Lựa chọn của lão giả áo bào đen, hiển nhiên là sáng suốt!
Bởi vì dưới tình huống hắn không thể ra tay, nếu Thương Mộc học viện muốn đánh với đám người Diệp Huyền, không thể nghi ngờ, cho dù có thể thắng, cũng sẽ lưỡng bại câu thương, phải nói là ngọc đá cùng nát!
Thương Mộc học viện Đường quốc cũng có vô số năm truyền thừa, hắn không muốn Thương Mộc học viện bị hủy trong tay bản thân!
Là sỉ nhục!
Nhưng giữa sỉ nhục và hủy diệt, hắn lựa chọn sỉ nhục! Ít nhất, hiện tại, trước khi Thương Mộc học viện Thanh Châu phái người tới, hắn chỉ có thể lựa chọn sỉ nhục!
Rất nhanh, đám người Lục Bán Trang đi ra.
Giữa sân, sắc mặt của những học viên Thương Mộc kia đều dữ tợn đến đáng sợ!
Vô cùng nhục nhã!
Hôm nay, với Thương Mộc học viện mà nói, là một ngày sỉ nhục nhất từ trước tới nay!
Đám người Lục Bán Trang đi đến bên cạnh Diệp Huyền, Diệp Huyền khẽ gật đầu:
- Chúng ta đi!
Hắn cũng không lựa chọn giết người, bởi vì nếu lựa chọn giết người, những người này nhất định sẽ cá chết lưới rách!
Đúng lúc này, Dạ Ly ở một bên do dự một chút, hắn đi tới trước mặt lão giả áo bào đen kia, sau đó chỉ chỉ bản thân:
- Đánh ta!
Ầm!
Dạ Ly trong nháy mắt đã bị đánh bay ra ngoài trăm trượng, cuối cùng nện ầm ầm xuống đất.
Trên mặt đất, Dạ Ly phun một ngụm máu, sau đó hắn có chút mờ mịt nhìn đám người Diệp Huyền phía xa:
Hắn không dám đánh Diệp Huyền, bởi vì hắn sợ sẽ kích động vị Kiếm tiên kia!
Thế nhưng, đó không có nghĩa là hắn dễ bị khi dễ!
Có điều, cuối cùng hắn cũng không dám hạ tử thủ.
Một vị Kiếm tiên!
Hắn vẫn vô cùng kiêng kỵ, phải nói là sợ hãi...
Cứ như vậy, đám người Diệp Huyền nghênh ngang rời đi trong ánh mắt phẫn nộ của đám người Thương Mộc học viện!
Không ai dám động thủ!
Vạn Pháp cảnh không ra, trong thế hệ trẻ tuổi của Đường quốc, căn bản không ai có thể ngăn cản đám người Diệp Huyền. Ngay cả một số Thần Hợp cảnh uy tín lâu năm cũng đỡ không nổi!
Lão giả áo bào đen nhìn chằm chằm phía dưới rất lâu, cuối cùng, hắn khẽ lắc đầu:
- Lý Huyền Thương, ngươi hại Thương Mộc học viện thê thảm!
Hiện tại, Thương Mộc học viện và Diệp Huyền đã trở thành cục diện không chết không thôi!
Hai bên đều sẽ không bỏ qua!
Sở dĩ tạo thành cục diện bây giờ, tự nhiên là vì Lý Huyền Thương Thương Mộc học viện Khương quốc!
Năm đó, Diệp Huyền này đã muốn gia nhập Thương Mộc học viện đó a!
Mà bây giờ...
Nói không đáng tiếc, đó là giả. Dĩ nhiên hiện tại, đối với Thương Mộc học viện mà nói, trong đầu bọn hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là diệt trừ Diệp Huyền!
Nhất định phải diệt trừ!
Thương Mộc học viện căn bản không thể tiếp tục mặc cho Diệp Huyền trưởng thành!
Một lát sau, lão giả áo bào đen quay người biến mất ở giữa sân, không biết đi nơi nào.
Mà trong Thương Mộc học viện, khắp nơi bừa bộn, tất cả mọi thứ đều bị đám người Lục Bán Trang cướp sạch!
Nhiều năm tích lũy, cứ vô cớ làm lợi đám người Diệp Huyền như vậy...
...
Sau khi rời khỏi Thương Mộc học viện, đám người Diệp Huyền đi tới một rừng rậm trong dãy núi sâu.
Mọi người vây quanh một chỗ.
Chia của!
Mọi người lấy ra tất cả đồ vật cướp được từ Thương Mộc học viện, Lục Bán Trang nhìn lướt qua, sau đó nói:
- Kim tệ tổng cộng có hai ức bảy ngàn vạn, cực phẩm linh thạch có khoảng tám trăm vạn, trong đó, ba quyển võ kỹ địa giai hạ phẩm, một quyển địa giai trung phẩm, một quyển địa giai thượng phẩm. Ba mươi sáu món linh khí, 15 món cực phẩm linh khí, một món Minh giai hạ phẩm. Chỉ có ba quyển công pháp, đều là Địa giai hạ phẩm. Một số vật phẩm thượng vàng hạ cám còn lại, ta định giá khoảng hai ngàn vạn kim tệ. Ngoài ra...
Nói đến đây, nàng vung lên tay phải, tám viên linh thạch xuất hiện trước mặt đám người Diệp Huyền!
Ngọc phẩm linh thạch!
Đám người lập tức sáng mắt lên.
Đây chính là đồ tốt!
Bởi vì đây là thứ bọn hắn cần nhất lúc này!
Lục Bán Trang nhìn mọi người một lượt, sau đó nói:
- Chỉ có tám viên, không đủ chia, người nào có nhu cầu, bản thân lấy trước, ta khấu trừ kim tệ.
Giữa sân, đám người Dạ Ly liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh, tám viên ngọc phẩm linh thạch được chia sạch.
Tất cả mọi người là người một nhà, tự nhiên sẽ không khách khí.
Lúc này, Lục Bán Trang nhìn về phía Lăng Hàn cách đó không xa, nàng bấm tay một cái, Linh khí Minh giai Hạ phẩm trực tiếp bay đến trước mặt Lăng Hàn!
Chuôi linh khí Minh giai này là thương, vừa vặn thích hợp cho Lăng Hàn sử dụng!
Lăng Hàn cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy, có chuôi thương này, chiến lực của hắn có thể tăng lên ít nhất hai ba thành!
Chỉ chốc lát, Lục Bán Trang và Diệp Huyền đã chia tốt tất cả vật phẩm.
Mà giờ khắc này, Diệp Huyền đã có ba ức hai ngàn vạn kim tệ, khoảng một trăm vạn cực phẩm linh thạch. Ngoài ra, ba quyển võ kỹ địa giai hạ phẩm, một quyển địa giai trung phẩm, công pháp cũng có hai quyển địa giai hạ phẩm. Ngoại trừ những cường nỏ Cực phẩm Linh khí thu được trước đó, còn có mười ba món Cực phẩm Linh khí, tạp vật còn lại cũng được chia một số, đối với hắn mà nói, số tạp vật này có lẽ không có tác dụng quá lớn, thế nhưng lại có tác dụng vô cùng lớn đối với Thương Lan học viện hiện tại.
Thu hoạch to lớn!
Có thể nói, chuyến đi Thương Mộc học viện lần này, tất cả mọi người đã kiếm đủ lời.
Kỳ thật, với cá nhân bọn hắn mà nói, cũng không phải là đặc biệt nhiều, bởi vì hiện tại, mỗi người bọn hắn đều cần một lượng tài nguyên tu luyện phi thường khổng lồ!
Tu luyện chính là đốt tiền!
Đặc biệt là bọn hắn đều muốn đổi lên trang bị Minh giai, mà một món trang bị Minh giai, cũng không phải mấy ngàn vạn có thể mua được. Bởi vậy, mọi người giữa sân đều khá là hâm mộ Lăng Hàn!
Lúc này, mọi người nhao nhao nhìn về phía Diệp Huyền.
Lục Bán Trang cũng nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền trầm mặc một lát:
- Hành tung của chúng ta đã bại lộ, hiện tại, chắc chắn là mọi nơi trong đế đô này đều đã đề phòng sâm nghiêm, đặc biệt là hoàng cung đế đô Đường quốc, chúng ta không thể đi hoàng cung này.
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, sau đó lại nói:
- Mặc dù không thể đi hoàng cung, thế nhưng những vương gia, quý tộc đế đô gì đó, nhất định có không ít đồ vật, đi tìm bọn hắn mượn ít tiền tiêu.
Lục Bán Trang lấy ra một chiếc bánh nướng, cắn một cái, sau đó nói:
- Mượn rồi phải trả sao?
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
- Ta là loại người vay tiền không trả sao?
Lục Bán Trang nhìn thoáng qua Diệp Huyền, chân thành nói: