Khóe miệng Diệp Huyền không ngừng tràn ra máu tươi, hắn gầm thét:
- Đại tỷ, đi nhanh một chút a! Ngươi không đi, con mẹ nó chứ làm sao ta trốn a!
Thác Bạt Ngạn: "..."
- Trốn?
Lúc này, Lý Mục đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Hắc Diễm quân, hắn từ trên không nhìn xuống Diệp Huyền phía dưới, châm chọc nói:
- Diệp Huyền, ngươi còn muốn trốn? Ta cho ngươi biết, hôm nay, là tử kỳ của ngươi! Toàn bộ Khương quốc và Ninh quốc đều sẽ chôn cùng với ngươi!
Nói xong, hắn vung tay lên, những Hắc Diễm quân đó vọt thẳng tới Diệp Huyền và Thác Bạt Ngạn!
Diệp Huyền quay người nhìn về phía Thác Bạt Ngạn:
- Trước khi chết, có thể hôn ta một cái hay không?
Khóe miệng Thác Bạt Ngạn khẽ co rút, nàng có chút muốn đánh người!
Diệp Huyền đột nhiên cúi người khẽ hôn một cái trên môi Thác Bạt Ngạn, thân thể Thác Bạt Ngạn trực tiếp cứng đờ!
Diệp Huyền vừa chạm vào, hắn cúi người kề sát bên tai Thác Bạt Ngạn, nói khẽ:
- Loại dược ngươi dùng lần trước, mua ở đâu?
Thác Bạt Ngạn: "..."
Thác Bạt Ngạn đen mặt lại, nàng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nếu không phải thời điểm đặc biệt, nàng đã sớm động thủ!
Tên này điên rồi sao?
Đến lúc nào rồi?
Lúc này, đội kỵ binh hắc diễm kia đã tới.
Diệp Huyền đột nhiên quay người, sau một khắc, hắn nhếch miệng cười một tiếng, sau đó chắp tay trước ngực, tiếp theo đưa tay kéo ra hai bên một phát.
Trong nháy mắt, một cái hộp xuất hiện trước mặt hắn.
Sau một khắc, mười hai đạo kim quang chợt lóe lên trong sân, thoáng qua, mười hai vị Kim Nhân xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và Thác Bạt Ngạn!
Mười hai vị Kim Nhân chậm rãi mở hai mắt ra, trong chốc lát, mười hai chùm sáng màu vàng óng bắn mạnh ra từ trong mắt bọn chúng.
Ầm ầm ầm ầm...
Mấy trượng bên ngoài, một đám kỵ binh hắc diễm cầm đầu trực tiếp bị oanh bay, sau một khắc, mười hai đạo kim quang chợt lóe lên trong sân.
Phanh phanh phanh phanh...
Một khắc khi mười hai vị Kim Nhân này lao ra, từng tên kỵ binh hắc diễm kia trong nháy mắt đã bị oanh bay!
Nhìn thấy một màn này, Lý Mục đã hoàn toàn ngây người, mười hai vị Kim Nhân này là thứ đồ gì? Khủng bố như thế?
Mà cách đó không xa, trái tim Diệp Huyền đang chảy máu, bởi vì vừa rồi, mười hai vị Kim Nhân này trong nháy mắt đã thôn phệ hơn một trăm vạn cực phẩm linh thạch của hắn!
Toàn bộ cực phẩm linh thạch hắn tích lũy đã bị mất sạch trong một chớp mắt vừa rồi!
Nhất định phải kiếm về!
Diệp Huyền hít sâu một hơi, tay hắn cầm Linh Tú kiếm chỉ chỉ Lý Mục cách đó không xa, nhe răng cười:
- Nhìn, nhìn cho thật kỹ!
Thanh âm vừa dứt, hắn buông lỏng tay, Linh Tú kiếm bắn ra, ngoài mấy trượng, hơn mười tên kỵ binh Sở quốc trong nháy mắt đã bay đầu. Thoáng qua, Linh Tú kiếm cắt ngang về bên trái, một mảnh máu tươi bắn tung tóe, lại hơn mười tên kỵ binh Sở quốc bị chặt ngang!
Còn chưa kết thúc, Diệp Huyền mở ra hai tay, hai thanh Tật Ảnh đột nhiên bay ra, vài chục trượng bên ngoài hai bên trái phải của hắn, hơn mười người trong nháy mắt đã ngã xuống đất, giữa chân mày của bọn hắn, máu tươi chảy ròng!
Đồ sát!
Giờ khắc này, những kỵ binh Sở quốc xung quanh Diệp Huyền dồn dập lùi lại nhanh, nhìn Diệp Huyền, trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn qua Lý Mục trên không, nhếch miệng cười một tiếng:
- Xem được không?
Thanh âm vừa dứt, hắn hợp chỉ một điểm về bên phải.
Xuy!
Một đạo kiếm quang chém ngang ra bên ngoài hai mươi trượng.
Xuy!
Hơn mười tên binh sĩ Sở quốc lập tức bị xuyên thủng giữa chân mày!
Máu tươi vung vãi một chỗ!
Trên không, Lý Mục gắt gao nhìn Diệp Huyền, hắn nắm thật chặt tay phải.
Diệp Huyền mở ra tay phải, Linh Tú kiếm trở lại trong tay hắn, hắn nhìn qua cách đó không xa, giờ phút này, đội kỵ binh hắc diễm kia đã trấn định lại, bọn hắn hợp lực vây chặt mười hai vị Kim Nhân, nhưng cũng không làm gì được mười hai Kim Nhân này, năng lực phòng ngự của mười hai vị Kim Nhân này thật sự quá biến thái!
Trong lúc nhất thời, hai bên đã kiềm chế lẫn nhau!
Mà không bị kỵ binh hắc diễm kiềm chế, Diệp Huyền lập tức phóng ra ngoài!
Đồ sát!
Không đến nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi, những tên tướng lãnh cao cấp bên trong đám kỵ binh Sở quốc giữa sân đã bị hắn giết sạch sành sanh!
Quân tâm của toàn bộ Sở quốc đã loạn!
Nhưng vào lúc này, một tiếng kèn to rõ đột nhiên vang lên từ phía chân trời xa xôi.
Lúc nghe được tiếng kèn này, những kỵ binh hắc diễm kia dồn dập dừng lại, sau một khắc, bọn hắn bắt đầu chậm rãi lui lại.
Triệt binh!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Lý Mục đại biến, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về cuối chân trời:
- Chậm đã.
Tiếng kèn dừng lại, những kỵ binh hắc diễm kia cũng dồn dập dừng lại.
Lý Mục quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Huyền, từng đạo khí tức cuồng bạo không ngừng phát ra từ trên người hắn.
Diệp Huyền đi đến trước mặt Lý Mục, cười nói:
- Muốn tự mình ra tay? Đến thử xem?
Lý Mục nhìn Diệp Huyền rất lâu, cuối cùng, hắn nhếch miệng cười một tiếng:
- Không giết ngươi, tâm ta thực sự khó có thể bình an! Thương Mộc học viện ta khó có thể bình an!
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên vỗ một chưởng về phía Diệp Huyền.
Thấy Lý Mục thật sự ra tay, sắc mặt Diệp Huyền đại biến, mà lúc này, Thác Bạt Ngạn một mực yên lặng trước đó đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Thác Bạt Ngạn đột nhiên kéo hai tay một phát, trong chốc lát, một lá chắn sét tản ra lôi điện màu đen xuất hiện trước mặt nàng và Diệp Huyền!
Một khắc khi một chưởng của Lý Mục hạ xuống, một tia lôi điện mạnh mẽ đột nhiên tuôn ra từ bên trong lá chắn, nhưng mà, một chưởng của Lý Mục hạ xuống, tia lôi điện này trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh!
Oanh!
Lá chắn trước mặt Thác Bạt Ngạn trực tiếp vỡ tan, sau một khắc, Thác Bạt Ngạn và Diệp Huyền trong nháy mắt đã bay ra ngoài mấy trăm trượng, cuối cùng, hai người rơi đập ầm ầm trên mặt đất, chỗ hai người rơi, mặt đất trong vòng mấy trăm trượng gần như là rạn nứt ra trong nháy mắt!
Trên mặt đất, khóe miệng Diệp Huyền chảy ròng máu tươi, giờ khắc này, hắn cảm giác dường như toàn thân hắn đã vỡ tan!
Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn vội vàng đứng lên, hắn ôm Thác Bạt Ngạn vào trong ngực, trong miệng Thác Bạt Ngạn, máu tươi không ngừng tràn ra, không chỉ trong miệng, bên trong thất khiếu, đều là máu tươi tuôn tràn!
Đầu Diệp Huyền trống rỗng!
Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền, dường như nàng muốn nói điều gì, thế nhưng vừa mở miệng ra, máu tươi đã tuôn ra không ngừng.
Diệp Huyền ôm thật chặt Thác Bạt Ngạn, tay phải của hắn run rẩy khẽ lướt qua khóe miệng Thác Bạt Ngạn, run giọng nói:
- Ngươi, tại sao ngươi lại ngốc như vậy? Đó là cường giả trên Vạn Pháp cảnh a!
Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền, trong miệng nàng, máu tươi còn đang chảy, giờ phút này, quần áo trước ngực nàng đã sớm nhiễm màu đỏ! Cùng lúc đó, khí tức trên người nàng lúc này cũng ngày càng yếu.
Một kích của cường giả trên Vạn Pháp cảnh, kinh khủng cỡ nào?
Diệp Huyền ôm thật chặt Thác Bạt Ngạn, thân thể không ngừng run.