Trước mặt Diệp Huyền, nam tử áo xanh có chút hoảng sợ nhìn Diệp Huyền, bởi vì một kiếm vừa rồi, mặc dù Diệp Huyền xuất kỳ bất ý, hắn còn chưa sẵn sàng, thế nhưng, hắn cũng không thể không có sức hoàn thủ a!
Chỉ có một khả năng, đó chính là thực lực của Diệp Huyền trước mắt, vượt xa hắn!
Nghĩ đến đây, nam tử áo xanh thu hồi lòng khinh thị và ngạo mạn, trầm giọng nói:
- Ngươi ta đều là học viên Thương Lan học viện!
Diệp Huyền cười nói:
- Ta là người Thương Lan học viện, nhưng không giống với Thương Lan học viện ngươi. Việc này, chính là sự tình giữa ta và Càn quốc, ngươi, đừng lắm miệng, hiểu rõ?
Nam tử áo xanh nhìn Diệp Huyền:
- Ngươi không nhận tổng viện!
Diệp Huyền cười khẽ:
- Là tổng viện không nhận chúng ta trước.
Nam tử áo xanh còn muốn nói điều gì, lúc này, kiếm của Diệp Huyền đột nhiên nhích về phía đỉnh đầu.
Xuy!
Kiếm vào nửa tấc, giữa chân mày nam tử áo xanh, máu tươi chảy ròng!
Đồng tử của nam tử áo xanh co rụt lại, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
- Nói thêm câu nữa, ta chém chết ngươi!
Nam tử áo xanh liếc mắt nhìn Diệp Huyền thật sâu, sau đó quay người rời đi.
Hắn cũng không nói thêm câu nào, ngoan thoại càng không dám nói!
Bởi vì hắn phát hiện, Diệp Huyền thật sự dám giết hắn. Loại tình huống này, nói thêm ngoan thoại gì đó, là một chuyện phi thường ngu xuẩn không thể nghi ngờ!
Thấy nam tử áo xanh muốn đi, nam tử áo bào trắng kinh hãi, vội vàng đuổi theo:
- Cố huynh?
Nam tử áo xanh dừng bước lại:
- Thật có lỗi, ta cũng bất lực.
Nói xong, hắn bước nhanh biến mất ở phía xa.
Trong điện lại lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Diệp Huyền quay người đi đến phía Quốc chủ Càn quốc, lúc này, một đám đại thần Càn quốc đột nhiên ngăn trước mặt Quốc chủ Càn quốc, ngay từ đầu chỉ có một ít, thế nhưng rất nhanh, càng ngày càng nhiều đại thần đi tới trước mặt Diệp Huyền.
Trong mắt những đại thần này, có kiêng kị, có e ngại, nhưng cũng có thấy chết không sờn!
Khu vực Thanh Châu, Vạn Pháp cảnh không ra, không ai có thể chống đỡ Diệp Huyền!
Diệp Huyền hơi trầm ngâm, sau đó nhìn qua Quốc chủ Càn quốc cách đó không xa:
- Ngươi thoạt nhìn cũng không giống người ngu, vì sao muốn phát động trận chiến tranh này?
Quốc chủ Càn quốc đứng dậy đi đến phía Diệp Huyền, lúc này, nam tử áo bào trắng kia vội vàng cản trước mặt hắn:
- Phụ hoàng!
Quốc chủ Càn quốc lắc đầu, hắn vòng qua nam tử áo bào trắng, đi tới trước mặt Diệp Huyền:
- Càn quốc ta, không có thực lực cự tuyệt Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc, dĩ nhiên, cũng là ta có lòng tham, một trận chiến trước đó, nếu thắng, thôn phệ hết Khương quốc, quốc lực của Càn quốc ta nhất định sẽ tăng nhiều, đáng tiếc, không có tính tới ngươi!
Diệp Huyền gật đầu:
- Chuẩn bị kỹ sẽ trả giá thật lớn sao?
- Diệp Huyền!
Sau lưng Quốc chủ Càn quốc, nam tử áo bào trắng đột nhiên vọt tới trước mặt Diệp Huyền, hắn nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
- Ngươi chớ khinh người quá đáng, cho dù Càn quốc ta chết...
Diệp Huyền đột nhiên đâm ra một kiếm, một kiếm này trực tiếp đính trên yết hầu của nam tử áo bào trắng.
Mà lúc này, vô số binh sĩ Càn quốc đột nhiên vọt vào.
Trong đại điện lập tức bị chen đầy, không chỉ trong đại điện, bên ngoài đại điện cũng đứng đầy binh sĩ Càn quốc!
Đại chiến hết sức căng thẳng!
Diệp Huyền đột nhiên đưa tay trái điểm ra bên trái một chỉ, hai thanh phi kiếm song song chém bay ra, hơn một trượng bên ngoài, hơn hai mươi tên binh sĩ Càn quốc trực tiếp bay đầu, thoáng qua, hắn khẽ đưa tay trái vạch ra đằng sau, hai thanh phi kiếm xuyên qua, sau lưng Diệp Huyền, hơn hai mươi tên lính không chút dấu hiệu nào đã ngã xuống đất...
Bốn phía, tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần!
Diệp Huyền còn muốn tiếp tục ra tay, lúc này, Quốc chủ Càn quốc cách đó không xa đột nhiên nói:
- Càn quốc ta nhận thua!
Thanh âm của Quốc chủ Càn quốc vừa dứt, ngoài mấy trượng, hai thanh kiếm dừng lại, hai thanh kiếm đã kề sát yết hầu của hai tên binh sĩ Càn quốc!
Đã cắt ra một lớp da thật mỏng!
Trên trán hai tên lính, mồ hôi lạnh chảy ròng, nếu Quốc chủ Càn quốc nói muộn một chút, có thể bọn hắn đã bay đầu!
Tay trái Diệp Huyền khẽ ngoắc một cái, hai thanh kiếm bay về bên cạnh hắn, hắn nhìn qua Quốc chủ Càn quốc:
- Có lẽ ngươi đã biết điều kiện ta đặt ra ở Sở quốc, có dị nghị gì không?
Quốc chủ Càn quốc đang muốn nói chuyện, lúc này, nam tử áo bào trắng bị Diệp Huyền dùng kiếm đính giữa chân mày lại hiếu thắng mở miệng trước, nhưng mà, hắn vừa mở miệng ra, kiếm của Diệp Huyền đã đâm vào phía trước nửa tấc.
Xuy!
Giữa chân mày nam tử áo bào trắng nứt ra, một vệt máu tươi chậm rãi tràn ra!
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
- Nói thêm câu nữa, đầu ngươi lập tức rơi xuống!
Nam tử áo bào trắng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, rõ ràng, không muốn nhận thua, đang muốn nói chuyện, lúc này, Quốc chủ Càn quốc đột nhiên kéo nam tử áo bào trắng lui lại, một bàn tay vung tới mặt nam tử áo bào trắng.
Ba!
Tiếng bạt tai vang dội!
Quốc chủ Càn quốc lạnh lùng nhìn nam tử áo bào trắng:
- Sính cường lúc này, có nghĩa sao?
Gương mặt nam tử áo bào trắng có chút dữ tợn:
- Càn quốc ta nhiều binh sĩ như thế, không cần sợ hắn? Vì sao không liều mạng?
Quốc chủ Càn quốc lắc đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Diệp Huyền thật sự là một người sao?
Nếu Diệp Huyền chỉ là một người, Càn quốc dĩ nhiên không sợ, dù cho hắn là một vị Kiếm Chủ!
Thế nhưng, Diệp Huyền không chỉ một mình, phía sau hắn có một vị Kiếm Tiên, có Khương quốc, có Túy Tiên Lâu, có Ninh quốc...
Một khi khai chiến toàn diện, dưới tình huống Thương Mộc học viện và Ám giới, còn có Đại Vân đế quốc không trợ giúp, Càn quốc căn bản không có lực lượng ngăn cản!
Quốc chủ Sở quốc không nhìn thấy điểm này, thế nhưng Sở Triều Hàn nhìn thấu điểm này, cho nên, nàng để Diệp Huyền tùy ý làm việc không kiêng nể gì.
Mà giờ khắc này, nếu Càn quốc ra tay, không thể nghi ngờ, chờ đợi Càn quốc chính là vong quốc diệt chủng!
Quốc chủ Càn quốc đột nhiên nói:
- Từ giờ phút này, trục xuất danh hiệu Thái Tử của Thái Tử, vị trí Thái Tử, do Tam hoàng tử Càn Danh kế thừa, tiền bối Mạc Viêm làm thái phó kiêm thủ phụ.
Nam tử áo bào trắng trợn mắt hốc mồm:
- Phụ hoàng...
Quốc chủ Càn quốc khẽ phất phất tay, một tên cường giả Vạn Pháp cảnh xuất hiện trước mặt nam tử áo bào trắng, nam tử áo bào trắng còn muốn nói gì, tên cường giả Vạn Pháp cảnh này đã thấp giọng thở dài:
- Thái Tử, quốc chủ không muốn ngươi chết!
Nói xong, hắn bắt lấy bả vai nam tử áo bào trắng, trực tiếp biến mất trong đại điện.
Nhưng mà, những binh sĩ Càn quốc kia vẫn không chịu lui, vẫn đang gắt gao vây quanh Diệp Huyền, nhưng cũng không ai dám động thủ!
Quốc chủ Càn quốc nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt có chút phức tạp:
- Khương quốc có nhân tài như ngươi, là Khương quốc may mắn!
Diệp Huyền không nói gì.
Quốc chủ Càn quốc cười nói:
- Một câu sau cùng, mục tiêu tiếp theo của ngươi, là Thương Mộc học viện, Ám giới, Đại Vân đế quốc?
Diệp Huyền gật đầu.
Quốc chủ Càn quốc cười ha ha một tiếng, cuối cùng, hắn quay người đi về tới long ỷ, hắn ngồi xuống, sau một khắc, hắn rút ra từ bên hông một thanh chủy thủ màu vàng, một chém ngay yết hầu của bản thân.