Đúng lúc này, giữa đám Hắc Đao vệ cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét phẫn nộ.
Rất nhanh, đám Hắc Đao vệ kia thối lui tựa như thủy triều!
Mấy người Diệp Huyền cũng không đuổi theo, bởi vì tình huống của bọn hắn bây giờ cũng không được khá lắm.
Chỉ chốc lát, đám Hắc Đao vệ kia đã lui khỏi rừng rậm, đi tới một mảnh đất trống!
Bên cạnh nam tử mặt nạ cầm đầu, một tên Hắc Đao vệ trầm giọng nói:
- Đao thống, bản thân những người kia đều đã trọng thương, chúng ta hoàn toàn có thể chém giết bọn hắn!
Nam tử mặt nạ lắc đầu:
- Trong địa phương nhỏ hẹp, không thích hợp để chúng ta tác chiến, cho dù cuối cùng có thể chém giết bọn hắn, với chiến lực của mười mấy người kia, sợ là chúng ta cũng phải toàn quân bị diệt!
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua rừng rậm kia:
- Tiếp tục vào bên trong chính là đầm lầy, bọn hắn căn bản không thể tiến lên, chúng ta vây ở đây, chờ viện quân!
Bên cạnh nam tử mặt nạ, một tên đao vệ trầm giọng nói:
- Đao thống, mười ba người này đều là thiên tài yêu nghiệt, người bình thường, căn bản không phải đối thủ của bọn hắn.
Nam tử mặt nạ cười lạnh:
- Yên tâm, Diệp Huyền kia ở đây, người muốn hắn chết, cũng không ít. Truyền lệnh xuống, toàn bộ giữ vững tinh thần, chớ để bọn hắn chạy trốn.
- Vâng!
Đám Hắc Đao vệ đồng thanh nói.
Trong rừng rậm.
Đám người Diệp Huyền ngồi trước một đầm nước, giờ phút này, đầm nước đã bị nhuộm đỏ một nửa, đều là máu của chính bọn hắn!
Một trận chiến vừa rồi, gần như tất cả mọi người đều thụ thương!
Trong đó, thảm nhất chính là một nam tử gọi Thương Càng, toàn bộ chân phải của hắn đều bị chặt đứt!
Diệp Huyền đi đến trước mặt Thương Càng, hắn lấy ra một viên Kim Sang đan, đang muốn đưa cho Thương Càng, Thương Càng lại lắc đầu:
- Không cần lãng phí!
Diệp Huyền cưỡng ép nhét viên Kim Sang đan kia vào trong miệng Thương Càng, người sau nhìn Diệp Huyền, không nói gì.
Diệp Huyền đưa mắt nhìn mọi người, mặc dù đôi mắt không nhìn được, nhưng lại có thể cảm nhận được, giờ phút này, có thể nói, tất cả mọi người vô cùng mỏi mệt, bởi vì trận chiến vừa rồi, thật sự đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của mọi người!
Thương lại thêm mỏi mệt, tình cảnh của bọn hắn hiện tại có thể nói là rất không ổn!
Bầu không khí giữa sân có chút ngưng trọng!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cười nói:
- Các ngươi sợ sao?
Mọi người nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:
- Chúng ta đã không còn đường lui, cùng lắm chính là chết, các ngươi cảm thấy thế nào?
Nghe vậy, mọi người đều nở nụ cười!
Cũng thế, cùng lắm chính là chết, dù sao cũng không còn kết cục nào hỏng hơn!
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
- Theo ta phỏng đoán, những người kia đang vây ở ngoài, chờ viện binh, chắc chắn có viện binh, cũng không biết là viện binh gì. Mà vừa rồi, người của chúng ta cũng thăm dò phía trước, không xa phía trước chính là một mảnh đầm lầy không nhìn thấy cuối, chúng ta muốn vượt qua mảnh đầm lầy này, càng không thực tế. Chúng ta bây giờ, chỉ có thể giết ra ngoài, xông phá trùng vây. Dĩ nhiên, như vậy rất khó, bởi vì vài trăm người kia đều là tinh anh huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa, chúng ta bây giờ đã thương rất nặng, thế nhưng, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.
Mọi người yên lặng.
Diệp Huyền nhìn qua Lục Bán Trang:
- Có ý khác sao?
Lục Bán Trang lắc đầu:
- Giết không ra nổi! Những người kia đều là tử sĩ, căn bản sẽ không lui nửa bước, giờ phút này, bản thân chúng ta đều bị trọng thương, cưỡng ép xông, ngoại trừ một hai người chạy được, tất cả những người còn lại đều phải chết!
Nói xong, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
- Ngươi hiểu ý của ta không?
Diệp Huyền yên lặng.
Hắn tự nhiên hiểu rõ ý tứ của Lục Bán Trang, hắn đã xem nhẹ một điểm. Bây giờ hắn vẫn còn chiến lực, Lục Bán Trang cũng còn, mà hai người bọn họ đều là đỉnh tiêm, muốn xông ra, không quá khó!
Thế nhưng đám người Lăng Hàn thì sao?
Mặc dù mấy người Lăng Hàn cũng mạnh mẽ, thế nhưng, một phen huyết chiến vừa rồi, hiện tại bọn hắn cũng chỉ còn tối đa năm, sáu phần mười thực lực, xông ra lúc này, những binh lính kia hung hãn không sợ chết, đừng nói đám người Lăng Hàn, ngay cả hắn và Lục Bán Trang cũng gặp nguy hiểm!
Nhưng nếu không xông, chờ viện binh Đường quốc đến đây, mọi người vẫn là một con đường chết!
Tình cảnh rất không tốt!
Mà đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một lão giả, Lục Bán Trang vô thức đã muốn xuất thủ, lại bị Diệp Huyền ngăn cản.
Bởi vì hắn rất quen thuộc trang phục áo bào đen trên người lão giả trước mắt, đây là trang phục Túy Tiên Lâu!
Lão giả bước nhanh đến trước mặt Diệp Huyền, khẽ thi lễ:
- Diệp công tử!
Diệp Huyền nói:
- Sao?
Lão giả trầm giọng nói:
- Lão phu nhận lệnh của Ngũ lâu chủ, chuyên tới đây tương trợ Diệp công tử!
Ngũ lâu chủ!
Diệp Huyền ngây người, rất nhanh, hắn nghĩ tới!
Cửu lâu chủ Túy Tiên Lâu Khương quốc hiện tại đã thăng đến Ngũ lâu chủ!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Tương trợ thế nào?
Lão giả nói:
- Cách nơi này ba trăm dặm, có một tòa thành, gọi Quý Nam thành, mấy người Diệp công tử nhất định phải đi tới địa phương của Túy Tiên Lâu ta trong thành này, bởi vì hiện tại bốn phương tám hướng đều có đại quân Đường quốc vây tới, các ngươi đi nơi khác, căn bản là không thể chạy trốn.
Diệp Huyền nói:
- Nói tiếp!
Lão giả nhìn thoáng qua bên ngoài rừng trúc, sau đó nói:
- Đợi chút nữa người của Túy Tiên Lâu ta sẽ ra tay, đến lúc đó, còn xin mấy người Diệp công tử thừa loạn lao ra, sau đó đi thẳng đến Quý Nam thành, chúng ta có người tiếp ứng trong đó!
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
- Như thế rất tốt!
Lão giả nhìn thoáng qua đám người Diệp Huyền:
- Chư vị, hiện tại có thể động thủ?
Diệp Huyền nhìn qua Lục Bán Trang, Lục Bán Trang trầm mặc một lát, sau đó gật đầu:
- Đi!
Nói xong, nàng nhìn về phía Thương Càng gãy chân cách đó không xa, Thương Càng nhếch miệng cười một tiếng:
- Các ngươi đi đi! Ta đi không nổi!
Lục Bán Trang nhìn về phía Dạ Ly bên cạnh:
- Đợi chút nữa ngươi phụ trách chiếu cố hắn!
Dạ Ly gật đầu:
- Hiểu rõ!
Lục Bán Trang nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền lại nhìn qua lão giả, lão giả khẽ gật đầu, đúng lúc này, bên ngoài rừng rậm đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau, rất ác liệt!
Diệp Huyền nói:
- Đi!
Mọi người trực tiếp thả người nhảy lên Hắc Lang, sau một khắc, mười ba người phóng ra phía ngoài rừng rậm.
Sau khi bọn hắn lao ra rừng rậm, bên ngoài có mười mấy người áo đen đang chiến đấu cùng những Hắc Đao vệ kia, trong đó, lại có hai mươi cường giả Thần Hợp cảnh!
Diệp Huyền một ngựa đi đầu, Linh Tú kiếm không ngừng xuyên qua trước mặt hắn, mỗi một lần xuyên qua, đều sẽ mang theo từng vệt máu tươi.
Đúng lúc này, nam tử mặt nạ cách đó không xa đột nhiên phẫn nộ quát:
- Cản bọn họ lại!
Rất nhanh, phần lớn Hắc Đao vệ muốn vây quanh đám người Diệp Huyền, thế nhưng rất nhanh đã bị những cường giả Thần Hợp cảnh của Túy Tiên Lâu ngăn lại.
Đám người Diệp Huyền vọt thẳng ra vòng vây của đám Hắc Đao vệ kia, thế nhưng rất nhanh, thần sắc của đám người Diệp Huyền lại đột nhiên ngưng trọng lên.
Trăm trượng phía trước đám người Diệp Huyền, một nam tử cầm trong tay Yển Nguyệt đao đứng nơi đó, nam tử thoạt nhìn có chút trẻ tuổi, chỉ có hai mươi tuổi, tóc dài rối tung xõa trước ngực, trên mặt mang theo một nụ cười dữ tợn.
Phía sau nam tử, còn có hai mươi người, hai mươi người này đều cầm trường đao trong tay, thân mặc áo giáp.
Đúng lúc này, tên nam tử kia đột nhiên gầm thét:
- Giết!
Thanh âm vừa dứt, hắn vọt thẳng tới đám người Diệp Huyền, trường đao lê đất, một trận tia lửa văng khắp nơi, sau đó từng mảng mặt đất nổ tung, mà khí tức của hắn, cũng đang điên cuồng tăng vọt...