Nữ tử trước mắt, chính là nữ tử áo bào đen "này nọ phịch phịch" với hắn trong rừng cây lúc trước.
Thác Bạt Ngạn đi đến trước mặt Diệp Huyền, mặt không biểu tình.
Diệp Huyền vội vàng làm bản thân tỉnh táo lại, hắn nghiêm mặt nói:
- Đây chính là hoàng cung Ninh quốc, ta và Quốc chủ Ninh quốc có giao tình thâm hậu, ta khuyên ngươi đừng làm loạn, bằng không thì, hừ hừ! Ngươi hiểu chứ?
"..."
Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền, mặt không biểu tình.
Bên cạnh Diệp Huyền, lão giả nhỏ gầy tự nhiên biết Thác Bạt Ngạn, lúc thấy Diệp Huyền không biết Thác Bạt Ngạn, hắn đang muốn giới thiệu, mà đúng lúc này, Thác Bạt Ngạn đột nhiên lãnh đạm nói:
- Để hắn tiếp tục biểu diễn!
Lão giả nhỏ gầy: "..."
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Hắn đã âm thầm đề phòng, thực lực của nữ nhân trước mắt, hắn rất là rõ ràng, không thể chủ quan chút nào!
Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:
- Thế nào? Ngươi cảm thấy ta nên làm sao?
Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Sự tình lúc trước...
Đúng lúc này, Thác Bạt Ngạn đột nhiên ra tay.
Gần như là cùng lúc đó, Diệp Huyền đấm ra một quyền.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, cả người Diệp Huyền bị chấn cho liên tục lùi lại mấy trượng.
Nhìn thấy một màn này, lão giả nhỏ gầy cách đó không xa trực tiếp bối rối.
Đánh nhau?
Đây là cái quỷ gì?
Thác Bạt Ngạn nhìn thoáng qua lão giả nhỏ gầy:
- Lui!
Lão giả nhỏ gầy tự nhiên không dám chống lại, vội vàng xoay người rời đi... Còn Diệp Huyền, hắn đã không để ý tới.
Vừa đến đã đánh nhau, có vấn đề a!
Thác Bạt Ngạn nhìn về phía Diệp Huyền:
- Không tệ, trong khoảng thời gian ngắn không gặp, thực lực tiến bộ không ít!
Diệp Huyền lắc lắc nắm đấm:
- Ngươi nữ nhân này, ban đầu là ngươi muốn hại ta trước, ngươi còn nói đạo lý hay không?
Thác Bạt Ngạn cười lạnh:
- Đạo lý? Nắm đấm lớn mới là đạo lý! Không phải sao? Ngươi...
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, sau một khắc, một nắm đấm mang theo một trận thanh âm khí bạo trực tiếp đánh tới mặt Thác Bạt Ngạn!
Thác Bạt Ngạn cười lạnh, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoay tròn, sau đó một chưởng phủ xuống phía trước.
Xoẹt xẹt!
Một đạo lôi điện mạnh mẽ từ lòng bàn tay của nàng chấn động ra!
Oanh!
Diệp Huyền bị cỗ lực lượng cường đại này chấn cho liên tục lùi về sau năm sáu trượng, mà trên cánh tay hắn, lại có dòng điện không ngừng chạy tán loạn. Ngoài ra, toàn bộ tay hắn đều hơi tê tê!
Đối diện Diệp Huyền, Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:
- Chỉ như vậy?
Diệp Huyền yên lặng một chớp mắt, sau một khắc, hắn đột nhiên giẫm chân phải một cái.
Ầm!
Dưới chân, mặt đất lập tức nổ tung, mà bản thân hắn đã xuất hiện trước mặt Thác Bạt Ngạn, cũng là một quyền!
Nhưng lần này, một quyền này xen lẫn quyền thế và chiến ý!
Uy lực vô cùng mạnh mẽ!
Thác Bạt Ngạn mặt không biểu tình, nàng khẽ vươn tay ngọc ra phía trước, trong chốc lát, toàn bộ tay phải của nàng đột nhiên run lên kịch liệt, ngay sau đó, vô số dòng điện tựa như một tấm lưới lập tức bao trùm nắm đấm của Diệp Huyền!
Xoẹt xẹt...
Giữa sân, vô số dòng điện bắn tung toé ra bốn phía.
Những dòng điện trong tay Thác Bạt Ngạn gắt gao ngăn cản nắm đấm của Diệp Huyền, mà lúc này, chiến ý và quyền thế của hắn lại bị dòng điện này chậm rãi thôn phệ, không chỉ như thế, những dòng điện kia còn bắt đầu lan tràn khắp người hắn!
Diệp Huyền giật mình trong lòng, đang muốn lui, mà lúc này, Thác Bạt Ngạn lấn người mà lên, một chiêu bắt được quả đấm của hắn, sau đó nâng chân ngọc lên đá vào dưới hông hắn!
Nếu một cước này đá trúng mệnh trung, vậy thật đúng là đoạn tử tuyệt tôn a!
Sắc mặt Diệp Huyền đại biến, hắn đột nhiên giẫm chân phải một cái.
Oanh!
Một cỗ kiếm ý mạnh mẽ đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể hắn, sau khi cỗ kiếm ý này xuất hiện, những dòng điện quanh người hắn lập tức bị chấn nát, ngay sau đó, Diệp Huyền đột nhiên xoay tròn tay phải đấm ra phía trước.
Bành!
Thác Bạt Ngạn bị chấn cho lùi lại mấy bước, mà một cước trí mạng của nàng tự nhiên đã thất bại!
Thác Bạt Ngạn vừa dừng lại, Diệp Huyền đột nhiên xông lên phía trước, sau đó lại lần nữa một quyền đánh tới Thác Bạt Ngạn!
Nhất Quyền Bạo Đầu Ngươi!
Lần này, hắn thật sự quyết tâm!
Bởi vì hắn phát hiện, nữ tử trước mắt không phải mạnh bình thường, có chút khinh thị, đó chính là tự tìm đường chết!
Mà giờ khắc này, trong mắt Thác Bạt Ngạn cũng có một tia ngưng trọng.
Một quyền này của Diệp Huyền, thật không đơn giản!
Nàng cũng không dám khinh thường, tay phải chậm rãi nắm chặt lại, trong chốc lát, trên nắm tay của nàng, lập tức có một dòng điện bao trùm, cùng lúc đó, vô số dòng điện từ nàng dưới chân lan tràn tới trước mặt!
Lúc này, quyền của Diệp Huyền đến.
Thác Bạt Ngạn híp lại hai mắt, đấm ra một quyền!
Cứng đối cứng!
Bành!
Hai người vừa chạm quyền, vô số lôi điện điên cuồng bắn tung tóe, Diệp Huyền bị chấn cho lui lại mười trượng lần nữa, mà trên cánh tay phải của hắn, có nhiều chỗ đã cháy đen!
Mặc dù Thác Bạt Ngạn cũng lui, nhưng chỉ lui không quá hai trượng, không thể nghi ngờ, lần này giao đấu, Diệp Huyền tiếp tục rơi vào hạ phong.
Diệp Huyền lắc lắc cánh tay hơi tê tê, hắn cau lại chân mày, bởi vì có chút không bình thường.
Đánh lâu như vậy, thế mà không ai xuất hiện!
Có vấn đề!
Diệp Huyền nhìn qua Thác Bạt Ngạn:
- Ngươi không phải người bình thường!
Thác Bạt Ngạn mặt không biểu tình:
- Rút kiếm!
Rút kiếm!
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:
- Một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, như vậy, không tốt lắm đâu? Không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện thật tốt...
Đúng lúc này, Thác Bạt Ngạn đột nhiên biến mất tại chỗ, trong chốc lát, giữa sân lóe lên một tia chớp!
Đạo lôi điện này, mang theo một cỗ uy thiên địa, uy thế cực kỳ lớn, những nơi đi qua, từng mảnh mặt đất lập tức hóa thành tro tàn, vô cùng doạ người!
Thấy một màn này, trong lòng Diệp Huyền kinh hãi, lần này, hắn thật sự không dám giữ lại chút nào nữa! Trong tay hắn, Linh Tú kiếm lặng yên xuất hiện, sau một khắc, một đạo kiếm quang chợt lóe lên trong sân!
Kiếm ý và chiến ý!
Hai loại ý cảnh ngưng tụ, hơn nữa còn có kiếm thế!
Mặc dù một kiếm này không phải Nhất Kiếm Định Sinh Tử, nhưng cũng vô cùng kinh khủng, mặt đất những nơi Diệp Huyền đi qua, từng mảnh trực tiếp nổ tung!
Rất nhanh, đạo kiếm quang và điện quang kia trực tiếp đụng vào nhau.
Oanh!
Một tiếng nổ vang kinh thiên đột nhiên vang vọng trong sân, thoáng qua, hai bóng người bị chấn cho liên tục lùi lại phía sau, vừa lui, lui trọn vẹn mấy chục trượng!
Mà mặt đất trước mặt hai người, một mảnh bừa bộn!
Trong tay Diệp Huyền, Linh Tú kiếm kịch liệt rung động, trên thân kiếm, còn có kiếm mang không ngừng lấp lánh, mà đối diện hắn, Thác Bạt Ngạn mặt không biểu tình, chỉ là đang lạnh lùng nhìn hắn.
Đúng lúc này, một đám binh sĩ từ bốn phương tám hướng đột nhiên vây quanh!
Diệp Huyền đi đến trước mặt Thác Bạt Ngạn:
- Ngươi xong đời!
Nói xong, hắn lấy ra lệnh bài kia!
Quốc sĩ lệnh!
Vừa thấy lệnh bài này, những binh lính chung quanh lập tức ngây người, sau đó lập tức quỳ một gối xuống, đồng thanh nói:
- Bái kiến Quốc sĩ!
Quốc sĩ!
Địa vị này, đó là vô cùng cao, phải nói, chỉ thua Quốc chủ!
Diệp Huyền hài lòng gật gật đầu, sau đó vung tay lên:
- Bắt nàng lại cho ta!
Nghe vậy, vẻ mặt những binh lính giữa sân có chút cổ quái.
Diệp Huyền ngây người, sau đó hắn giơ giơ lệnh bài trong tay: