xong, liền quay người rời đi.
Trên lầu các, Lục lâu chủ cười khẽ:
- Hối hận? Kẻ phải hối hận, hẳn chính là Thương Mộc học viện các ngươi!
Mười mấy giây sau, năm mươi tên Hắc Diễm kỵ nhanh chóng rời đi.
Đuổi theo Diệp Huyền!
…
Trên một mảnh bình nguyên, Diệp Huyền cưỡi Hắc Diễm mã chạy như điên, sau lưng, kéo một ngọn lửa thật dài.
Trên lưng ngựa, Diệp Huyền âm thầm suy nghĩ.
Với tốc độ hiện tại của hắn, nếu không có gì bất ngờ, sáu bảy ngày nữa là có thể tới Đế đô! Một khi tới Đế đô, chiến trường sẽ lập tức chuyển tại Thương Mộc học viện!
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu, trước mặt, ba mũi hắc tiễn bắn tới, tốc độ cực nhanh! Hắn vừa ngẩng đầu, tiễn mang đã tới trước mặt.
Diệp Huyền đột nhiên mở lớn hai mắt.
Xuy xuy!
Hai sợi kiếm quang từ trong mắt bắn ra!
Oanh!
Trước mặt, mấy mũi hắc tiến trực tiếp vỡ vụn!
Cùng lúc, một thanh trường mâu từ xa phá không tới, trường mâu xé gió bay ra, thanh âm phát ra đầy bén nhọn.
Diệp Huyền mở lòng bàn tay, Linh Tú kiếm lập tức xuất hiện, vù một cái bay ra, thoáng cái, Linh Tú kiếm liền chém lên mũi trường mâu.
Câu kim đấu với cọng râu!
Bành!
Trường mâu rung lên, bay ngược trở lại.
Ngoài chục trượng, một nữ tử cầm chặt trường mâu, đầu đội tang roi, trên mặt đầy màu sắc, đeo một cái khoen mũi to lớn, quần áo cũng cực hở hang, trên người chỉ mặc một cái áo ngực da thú, hạ thân cũng chỉ khoác một cái váy ngắn!
Bên cạnh, còn có năm tên nam tử, ban người đeo cung, hai người cũng cầm trường mâu.
Năm người đều đầy vẻ hung tướng!
Trước nhất, nữ tử đánh giá nhìn Diệp Huyền, sau đó quay đầu nhìn năm người bên cạnh:
- Đệ nhất thiên tài Thanh châu? Cũng không có gì đặc biệt a!
Nói xong, nàng lại nhìn Diệp Huyền:
- Đầu của ngươi, Thú Lang dong binh đoàn ta muốn…
Lời còn chưa dứt, Diệp Huyền đã đột nhiên biến mất, cùng lúc, một sợi kiếm quang lặng yên xuất hiện trước mặt nữ tử.
Con ngươi nữ tử co rụt lại, giờ khắc này, nàng cảm thấy sợ hãi!
Một kiếm này, khiến nàng cảm nhận được uy hiếp sinh tử. Bởi một kiếm này vừa tới, nàng lập tức nhận thấy, không đỡ nổi!
Kiếm này, sẽ giết nàng!
Có điều, nữ tử cũng không muốn ngênh cổ chờ chết. Chân trái đột nhiên giẫm mạnh lên đất, nháy mắt, một cỗ đại thế cường đại bung ra, tay phải cầm trường mâu đâm tới, một mâu này, gương mặt nữ tử vặn vẹo đáng sợ!
Toàn lực đánh tới!
Bởi nàng biết, nếu không tiếp nổi một kiếm này của Diệp Huyền, nàng sẽ chết chắc không thể ngờ!
Trường mâu đâm ra, kiếm tới.
Xoạt xoạt!
Một tiếng kim loại đứt đoạn vang lên, ngay sau đó, mội sợi kiếm quang xuyên qua chân mày nữ tử.
Thân thể nữ tử cứng ngắc tại chỗ, mà Diệp Huyền cũng đã xuất hiện trước mặt.
Lúc này, kiếm hạp sau lưng Diệp Huyền liền rung lên, bảy thanh phi kiếm bay ra…
Xuy xuy xuy xuy xuy!
Năm người còn chưa kịp phản ứng, đã lập tức bị chém giết!
Diệp Huyền dọn qua chiến trường, thu hoạch không nhỏ, riêng kim tệ cũng được bốn ức, cực phẩm linh thạch cũng có hơn trăm vạn!
Trăm vạn!
Diệp Huyền có chút hưng phấn, thứ hắn cầm nhất chính là linh thạch a, bởi có linh thạch, hắn mới có thể thôi động Thập Nhị Kim Nhân!
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!
Diệp Huyền hơi thi lễ với mấy bộ thi thể dưới đất, thấm thía nói:
- Người tốt! Đều là người tốt a!
- Hì hì!
Một tiếng cười nhẹ truyền tới từ sau lưng.
Rất gần, chỉ cách chừng chục bước.
Diệp Huyền nắm chặt Linh Tú kiếm, sắc mặt ngưng trọng, hắn lại không phát hiện được đối phương tới sau lưng.
Là ai?
…
Diệp Huyền quay người.
Trước mặt không xa xuất hiện một tiểu nữ hài, tiểu nữ hài chừng mười sáu mười bảy, mặc một bộ thanh y, tựa tiếu phi tiếu.
Nàng chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Huyền, thần sắc tinh linh bướng bỉnh, con ngươi linh động, thực sự đáng yêu.
Mà trong tay nàng, cầm theo một cái búa đinh, không lớn, chỉ chừng cánh tay.
Vừa nhìn thấy cây búa này, Diệp Huyền liền lần nữa biến sắc.
Chân khí!
Tiểu nữ hài này là ai?
Tiểu nữ hài cách Diệp Huyền chỉ còn chừng năm sáu bước, sắc mặt Diệp Huyền liền hơi biến, nhẹ điểm chân, thân hình lui hơn mười trượng, kéo khoảng cách với tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài hơi sửng sốt, lại nhếch miệng cười nhẹ:
- Đừng sợ, không đau đâu, một búa xuống, cam đoan đầu nở hoa, chết cũng không thống khổ!
Thanh âm vừa dứt, nàng đã lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, có điều, Diệp Huyền đã lần nữa lui mười trượng!
Tiểu nữ hài nhíu mày:
- Tới, để ta một chùy đập chết ngươi!
Diệp Huyền hỏi:
- Tại sao phải đập chết ta!
Tiểu nữ hài cười hì hì:
- Đập chết ngươi, sẽ có thật nhiều tiền…
Thanh âm vừa dứt, tay nàng đã cầm búa ném thẳng tới Diệp Huyền.
Nơi xa, tiểu nữ hài vừa xuất thủ, Diệp Huyền đã bước tiến một bước, một kiếm chém ra!
Ầm!
Diệp Huyền lập tức lui hai mươi trượng, mà trước mặt hắn, một rãnh đất kéo dài mười trượng bị chân hắn mạnh mẽ tách ra.
Diệp Huyền cúi đầu nhìn tay phải, giờ phút này, tay phải hắn rung lên mãnh liệt, không chỉ thế, Linh Tú kiếm trong tay cũng không ngừng rung động, mũi kiếm càng hiện vết rạn!
Thật mạnh!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn tiểu nữ hài, tiểu nữ hài đánh giá nhìn hắn, trong mắt ánh lên một tia kinh ngạc:
- Ai nha, tiểu Kiếm tu, không tồi nha, tiếp một búa của Thác Bạt Tiểu Yêu ta lại không chết!
Nói xong, nàng giơ ngón cái với Diệp Huyền:
- Rất không tệ, được chừng một phần mười ưu tú của ta, đáng khen ngợi!
Diệp Huyền xạm mặt lại, là khen hắn, hay đang tự khen bản thân đây?
Lúc này, tiểu nữ hài tên Thác Bạt Tiểu Yêu muốn lần nữa xuất thủ, Diệp Huyền vội nói: