Nàng cũng vô cùng khiếp sợ, bởi người mà Diệp Huyền vừa giết, đã đạt tới Thần Hợp cảnh! Một vị cường giả Thần Hợp cảnh, vậy mà không chịu nổi một kiếm!
Diệp Huyền đi tới trước mặt nữ tử, hắn cách nữ tử rất gần, có thể cảm nhận được mùi thơm nhàn nhạt từ trên người đối phương.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Thật đẹp, đáng tiếc sao lại muốn làm tặc?
Nữ tử lãnh đạm:
- Cuộc sống bức bách!
Diệp Huyền gật nhẹ:
- Ta cho ngươi một cơ hội sống, muốn không?
Nữ tử nhoẻn miệng lắc đầu:
- Ta có hai mươi mốt vị Thần Hợp cảnh, ngươi cho ta một cơ hội sống? Ngươi chắc chứ?
Diệp Huyền điểm ngón tay phải, trên một vân thuyền bên phải, một cái đầu lập tức bay lên.
Nhìn thấy cảnh này, đám người hoàn toàn ngây dại.
Nữ tử trước mặt hắn cũng thầm hoảng hốt!
Cường giả Vạn Pháp cảnh sao?
Một bên khác, quản sự vân thuyền như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt đại biến, thế nhưng lập tức biến thành mừng như điên, còn mang theo hưng phấn xúc động!
Diệp Huyền lại điểm tay, một thanh kiếm lập tức bay tới, nhẹ nhàng lau máu trên kiếm, sau đó vuốt nhẹ gương mặt nữ tử đối diện.
Trên mặt nữ tử đối diện, xuất hiện một vệt máu.
Diệp Huyền cười nói:
- Một cơ hội cuối, hoặc hàng, hoặc chết!
Nữ tử gắt gao nhìn Diệp Huyền:
- Ngươi là ai?
Diệp Huyền nói:
- Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta!
Nữ tử nhìn Diệp Huyền hồi lâu:
- Ngươi là Diệp Huyền!
Diệp Huyền!
Lời vừa ra, vân thuyền lập tức xôn xao.
Thanh châu hiện tại, có ai mà chưa nghe qua cái tên Diệp Huyền?
Đám người trên vân thuyền lập tức đổ dồn ánh mắt nhìn Diệp Huyền, có tò mò, có hưng phấn, có nhiệt huyết…
Kiếm chủ trẻ nhất Thanh châu!
Quản sự vân thuyền vội tới trước mặt Diệp Huyền, thi lễ thật sâu:
- Bái kiến Diệp Quốc sĩ! Không biết Diệp Quốc sĩ trên thuyền, chúng ta đã chậm chễ, mong Diệp Quốc sĩ thứ lỗi!
Diệp Huyền mỉm cười:
- Không quan hệ với ngươi.
Quản sự lần nữa thi lễ, sau đó lui sang bên.
Diệp Huyền nhìn nữ tử:
- Cơ hội sống sót, có muốn không?
Nữ tử nhếch miệng:
- Ngươi quá coi thường người khác.
Thanh âm vừa dứt, nàng lập tức bay ra sau, tốc độ cực nhanh, cùng lúc, một đạo ngân mang đã bắn thẳng tới mi tâm Diệp Huyền! Có điều, ngân mang còn chưa tới, đã bị Thiện Niệm kiếm ý đập tan, cùng lúc, một sợi kiếm mamg xuất hiện.
Ngoài trăm trượng, thân thể nữ tử đột nhiên sững lại giữa không trung, mi tâm nàng, cắm một thanh kiếm!
Nữ tử đờ đẫn nhìn chân trời:
- Thật, thật nhanh…
Vân thuyền, Diệp Huyền hơi mở tay phải, kiếm nơi mi tâm nữ tử lập tức biến mất, lúc xuất hiện, đã lần nữa về tới tay Diệp Huyền, thế nhưng lại lập tức bay ra, không trung lập tức đầy phi kiếm qua lại.
Mười hơi thở sau, Huyết Lang dong binh đoàn không người sống sót.
Diệp Huyền thu chiến lợi phẩm, chừng ba ức kim tệ, năm mươi vạn linh thạch. Tính ra, kim tệ trên người hắn hiện chừng mười ức, linh thạch trừ bỏ số thôi động Kim nhân lúc trước, hiện cũng còn hai trăm vạn.
Về phần cực phẩm linh khí cùng Minh giai trang bị, hắn đều để lại cho Thương Lan học viện!
Thương Lan học viện cần mấy thứ này hơn hắn!
Mà hắn cũng tin, ngày sau Thương Lan học viện tất sẽ cho hắn một kinh hỷ! Hắn đã đáp ứng Kỷ lão, muốn để Thương Lan học viện trở thành học viện tốt nhất Thanh Thương giới, hắn nhất định sẽ làm được!
Lúc này, quản sự vân thuyền đột nhiên nói:
- Diệp Quốc sĩ, ba chiếc vân thuyền kia ngài định thế nào?
Ba chiếc vân thuyền!
Diệp Huyền hơi ngẩn người, lập tức hỏi:
- Một chiếc đại khái giá bao nhiêu?
Quản sự hơi nghĩ một chút, nói:
- Một chiếc chừng một ức kim tệ, nếu Diệp Quốc sĩ muốn bán, Túy Tiên lâu ta có thể thu mua.
Ba ức!
Diệp Huyền gật nhẹ:
- Được, kim tệ đổi thành linh thạch cho ta, sau đó giao cho Ngũ lâu chủ ở Khương quốc, nói là ta trả nợ.
Quản sự hơi thi lễ:
- Được.
Nói xong, hắn đang muốn nói thêm, một tên thị vệ đột nhiên tới:
- Ngô quản sự, chúng ta đã tới cảnh nội Đại Vân đế quốc!
Cảnh nội Đại Vân!
Diệp Huyền quay người nhìn xa, mặc dù không có mắt, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hết thảy. Nơi xa xa, đã hiện một tòa thành, rất lớn, lớn hơn những tòa thành mà hắn từng gặp không chỉ mấy lần.
- Đây là Đế đô Đại Vân đế quốc?
Diệp Huyền hỏi.
Quản sự vân thuyền lắc đầu, cười nói:
- Diệp Quốc sĩ, đây không phải Đế đô Đại Vân, mà chỉ là một thành nhỏ nơi biên thùy Đại Vân thôi, tên là Nam Minh thành, nhân khẩu chừng năm trăm vạn!
Thành nhỏ nơi biên thùy!
Diệp Huyền có chút khiếp sợ, phải biết, Đế đô Khương quốc cũng không lớn bằng nó a! Xem ra, hắn đã đánh giá thấp Đại Vân đế quốc này.
Không chỉ Đại Vân đế quốc, sợ là Ám giới cùng Thương Mộc học viện cũng không hề đơn giản. Có điều cũng dễ hiểu, những thế lực này truyền thừa bao năm như vậy, chắc chắn không thể đơn giản!
Ngô quản sự ại nói:
- Diệp Quốc sĩ, chờ chút nữa vân thuyền dừng lại một chốc nạp nhiên liệu! Nam Minh thành dù là đô thành của Đại Vân, nhưng cách Đế đô rất xa, lại thêm các nơi Đại Vân mấy năm nay đã mục nát không chịu nổi, bởi vậy, rất nhiều nơi đều có phản loạn, đặc biệt là tiểu thành nơi biên thùy này, càng vô cùng loạn, nếu Diệp Quốc sĩ muốn xuống thuyền, vậy mong ngài cẩn thận!
Diệp Huyền gật đầu:
- Được!
Như nghĩ tới điều gì, hắn lại hỏi:
- Trong thành, có Thương Mộc học viện không?
Ngô quản sự gật đầu:
- Có, Thương Mộc học viện, Ám giới cùng các đại thế gia thẩm thấu tới từng thành của Đại Vân, thậm chí có mấy thành còn như trở thành vật riêng của các thế lực này. Nếu không phải Đại Vân đế quốc có một vị Kháo Sơn Vương, sợ là Đại Vân đã sớm bị các thế lực này chia cắt.
Kháo Sơn Vương!
Diệp Huyền nhớ kỹ ba chữ này, khẽ gật đầu:
- Ta hiểu!
Ngô quản sự hơi thi lễ, sau đó quay người thối lui.
Rất nhanh, vân thuyền đã tới Nam Minh thành, vân thuyền chậm rãi hạ xuống.
Diệp Huyền cũng không ở lại trên thuyền, lập tức đi xuống, bước tới phố xa.
Ngô quản sự vội phái mấy tên thị vệ đi theo từ xa.
Thành dù lớn, nhưng nội thành lại khá tiêu điều, trên người vắng bóng người, nhìn qua có chút hoang vu.
Vì tránh phiền toái không cần thiết, Diệp Huyền bày Linh Tú kiếm ra, nói rõ bản thân là Kiếm tu.
Trên đường phố, Diệp Huyền chậm rãi bước lên, đột nhiên, bên phải truyền tới tiếng kinh hãi, Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, trong hẻm nhỏ, một đám nam tử đang truy đuổi một nữ tử, nữ tử rất bối rối, từ trong hẻm nhỏ chạy tới hướng Diệp Huyền, mà sau lưng, đám nam tử kia như đang chời mèo vờn chuột, cười lớn ầm ĩ.
Rất nhanh, nữ tử đã chạy tới trước mặt Diệp Huyền, thoáng quỳ xuống:
- Cứu, cứu…
Diệp Huyền khom lưng, nâng tay nữ tử dậy, đang muốn kéo lên, mà nữ tử đột nhiên ngẩng đầu, một thanh chủy thủ đã cắm thẳng tới yếu hầu Diệp Huyền, nhưng không thể thể tiến thêm nửa tấc, bởi kiếm của Diệp Huyền, chẳng biết từ lúc nào đã đâm thẳng yết hầu nữ tử.
Xung quanh lập tức yên tĩnh!
Nữ tử gắt gao nhìn Diệp Huyền, thời khắc này, trên mặt nàng không chút bối rối, chỉ có oán độc: