Một khắc đông hồ sau, xung quanh chỉ còn lại chừng năm trăm tên kỵ binh. Mà số kỵ binh giảm nửa, uy năng công kích của cả đám cũng giảm nhiều, thực lực càng thêm sút.
Đồ sát!
Diệp Huyền còn đang đồ sát!
Chừng nửa canh giờ, xung quanh còn không tới mộ trăm tên kỵ binh, mà một trăm tên kỵ binh này, đều đã cách Diệp Huyền thật xa.
Chung quanh, thi thể đầy đất!
Diệp Huyền đứng giữa vô số thi thể, hắn cầm theo Linh Tú kiếm, từng tia máu tươi dọc theo lưỡi kiếm nhỏ xuống đất.
Diệp Huyền cầm kiếm bước tới, nhìn thấy cảnh này, gần trăm kỵ binh còn lại cùng biến sắc, giờ khắc này, bọn hắn đều sợ!
Thực sự sợ!
Lúc đầu, một ngàn người còn đó, bọn hắn không chút sợ hãi.
Một ngàn đối một, sợ cái lông?!
Mà hiện tại, đảo mắt một cái, một ngàn chỉ còn không tới một trăm!
Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên tăng tốc, nhìn thấy cảnh này, trăm tên kỵ binh còn lại liền xoay người chạy, có điều, rõ là Diệp Huyền không muốn buông tha, bảy thanh phi kiếm cùng rời khỏi kiếm hạp, mười cái đầu người đã trực tiếp bay ra.
Có điều, vẫn có một ít kỵ binh chay trốn, bởi đám kỵ binh này, chia nhiều hướng mà chạy.
Nơi xa, Diệp Huyền đứng trước một tên kỵ binh còn đang co giật, tê kỵ binh này hoảng sợ nhìn Diệp Huyền, hắn muốn chạy, nhưng lại không thể, bởi hai chân hắn đã bị Diệp Huyền chém đứt.
Diệp Huyền cúi đầu nhìn tay phải bản thân, giờ phút này hắn mới phát hiện, tay phải hắn đã mất tri giác.
- Giết đi! Dùng sức giết đi! Đáng tiếc, hiện mới chỉ là bắt đầu. Thương Mộc học viện ta có tới mấy chục vạn người, còn có Ám giới, vô số thế gia, Diệp Huyền, ngươi giết được hết sao?
Nói tới đây, hắn liền nở nụ cười dữ tợn:
- Mệt, cũng phải mệt chết ngươi!
…
Mệt chết?
Diệp Huyền cười,
Kỳ thực, hắn hiểu rõ, kết cục tốt nhất hiện tại là hắn cầu hòa với Thương Mộc học viện cùng Ám giới, chỉ cần hắn chủ động cầu hòa, vẫn có khả năng hòa giải.
Nhưng, hắn sẽ không cầu hòa!
Chết cũng không!
Không chỉ hắn sẽ không chủ động cầu hòa, mà dù là Thương Mộc học viện cùng Ám giới cầu hòa, hắn cũng sẽ khồng đồng ý!
Bởi, Kỷ lão đầu đã chết!
Kỷ lão!
Hắn chưa từng quên lão nhân này, lúc trước, là Thương Mộc học viện cùng Ám giới hợp lực tru sát Kỷ lão. Mà Kỷ lão, vốn có thể rời đi, nhưng vì bảo hộ mấy người bọn hắn. Kỷ lão chết cũng không lui một bước! Thù này, hắn nhất định phải báo!
Không báo, uổng công làm người!
Hơn nữa, hắn hiểu rõ, chuyện đã không còn thể hòa giải.
Hắn không tin Thương Mộc học viện cùng Ám giới, hai thế lực này cũng sẽ không tin hắn. Chỉ cần cho hai thế lực này cơ hội, chúng sẽ tuyệt không từ bỏ cơ hội đả kích hủy diệt hắn! Không chỉ là nhắm vào hắn, còn có thể nhắm vào người bên cạnh hắn.
Mệt chết?
Diệp Huyền lắc đầu cười nhẹ:
- Coi như mệt chết, trước đó, ta cũng phải chơi chết các ngươi!
Nói xong, Linh Tú kiếm giương lên, trực chỉ Mạc Thanh Huyền:
- Thương Mộc học viện ngươi có bao người? Không sao, tới bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu!
Thanh âm vừa dứt, hắn liền quay người trở lại trên lưng Hắc Diễm mã.
Rất nhanh, Diệp Huyền cưỡi Hắc Diễm mã biến mất trong tầm mắt Mạc Thanh Huyền.
Mạc Thanh Huyền đứng tại chỗ, yên lặng hồi lâu.
Hắn biết, Thương Mộc học viện gặp phải tên điên không sợ chết!
Càng biết, một khi để Diệp Huyền tới trước khi viện binh tổng viện tới, Thương Mộc học viện sẽ phải đối mặt với điều gì…
Tai họa!
Một khi Diệp Huyền tới Đế đô, đối với Thương Mộc học viện mà nói, đó chính là tai họa. Bởi lúc đó, không ai ngăn được Diệp Huyền.
Mạc Thanh Huyền quay người rời đi.
Mạc Thanh Huyền vừa rời không lâu, một nữ tử mặc khôi giáp, đeo trường kiếm đã tới ngoài thành, nữ tử này nhìn qua thi thể đầy đất:
- Đều là một kiếm mất mạng…
Nữ tử mặc khôi giáp trầm mặc một hồi, sau liền quay người vào thành, nàng đi thẳng tới phủ thành chủ, một lão giả vội ra đó:
- Ti chức bái kiến đại nhân!
Nữ tử mặc khôi giáp lạnh lùng nhìn lão giả:
- Một ngàn kỵ binh, mấy ngàn tướng sĩ, ai cho ngươi lệnh để bọn hắn ra khỏi thành ứng chiến Diệp Huyền?
Nghe vậy, lão giả lập tức đổ mồ hôi.
Nữ tử mặc khôi giáp lại nói:
- Ngươi nhận bổng lộc Đại Vân, lại đi làm chó cho Thương Mộc học viện…
Thanh âm vừa dứt, nàng liền quay người.
Sau lưng, lão giả kia cũng biến mất.
Phủ thành chủ, nữ tử mặc khôi giáp mở một quyển vở, nhẹ nhàng vạch lên một cái:
- Lại diệt một khối u ác tính.
Thanh âm vừa dứt, nàng lại quay người rời đi.
Một hồi sau, hơn mười người tiến vào trong thành, lần nữa tiếp quản Bình Dương thành…
…
Gần một con sông, Diệp Huyền ngồi cạnh bờ sông, Hắc Diễm mã đứng bên uống ước.
Diệp Huyền cởi bỏ quần áo, trên người chi chít các vết máu.
Đều là các vết thương!
Từ khi không còn đạo tắc, không có đại địa chi lực thủ hộ, muốn giao thủ với cả ngàn kỵ binh mà không tổn hại, căn bản là chuyện không thể nào.
Nhanh chóng nuốt một viên Kim Sang đan, sau đó bắt đầu dùng nước sông tẩy rửa cơ thể, chỉ một chốc, mặt sông trước mắt đã bị nhuộm đỏ.
Một khắc sau, Diệp Huyền đứng dậy chuẩn bị đi, đúng lúc này, bất ngờ lại đến, từ trong xông xuất hiện một người, cùng lúc, một đạo hàn mang đâm thẳng tới yết hầu hắn.
Diệp Huyền hoàn toàn bình tĩnh, hàn mang kia cách yết hầu chừng nửa tấc, đã lập tức ngừng lại!
Bởi một thanh kiếm, đã đâm thẳng tới mi tâm người kia, dưới sông, máu tươi thấm ra.
Diệp Huyền hơi mở lòng bàn tay, phi kiếm đã bay trở lại.
Trên sông, một cỗ thi thể theo dòng trôi xuống.
Ám sát hắn?
Từ khi tới Đại Vân, dù là ngủ hắn cũng mở to một con mắt, vừa rồi, hắn đã sớm tự hỏi, nếu dưới sông có người thì sao?
Hiện tại, dù là đi bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, hắn đều nghĩ tới dự tính xấu nhất!
Muốn ám sát hắn, trừ khi tốc độ còn nhanh hơn kiếm của hắn!
Rất nhanh, Diệp Huyền đã biến mất.
Diệp Huyền vừa đi, một nữ tử mặc khôi giáp đã bước tới bờ sông, nữ tử nhìn qua cỗ thi thể trên sông.
Một kiếm đoạt mạng!
Gọn gàng!
Nữ tử mặc khôi giáp lặng yên một hồi, ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền rời đi:
- Hắn muốn một đường giết tới Đế đô sao…
…
Một hồi sau, ban đêm.
Sắc trời tối lại, cả một vùng đen kịt.
Diệp Huyền cưỡi Hắc Diễm mã tới một khu đất bằng, hắn trực tiếp nằm trên Hắc Diễm mã.
Nghỉ ngơi!
Hắn đương nhiên cũng cần nghĩ ngơi, không ngủ, tinh thần sẽ không thể tập trung, như thế, hại nhiều hơn lợi.
Mà rõ ràng, có người không muốn hắn nghỉ ngơi.
Bốn phía, đột nhiên xuất hiện một vài tiếng bước chân, tiếng chân này, hiển nhiên là cố ý phát ra.
Diệp Huyền, không động.
Chừng nửa canh giờ, tiếng bước chân vụn nhỏ càng lúc càng gần, Diệp Huyền vẫn không động.
Tiếng bước chân đã tới sát.
Đúng lúc, một Đạo kiếm mang lóe lên.
Xùy!
Bên trái cách Diệp Huyền vài chục trượng, một cái đầu đẫm máu rơi xuống!
Kiếm đã quay trở lại bên cạnh Diệp Huyền, mà Diệp Huyền, vẫn nằm ngáy o o.
Một bên khác, hai người gắt gao nhìn Diệp Huyền trên lưng ngựa.
Hai người này, chính là Ám chủ cùng Mạc Thanh Huyền.