Dường như nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên nhìn nam tử có phần giống Lăng Hàn.
- Xưng hô như thế nào?
Nam tử nhìn thoáng qua Diệp Huyền.
- Lăng Dược, đường ca của Lăng Hàn.
Diệp Huyền nói khẽ:
- Đa tạ.
Lăng Dược lắc đầu.
- Là ta cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, đệ đệ không hăng hái của ta đã chết rồi.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Tiếp đó, Thương Mộc học viện và Ám giới còn có động tác mới...
Nói xong, hắn ôm quyền với nữ tử áo xanh cùng Lăng Dược.
- Hai vị, đa tạ.
Lăng Dược khẽ gật đầu, hắn tự nhiên sẽ lưu lại, hắn lần này tới đây chính là vì Lăng Hàn!
Một bên khác, nữ tử áo xanh đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói:
- Ta ra tay một lần, rất đắt, ngươi bảo ta lưu lại, chuẩn bị báo đáp ta thế nào?
Nói xong, nàng đánh giá Diệp Huyền, nàng còn nở nụ cười xấu xa.
- Tướng mạo của ngươi vô cùng tuấn tú, hắc hắc...
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó chân thành nói:
- Nói đi, muốn tư thế gì, ta nhất định sẽ phối hợp với ngươi!
Nữ tử áo xanh:...
So da mặt dày?
Diệp Huyền sợ ai!
Cho đến bây giờ không có đối thủ!
Cách đó không xa, nữ tử áo xanh cũng sửng sốt, rõ ràng, nàng không nghĩ tới Diệp Huyền sẽ trả lời như vậy. Lúc này, nàng đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Huyền, ngón trỏ đặt lên cằm Diệp Huyền, tà mị cười một tiếng.
- Tư thế gì cũng được? Thật?
Rõ ràng, nàng không nghĩ nhận thua!
Diệp Huyền nhìn về phía Lục Bán Trang, Lục Bán Trang lãm đạm nói:
- Các ngươi chơi, ta xem.
Diệp Huyền:...
Lúc này, nữ tử áo xanh trừng mắt nhìn.
- Nếu không, cùng nhau chơi?
Diệp Huyền lắc đầu, nữ nhân này thật cường đại!
Không có tiếp tục dây dưa với nữ tử áo xanh, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, sau đó thôn phệ một viên Kim Sang đan.
Chữa thương!
Trận ác chiến lúc trước, không chỉ tiêu hao rất nhiều, toàn thân hắn đều bị thương, đặc biệt là cánh tay, đến bây giờ vẫn còn tê tê!
Hiện tại việc cấp bách là chữa thương!
Bởi vì Thương Mộc học viện cùng Ám giới không biết sẽ tấn công lúc nào!
Bên cạnh, đột nhiên Lục Bán Trang ngồi trên mặt đất, sau đó tựa vào tảng đá và ngủ...
Đi ngủ!
Kỳ thật nàng không có bị thương gì, bởi vì giao thủ với nam tử trung niên lúc trước, nam tử trung niên chỉ kiềm chế nàng, bởi vậy, hai người cũng không có quyết sinh tử. Nàng cũng muốn đánh, nam tử trung niên lại không cho nàng cơ hội, sẽ không ngừng tránh lui, nhưng khi nàng muốn đi, nam tử trung niên sẽ đuổi kịp...
Không có thụ thương, chỉ có mệt mỏi, muốn ngủ.
Nữ tử áo xanh nhìn thoáng qua Lục Bán Trang, khẽ lắc đầu, nói khẽ:
- Đại tiểu thư Lục gia đại không làm, lại đi chịu tội như thế, nhưng mà, cũng tốt, ngươi bây giờ còn mạnh hơn trước không ít!
Nói xong, nàng cũng ngồi xuống, sau đó cũng dựa vào người Lục Bán Trang.
Một bên khác, Lăng Dược ngồi xếp bằng dưới đất, hai mắt khép hờ, ngồi xuống điều tức.
Mấy người sau lưng, khí tức đám người Lăng Hàn càng ngày càng mạnh...
Nội thành.
Khương Cửu trở lại thành, lập tức trở về trong doanh trướng của mình, vừa trở lại trong doanh trướng, một lão giả đã lặng lẽ xuất hiện.
Lão giả hơi thi lễ với Khương Cửu.
- Càn quốc cùng Sở quốc muốn lui binh, thế nhưng chẳng biết tại sao, bọn họ đột nhiên không lùi. Đại quân hai nước đóng cách biên cảnh Khương quốc không xa, cũng không động thủ!
Khương Cửu híp mắt lại.
- Đại Vân đế quốc ra tay rồi.
Lão giả gật đầu.
- Quốc chủ phỏng đoán cũng như thế, mặc dù Đại Vân đế quốc cách Khương quốc ta rất xa, thế nhưng, nếu như bọn họ thật muốn ra tay với Khương quốc ta, sợ là...
Nói đến đây, hắn nhìn thoáng qua Khương Cửu, không tiếp tục nói.
Khương Cửu ngồi trên ghế, trong mắt có một tia ưu sầu.
Đại Vân đế quốc!
Đây là đế quốc lớn nhất ranh giới Thanh Châu!
Nếu như Đại Vân đế quốc thật ra tay với Khương quốc, vận mệnh của Khương quốc...
Ninh quốc.
Trong hoàng cung, trong đại điện gian nào đó, Thác Bạt Ngạn mặc một bộ áo khoác lông tơ rộng rãi, nàng tựa vào long ỷ, trước mặt là một đống tấu chương.
Lúc này, một một bóng đen bay vào trong đại điện, sau khi tiến vào đại điện, cái bóng kia đã trôi dạt vào trong góc tối.
Thác Bạt Ngạn nhìn vào trong góc.
- Như thế nào?
Cái bóng nói:
- Bẩm bệ hạ, Đường quốc đã bại, bây giờ, Khương quốc đã giam quốc chủ Đường quốc Đường Mộc cùng đại nguyên soái Đường quốc Bùi Khiếu Hổ, có lẽ chưa bàn xong điều kiện, nhưng mà, có hai người này trong tay, Đường quốc là thịt trong nồi của Khương quốc, phải xem Khương quốc ăn như thế nào.
Thác Bạt Ngạn lãm đạm nói:
- Nói điểm chính!
Cái bóng hơi hơi thi lễ, tiếp tục nói:
- Thiếu niên gọi là Diệp Huyền ngăn chặn Thương Mộc học viện cùng Ám giới tiến công!
Thác Bạt Ngạn nói:
- Bọn ngươi ra tay rồi?
Cái bóng lắc đầu.
- Cũng không ra tay, bởi vì đột nhiên có hai tên yêu nghiệt đến từ Trung Thổ Thần Châu ra tay. Nhưng mà, theo chúng ta tra ra, Ám giới cùng Thương Mộc học viện sẽ không dừng tay, còn có người liên tục không ngừng bước vào ranh giới Khương quốc, ở trong đó, khả năng còn có người của Đại Vân đế quốc.
Đại Vân đế quốc!
Thác Bạt Ngạn híp mắt lại, trong đôi mắt có hàn quang lấp lánh.
- Đại Vân đế quốc... tại sao Kháo Sơn Vương lại nhúng tay việc này...
Nói đến đây, nàng trầm mặc một lát, đột nhiên, đồng tử nàng bỗng nhiên co rụt lại.
- Chẳng lẽ muốn mượn cơ hội này nhất thống toàn bộ Thanh Châu?
Nhất thống Thanh Châu!
Trong điện đột nhiên yên tĩnh trở lại!
Một lát sau, Thác Bạt Ngạn nhìn về phía cái bóng trong góc.
- Tùy thời quan tâm Khương quốc, còn có Diệp Huyền kia, nếu đến thời khắc mấu chốt, các ngươi có thể xuất thủ tương trợ.
Cái bóng do dự một chút, sau đó trầm giọng nói:
- Bệ hạ, nếu ra tay, sợ rằng sẽ đắc tội Thương Mộc học viện cùng Ám giới, vì một người không thuộc Ninh quốc mà đắc tội hai thế lực này, đối với Ninh quốc ta sợ là...
Thác Bạt Ngạn đột híp mắt lại, ánh mắt như đao.
- Thế nào, ta làm việc cần ngươi dạy sao?
Cái bóng kia vội vàng quỳ một gối.
- Thuộc hạ không dám!
Thác Bạt Ngạn thu hồi tầm mắt.
- Giang di!
Vừa dứt lời, một lão phụ và lão giả xuất hiện trong điện.
Lão phụ hành lễ thật sâu với Thác Bạt Ngạn.
- Bệ hạ, là lão thần quản giáo không nghiêm.
Thác Bạt Ngạn lãm đạm nói:
- Tâm hệ Ninh quốc, nói thẳng cảm gián, nên thưởng, có thể đi kho võ kỹ chọn lựa một môn võ kỹ.
Nghe vậy, cái bóng kia vội vàng nói:
- Đa tạ bệ hạ.
Mà lúc này, Thác Bạt Ngạn lại nói:
- Ngươi là sát thủ, phải làm bạn với cái chết, mà không phải mưu thần, ta cần chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm tay ta giết bất cứ kẻ địch nào của Ninh quốc, mà không phải há miệng. Sau khi nhận võ kỹ, lập tức rời khỏi Ảnh vệ, lưu lại chờ quan sát.
Nghe thấy Thác Bạt Ngạn nói thế, cái bóng kia ngẩn ngơ, sau đó vội vàng quỳ xuống, đang muốn mở miệng, Giang di đột nhiên gầm thét.
- Còn không lui xuống!
Cái bóng khẽ run lên, sau đó quay người biến mất ngay tại chỗ.
Giang di nhìn về phía Thác Bạt Ngạn, hơi thi lễ.
- Là lão thần không quản giáo tốt.
Thác Bạt Ngạn lắc đầu.
- Tiểu Điệp tuổi trẻ, làm việc đúng mực chần chừ không tốt, nên gõ một phen. Nàng thiên phú vô cùng tốt, lại là thể chất đặc thù, ngày sau tiền đồ vô lượng, Giang di có thể bí mật quan sát, nếu nàng lần này không có hai lòng, ngày sau có thể toàn lực bồi dưỡng.
Lão phụ làm một lễ thật sâu.
- Hiểu rõ.
Thác Bạt Ngạn lại nói:
- Khương quốc bên kia phái người quan tâm, thời khắc mấu chốt, bảo Ảnh vệ xuất thủ tương trợ.
Lão phụ do dự một chút, muốn nói lại thôi.
Thác Bạt Ngạn nói khẽ:
- Ta biết các ngươi có lo lắng, trợ giúp Khương quốc, trợ giúp Diệp Huyền, sẽ đắc tội Thương Mộc học viện cùng Ám giới cùng với Đại Vân đế quốc... Nhưng mà, các ngươi có nghĩ qua, hiện tại đã không đơn thuần là chuyện của Diệp Huyền cùng Thương Mộc học viện và Ám giới.
Nói đến đây, nàng đứng dậy nhìn ra ngoài điện.
- Cách cục của Thanh Châu có thể sẽ biến hóa! So với Thương Mộc học viện cùng Ám giới, ta càng muốn tin tưởng hắn...