Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai Diệp Huyền.
- Diệp ca... Ta còn chưa có chết đâu!
Nghe thấy tiếng nói này, thân thể Diệp Huyền khẽ run lên, ngay lập tức, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Giờ phút này, Lăng Hàn đang nhìn xuống hắn, mặc dù khóe miệng không ngừng đổ máu, thế nhưng hắn quả thật không có chết, vẫn còn cười...
Diệp Huyền ngẩn ngơ, sau đó đứng dậy đi tới ôm lấy Lăng Hàn, chung quanh, mấy người Dạ Ly còn sống cũng chạy tới ôm thật chặt...
Bên cạnh, Lục Bán Trang nhìn thoáng qua đám người Diệp Huyền, sau đó ngồi xuống đất, lấy ra một chiếc bánh nướng lớn bắt đầu ăn.
Gặm cắn, bánh nướng đã biến thành màu đỏ.
Thảm thiết!
Trận chiến này, hai bên thật sự rất thảm thiết!
Đám kỵ binh hạng nặng của Đường quốc chết hơn một trăm người, chung quanh có một ít võ giả đến từ các nơi tại Thanh Châu cũng chết mấy chục người, trong đó đạo binh của Thương Mộc học viện bị diệt toàn quân!
Mà đám người Diệp Huyền bên này cũng thảm thiết không kém!
Lý Phong Vương Minh chết trận, còn lại mấy người Cam Vô Vi cũng trọng thương, đặc biệt là Lăng Hàn và Dạ Ly, hai người đã không phải là trọng thương, mà là mất đi nửa cái mạng!
Hai người bọn họ hiện tại đã triệt để mất đi sức chiến đấu, không chỉ hai người bọn họ, mấy người còn lại cũng không còn sức chiến đấu gì!
Chung quanh bọn họ, những binh sĩ Đường quốc còn không có lui lại.
Một lát sau, Diệp Huyền đi đến trước mặt Lý Phong cùng Vương Minh, nhìn thi thể hai người, đám người Diệp Huyền im lặng.
Diệp Huyền đứng trước mặt Lý Phong cùng Vương Minh rất lâu, cuối cùng, tay phải của hắn nhẹ nhàng đặt lên vai Lý Phong.
- Đến, kiếp sau, tiếp tục làm huynh đệ!
Kiếp sau làm huynh đệ!
Thi thể hai người Diệp Huyền bay về phía sau, mặt hắn nhìn đám người Lăng Hàn.
- Dưỡng thương.
Đám người Lăng Hàn ngồi xếp bằng xuống, một người ăn vào một viên Kim Sang đan!
Diệp Huyền xoay người đi đến trước mặt Lục Bán Trang, Lục Bán Trang ngồi dưới đất, tay nàng máu thịt be bét.
Diệp Huyền ngồi xổm xuống.
- Thật có lỗi, ta không thể bảo vệ tốt bọn họ!
Lục Bán Trang quay đầu nhìn nơi xa, một lát sau, nàng lắc đầu.
- Đi ra lăn lộn, chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ càng để đón nhận cái chết.
Nói đến đây, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền.
- Bảo vệ tốt người sống, bởi vì, bọn họ hiện tại cũng gọi ngươi là đại ca.
Đại ca!
Khóe mắt của Diệp Huyền có nước mắt chảy xuống.
Lục Bán Trang nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai Diệp Huyền.
- Bọn họ chịu chết vì ngươi, cũng chứng minh, bọn họ sẽ không hối hận, cũng không hy vọng ngươi áy náy, ngươi cũng không nên áy náy, ngươi bây giờ muốn làm chính là báo thù!
Báo thù!
Diệp Huyền đứng lên, hắn quay người nhìn đám người Mạc Thanh Huyền, Mạc Thanh Huyền nhìn đám người Diệp Huyền, thần sắc bình tĩnh.
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng.
- Thương Mộc học viện muốn chơi, Diệp Huyền ta cả đời này chơi với các ngươi, đời này, không phải ta chết, chính là Thương Mộc học viện vong!
Mạc Thanh Huyền lãm đạm nói:
- Chúng ta đã sớm như thế.
Nói xong, tay phải của hắn nâng lên, sau đó nhẹ nhàng vung lên.
Ầm ầm!
Nơi xa, đám kỵ sĩ đứng phương xa, có hơn ba ngàn!
Kỵ binh hạng nặng của Đường quốc!
Trừ việc này ra, khắp bốn phía, còn có mấy ngàn bộ binh Đường quốc!
Ngự Lâm quân!
Lần này, tinh nhuệ của hoàng cung Đường quốc đã biến mất toàn bộ!
Đây mới thật sự là đánh cược một lần!
Trừ việc này ra, bốn mươi người đột nhiên xuất hiện sau lưng Mạc Thanh Huyền, gần bốn mươi người đều là Thần Hợp cảnh!
Ngoại trừ chuyện này ra, còn có một số sát thủ đang ở các nơi bí mật!
Những sát thủ này mới là kinh khủng nhất, bởi vì không biết bọn họ sẽ ra tay lúc nào!
Đúng lúc này, đột nhiên Lục Bán Trang chỉ chỉ vào Ngô Diệp ở cách đó không xa.
- Hắn vừa rồi đánh lén Vương Minh!
Nghe vậy, Diệp Huyền nhìn đám người Ngô Diệp Võ bảng đệ tam, người sau híp mắt lại, hai tay chậm rãi nắm lại.
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, thời khắc Diệp Huyền biến mất, bỗng nhiên đồng tử Ngô Diệp co rụt lại, ngay lập tức, tay phải hắn nắm chắc thành quyền, thân thể nửa ngồi, tay phải co rút lại, ngay sau đó, đột nhiên gầm lên một tiếng.
- Nguyên Khí Băng!
Một quyền ra, một đạo quyền ấn năng lượng kèm theo khí tức kinh khủng, quyền ấn cùng khí tức mạnh mẽ đánh nát không khí chung quanh, khu vực này lập tức biến thành chân không.
Mà đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên, một đạo kiếm quang chém xuống thẳng tắp.
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Một kiếm hạ xuống, quyền ấn năng lượng nổ tung trong nháy mắt, ngay sau đó, một bóng người rơi vào sau lưng Ngô Diệp.
Chính là Diệp Huyền!
Thân thể Ngô Diệp cứng ngắc, yên lặng một chớp mắt, chân mày hắn đột nhiên nứt ra, máu tươi tuôn ra...
Miểu sát!
Hắn thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử còn mạnh hơn Nhất Kiếm Định Sinh Tử lúc trước rất nhiều.
Phải nói không có bất kỳ khả năng nào có thể so sánh!
Sau khi xuất một kiếm miểu sát Ngô Diệp, Diệp Huyền quay người nhìn Mạc Thanh Huyền cách đó không xa, bên cạnh Mạc Thanh Huyền, yên lặng xuất hiện một cái bóng!
Thanh Châu Ám giới Ám Chủ!
Một trong những cao thủ đứng đầu nhất Thanh Châu!
Ám Chủ đột nhiên nói:
- Còn không bắt đầu? Chờ bọn họ chữa thương?
Mạc Thanh Huyền lãm đạm nói:
- Đạo binh của Thương Mộc học viện đã chết sạch sành sanh, làm sao, còn chưa đủ à?
Giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng lại lộ ra một đống lửa giận!
Bởi vì hai bên đã thương lượng xong, đạo binh Thương Mộc học viện vừa ra đời, đạo binh Ám giới cũng ra tay, thế nhưng, Ám giới chỉ phái mấy sát thủ tới, những sát thủ này không phải đạo binh Ám giới của Trung Thổ Thần Châu.
Cho tới bây giờ, đạo binh Ám giới còn chưa xuất hiện!
Ám Chủ trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Tới hơi chậm một chút!
Mạc Thanh Huyền lắc đầu cười một tiếng.
- Tới trễ? Ám Chủ a Ám Chủ, con mẹ nó ngươi là heo sao?
Nhiệt độ giữa sân lạnh xuống.
Mạc Thanh Huyền gắt gao nhìn xem Ám Chủ, hắn chỉ cách đó không xa Diệp Huyền.
- Có không thấy? Hắn đã Thông U, võ giả Thông U bình thường căn bản không ngăn được một kiếm của hắn! Đây là hậu quả của việc chơi đùa tiểu thông minh! Thương Mộc học viện ta để mạng lại liều mạng cùng hắn, các ngươi lại tính kế sau lưng, Ám giới các ngươi đều là heo sao?
Hỏa!
Mạc Thanh Huyền vô cùng giận dữ, nếu như đạo binh Ám giới lúc trước đồng loạt ra tay với đạo binh của Thương Mộc học viện, khi đó có cơ hội rất lớn chém giết đám người Diệp Huyền!
Thế nhưng Ám giới không có!
Bọn họ đứng nhìn đạo binh của Thương Mộc học viện bị giết sạch sành sanh!
Ám Chủ không nói chuyện, Mạc Thanh Huyền cười lạnh nói:
- Đúng đúng, Ám giới ngươi mong muốn dùng đạo binh của Thương Mộc học viện ta kéo đám người Diệp Huyền hao tổn tàn phế, sau đó các ngươi ra tay, kiếm tiện nghi. Hiện tại, mục đích của ngươi đã đạt đến. Thế nhưng, Thương Mộc học viện ta không đùa. Diệp Huyền không chết, giữ lại hắn cùng đám người này tiếp tục trưởng thành, hi vọng đến lúc đó Ám giới có thể diệt trừ bọn họ.
Nói xong, Mạc Thanh Huyền xoay người rời đi.
Đúng lúc này, Ám Chủ đột nhiên nói:
- Mạc huynh chớ xúc động, việc này là Ám giới ta không phải, xin Mạc huynh dùng toàn cục làm trọng!
Mạc Thanh Huyền dừng bước lại, cười lạnh.
- Toàn cục làm trọng? Ám Chủ, Diệp Huyền vốn là yêu nghiệt, ngươi nhiều lần cho hắn cơ hội, ngươi cũng đã biết, nếu hắn hôm nay không chết, ngày sau Ám giới ngươi cùng Thương Mộc học viện ta sẽ gặp kết quả gì không?