Kiếm Tôn

Chương 149: Đầu Tư

Nói xong, hắn kéo tay Diệp Linh đi về phía nơi xa, mà đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại.

Ở đối diện hắn, là nam tử áo đen đại chiến với hắn lúc đầu, áo đen trên người hắn đã vỡ vụn, chỉ còn một bộ nhuyễn giáp màu bạc.

Trước đó, vì cứu Diệp Linh, bởi vậy, Diệp Huyền cũng không thừa thắng chém giết nam tử này, mà nam tử này cũng chưa chạy trốn.

Bên trái nam tử ngân giáp, là nam tử trường cung đánh lén hắn trước đó, mà bên phải nam tử trường cung này, còn có một tên nam tử hình thể mập mạp, nam tử cầm trong tay hai thanh cự phủ màu đen vô cùng lớn.

Nam tử mập mạp này mới vừa xuất hiện!

Mặc Vân Khởi đi tới bên cạnh Diệp Huyền, hắn liếc mắt nhìn ba người nơi xa:

- Cẩn thận kẻ trong bóng tối, trước đó hẳn là hắn đang thăm dò, cũng không tới thật.

Diệp Huyền gật đầu, hắn tự nhiên sẽ cẩn thận, bởi vì đến bây giờ, hắn cũng không hề cảm nhận được kẻ trong bóng tối vừa ra tay!

Hẳn là một tên sát thủ!

Diệp Huyền nhìn về phía Mặc Vân Khởi:

- Đợi chút nữa có cơ hội, dẫn nha đầu này chạy đi, những người này sợ là sẽ nhằm vào nàng, nhằm làm cho chúng ta bó tay bó chân!

Diệp Linh nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Mặc Vân Khởi nhìn thoáng qua Diệp Linh, hắn do dự một chút, sau đó gật đầu.

Có Diệp Linh ở đây, tất nhiên những người kia sẽ nhằm vào nàng, nàng ở lại nơi này, ngược lại càng nguy hiểm!

Thế nhưng, nếu như mang nàng đi, Diệp Huyền sẽ phải đơn đấu một đám người!

Tình cảnh của Diệp Huyền sẽ trở nên rất tồi tệ!

Đúng lúc này, nam tử ngân giáp cầm đầu cách đó không xa đột nhiên nhìn lướt qua bốn phía:

- Người này có thực lực rất mạnh, tuyệt đối không phải một người có thể địch, nếu không hợp lại, con vịt đun sôi còn muốn bay.

Yên lặng một chớp mắt, bốn phía đột nhiên xuất hiện sáu, bảy người, sáu, bảy người này đều đứng sau lưng nam tử ngân giáp.

Mà sáu, bảy người này, đều là Lăng Không cảnh đỉnh phong, trong đó càng có một người Thông U cảnh!

Không kẻ nào yếu cả!

- Vây công? Thật không biết xấu hổ!

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, trên một núi đá phía bên phải, một tên nam tử đứng đó, nam tử mặc một bộ áo vải, trong miệng ngậm một cọng cỏ, trong tay cầm một thanh đao quấn vải. Hắn đang nhìn đám người nam tử ngân giáp, trong mắt không hề che giấu vẻ khinh bỉ.

Nam tử ngân giáp nhìn thoáng qua nam tử áo vải:

- Ngươi là người phương nào!

Nam tử áo vải khinh thường nhìn thoáng qua nam tử ngân giáp:

- Lão tử là cha ngươi!

Vẻ mặt nam tử ngân giáp lập tức dữ tợn lên, sau một khắc, hắn đột nhiên quét ngang chân phải một cái, cách không nhắm vào nam tử áo vải.

Xuy!

Một đạo cước ảnh thiểm lược tới, nhắm thẳng nam tử áo vải!

Nam tử áo vải lạnh lùng nhìn thoáng qua nam tử ngân giáp, hắn phun ra cỏ dại trong miệng, đao quấn vải trong tay đột nhiên bay ra.

Oanh!

Đạo cước ảnh kia trực tiếp nổ nát!

Mà đao cũng không dừng lại, chém thẳng đến nam tử ngân giáp, tốc độ cực nhanh.

Đồng tử của nam tử ngân giáp hơi co lại, thân thể của hắn đột nhiên mờ đi, sau một khắc, từng đạo tàn ảnh bao phủ chuôi đao này.

Oanh!

Giữa sân vang lên tiếng nổ, ngay sau đó, trong mắt của mọi người, nam tử ngân giáp trực tiếp bị chấn bay hơn vài chục trượng!

Khi hắn dừng lại, đùi phải của hắn vẫn run rẩy!

Giờ khắc này, trong mắt mọi người đều có vẻ khiếp sợ!

Nam tử ngân giáp gắt gao nhìn nam tử áo vải, nam tử áo vải cũng không tiếp tục ra tay, hắn vẫy tay phải một cái, chuôi đao quấn vải bay về trong tay hắn, tiếp theo, hắn nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa:

- Người quang minh không nói chuyện mờ ám, Kiếm Tiểu Vương ta tới lấy đầu ngươi! Chẳng qua, ta khinh thường quần ẩu, ngươi đánh với bọn hắn, đánh thắng, ta đơn đấu với ngươi, đánh thua, ta báo thù cho ngươi.

Nói xong, hắn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

- Ngươi là một đối thủ đáng được tôn kính!

Bên cạnh Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi giơ ngón tay cái với Kiếm Tiểu Vương:

- Ngươi được tính là nam nhân, đợi chút nữa ngươi bị Diệp thổ phỉ đánh chết, ngươi yên tâm, hậu sự của ngươi, lão Mặc ta lo!

Kiếm Tiểu Vương nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi:

- Đợi chút nữa sau khi ta đánh chết hắn, yên tâm, ta cũng sẽ đánh chết ngươi, ân, không được, đầu ngươi không đáng tiền, không làm mua bán thâm hụt tiền như thế!

Mặc Vân Khởi:

- ...

Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng cười to:

- Ha ha... Thật đúng là náo nhiệt a!

Thanh âm này vừa dứt, nơi xa, một bóng người thiểm lược tới, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt mọi người.

Người tới là một thanh niên nam tử, ước chừng hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, trên tay cầm một chuỗi hạt châu màu đen.

Kiếm Tiểu Vương nhìn thoáng qua người tới, ánh mắt của hắn hơi dừng lại trên chuỗi hạt châu màu đen trên tay thanh niên nam tử này:

- Cung Thanh Thành!

Nghe vậy, trong mắt người tới có một tia kinh ngạc, hắn nhìn thoáng qua Kiếm Tiểu Vương, rất nhanh, hắn mỉm cười:

- Hóa ra là Kiếm Tiểu Vương, kiếm gia tu đao không tu kiếm, không ngờ ngươi cũng tới!

Kiếm Tiểu Vương lãnh đạm nói:

- Tới hay không liên quan gì đến ngươi, ngươi chỉ là Lão Âm Quỷ, cả ngày chỉ biết tính toán cái này cái kia!

Cung Thanh Thành cũng không tức giận, hắn cười cười, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa:

- Chậc chậc, thật không ngờ tới, Khương quốc nho nhỏ này, không chỉ ra một vị An Lan Tú, còn có bực yêu nghiệt như ngươi, thật sự là hiếm có!

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Cung Thanh Thành:

- Đánh nhau sao?

Cung Thanh Thành lắc đầu:

- Đánh nhau có nghĩa gì sao?

Nói xong, hắn nhếch miệng cười một tiếng:

- Ta thích đầu tư, Diệp Huyền, ngươi tới bí cảnh này là vì cứu muội muội Diệp Linh của ngươi, thế này thì sao, hôm nay ta bảo hộ muội muội ngươi, nếu hôm nay ngươi không chết, ngày khác nhất định phải giúp ta ba chuyện, yên tâm, không phải là sự tình gì đó làm ngươi quá khó khăn.

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)