Chỉ là hắn vẫn có chút lo lắng, bởi vì theo đại thần lầu hai phụ thân mà xem, đại thần lầu hai này thật sự không phải một kẻ lương thiện! Đâu chỉ không phải một kẻ lương thiện, đơn giản chính là một tên biến thái điên cuồng! Bởi vì trong một nháy mắt kia, hắn đã cảm giác được đối phương nổi lên sát ý với hắn!
Mặc dù cuối cùng cũng không động thủ, nhưng nhất định là xem mặt mũi của nữ tử thần bí và Giới Ngục tháp! Nếu không, sợ là hắn sớm đã chết mấy trăm lần!
Tên này ra ngoài, khẳng định sẽ làm ra chuyện lớn!
Diệp Huyền lắc đầu, không nghĩ tới vị đại thần lầu hai không biết đã đi đâu kia nữa, hắn chậm rãi bò lên, lúc này, Khương Cửu vội vàng đi đến trước mặt, đỡ lấy hắn, Diệp Huyền nói khẽ:
- Ngươi phụ trách truy kích tàn binh bại tướng Sở quốc, nơi này giao cho ta!
Trước đó, khi những kỵ binh hắc diễm kia bị toàn diệt, những kỵ binh Sở quốc kia đã bắt đầu chạy trốn, Ám giới cũng biến mất vô tung vô ảnh trong khoảnh khắc!
Diệp Huyền có chút yếu ớt:
- Lần này kỵ binh Sở quốc bị trọng kích, chạy trốn như chim vỡ lồng, với Khương quốc ta mà nói, là một cơ hội trời ban khó gặp không thể nghi ngờ, nếu không thừa thế truy kích, tiêu diệt chủ lực của bọn hắn, đợi bọn hắn tập hợp lại, khi đó sẽ là phiền toái! Chớ mất đi cơ hội tốt này! Đi thôi, ta vô sự!
Khương Cửu khẽ gật đầu:
- Cẩn thận!
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Chỉ chốc lát, Khương Cửu tổ chức binh sĩ Khương quốc còn có sức chiến đấu giữa sân, sau đó đuổi về phía nơi xa.
Diệp Huyền chậm rãi đi tới trước mặt Thác Bạt Ngạn, giờ phút này, mặc dù bộ dáng của Thác Bạt Ngạn thoạt nhìn rất là thê thảm, thế nhưng vẫn còn khí tức!
Đây là lý do vì sao trước đó hắn cho đại thần lầu hai đạo tắc kia!
Xuất thủ cứu Thác Bạt Ngạn! Sau đó hắn cho nó đạo tắc, để nó rời đi!
Nếu hắn không đồng ý, đại thần lầu hai căn bản không thể rời đi Giới Ngục tháp, bởi vì đạo tắc có thể áp chế nó, để nó không trốn được tháp! Mà đưa đạo tắc cho đại thần lầu hai, hắn vẫn tương đối nguy hiểm, nếu tên kia một đi không trở lại, không mang đạo tắc trở về, chắc chắn hắn sẽ bị nữ tử thần bí đánh! Đánh chết...
Diệp Huyền không tiếp tục nghĩ tới đại thần lầu hai không biết đã đi nơi nào chơi, hắn chậm rãi ngồi xổm ở trước mặt Thác Bạt Ngạn, nhìn nữ tử trước mặt, trong nội tâm hắn có chút phức tạp.
Lúc trước, nếu không có Thác Bạt Ngạn dùng lá chắn lôi điện che chở, hắn rất có thể đã bị Lý Mục một đòn giết chết!
Lý Mục!
Thương Mộc học viện!
Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt tay phải, hắn vẫn đánh giá thấp quyết tâm của Thương Mộc học viện. Thực lực hắn bày ra càng cường đại, Thương Mộc học viện sẽ càng nghĩ biện pháp giết chết hắn!
Hắn và Thương Mộc học viện, không chết một phương, tuyệt đối không dừng!
Lúc này, tay phải của Thác Bạt Ngạn khẽ run rẩy, Diệp Huyền vội vàng ôm lấy nàng, thời gian dần trôi qua, Thác Bạt Ngạn chậm rãi mở hai mắt ra, khi thấy Diệp Huyền, nàng lập tức sửng sốt:
- Ngươi cũng đã chết?
Diệp Huyền gật đầu:
- Đúng vậy, ta tới bồi ngươi!
Thác Bạt Ngạn ngây người, sau đó nói:
- Sao ngươi ngốc như vậy? Ngươi...
Nói đến đây, nàng đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, sau một khắc, nàng nhìn Diệp Huyền, đôi mắt đẹp sinh nộ:
- Ngươi muốn chết?
Diệp Huyền cười khẽ:
- Chỉ đùa với ngươi một chút, cảm giác rất tốt!
Thác Bạt Ngạn liếc mắt nhìn Diệp Huyền:
- Vì sao ta không chết?
Diệp Huyền nói:
- Một vị tiền bối ra tay.
Nói xong, hắn hơi dừng lại, lại hỏi:
- Lúc trước, vì sao muốn cản ở trước mặt ta như vậy? Ngươi sẽ chết!
Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:
- Nếu biết được sẽ chết, ta sẽ không làm vậy!
Nghe vậy, thân thể Diệp Huyền cứng đờ, trong nháy mắt, trong lòng hắn lẫn lộn năm vị, có thất lạc, có tự giễu...
Một lát sau, hắn cười mất tự nhiên:
- A...
Thác Bạt Ngạn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nàng thoát khỏi tay Diệp Huyền, miễn cưỡng đứng lên, sau đó mặt không thay đổi, đi đến một chỗ không xa.
Rất nhanh, Thác Bạt Ngạn nhanh chóng mang theo kỵ binh Ninh quốc còn sót lại rời đi.
Lúc này, Mặc Vân Khởi đột nhiên chân thấp chân cao đi đến trước mặt Diệp Huyền, tay phải hắn khẽ chọc chọc Diệp Huyền đang ngẩn người:
- Diệp thổ phỉ, ngươi thật ngốc hay giả ngốc?
Diệp Huyền nhìn qua Mặc Vân Khởi, mặt mũi tràn đầy không hiểu.
Mặc Vân Khởi lắc đầu:
- Diệp thổ phỉ, người ta không ngại ngàn dặm đến hỗ trợ, chính là xem mặt mũi người nào? Là Khương quốc sao? Nếu không phải vì ngươi, nhất định Ninh quốc sẽ không viện trợ Khương quốc. Hơn nữa, xét thấy hai ngươi có chuyện ẩn bên trong... Ta dám đoán chắc, Thác Bạt quốc chủ này vì ngươi mà đến!
Nói xong, hắn thấp giọng thở dài:
- Về phần vấn đề của ngươi lúc trước, xin nhờ, ngươi nghĩ lại một phen, ra tay với ngươi, chính là cường giả Ngự Pháp cảnh, cường giả như thế, với trí tuệ của Thác Bạt quốc chủ, sẽ không biết Lý Mục kia khủng bố sao? Nàng cản ở trước mặt ngươi, đã làm tốt dự tính xấu nhất.
Diệp Huyền lặng người tại chỗ, một lát sau, hắn đột nhiên một cước đá vào mông Mặc Vân Khởi:
- Con em ngươi sao không nói sớm!
Nói xong, cả người hắn đã biến mất ở phía xa.
Trên mặt đất cách đó không xa, Mặc Vân Khởi nằm rạp trên mặt đất, hai tay ôm chặt cái mông mà kêu rên:
- Ngươi cũng không hỏi a...
Một câu điểm tỉnh người trong mộng!
Sau khi nghe Mặc Vân Khởi nói, Diệp Huyền bừng tỉnh đại ngộ.
Một chỗ trên bình nguyên, Diệp Huyền cưỡi Hắc Lang chạy như điên.
Người sống một đời, không nên để hiểu lầm trở thành tiếc nuối cả đời của bản thân!
Tốc độ của Hắc Lang dưới thân Diệp Huyền rõ ràng là nhanh hơn ngựa bình thường, chỉ chốc lát, trong tầm mắt Diệp Huyền đã xuất hiện kỵ binh Ninh quốc.
Phía trước, Thác Bạt Ngạn một ngựa đi đầu, bên cạnh nàng, một tên tướng lĩnh kỵ binh đột nhiên nói:
- Quốc chủ, có người đuổi sau lưng, dường như là Diệp Huyền Khương quốc kia.
Thác Bạt Ngạn mặt không biểu tình, tăng thêm tốc độ.
Tên tướng lĩnh kia không dám nói thêm gì, lui xuống.
Mà lúc này, Diệp Huyền đã tăng tốc, ngày càng gần binh sĩ Ninh quốc.
Những binh sĩ Ninh quốc kia dồn dập quay đầu nhìn Diệp Huyền, không ai đi cản, cũng không dám cản trở a!
Hiện tại, Diệp Huyền không chỉ đơn giản là vang danh Khương quốc, toàn bộ khu vực Thanh Châu cũng đã nổi danh, đặc biệt là một màn lúc trước, một màn xé đôi Lý Mục, càng lưu lại thật sâu trong lòng đám binh lính Ninh quốc này.
Thật là một ngoan nhân a!
Rất nhanh, Diệp Huyền đã ngăn trước mặt Thác Bạt Ngạn, kỵ binh Ninh quốc dồn dập dừng lại, nhưng Thác Bạt Ngạn cũng không dừng lại, ngược lại tốc độ càng lúc càng nhanh!
Nhìn thấy Thác Bạt Ngạn không dừng lại, Diệp Huyền nheo mắt, nữ nhân này muốn làm gì?
Dưới thân Diệp Huyền, Hắc Lang đã gầm thét, mắt lộ hung quang.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn không đến ba trượng!