Trước một hẻm núi, có một cánh cổng ánh sáng màu tinh lam, cánh cổng ánh sáng màu tinh lam tựa như một vòng xoáy, có chút thần bí.
Lúc này, một tên thiếu niên cầm trường kiếm trong tay chậm rãi đi tới từ nơi xa.
Người tới, đúng là Diệp Huyền.
Bên cạnh Diệp Huyền, là ba người Mặc Vân Khởi.
Kỷ An Chi nhìn thoáng qua cánh cửa ánh sáng nơi xa kia, nói khẽ:
- Đây chính là bí cảnh kia!
Diệp Huyền chậm rãi đóng hai mắt lại:
- Ta không biết bên trong có thứ gì đang chờ đợi ta, nhưng ta nhất định sẽ đi, mà các ngươi...
- Được rồi được rồi!
Lúc này, Mặc Vân Khởi bên cạnh khoát tay áo:
- Ngươi đúng là dài dòng, mau tranh thủ thời gian đi vào hấp dẫn hỏa lực trước đi, cứ để ta tìm Tiểu Linh Nhi.
Diệp Huyền nhìn về phía ba người Mặc Vân Khởi, hắn không nói thêm gì nữa, mà quay người đi đến cánh cổng ánh sáng kia.
Bắc Trạch và Kỷ An Chi đi theo.
Rất nhanh, ba người tiến vào bên trong cánh cửa ánh sáng kia.
Mà lúc này, Mặc Vân Khởi hít sâu một hơi:
- Tiểu Linh Nhi a, ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện... Ta thế nhưng là còn muốn ăn cơm ngươi làm đây...
Nói xong, thân hình hắn run lên, trực tiếp tiến vào bên trong cánh cửa ánh sáng kia.
Giữa sân.
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, đột nhiên, vô số tàn ảnh từ bốn phía bay lượn tới, rất nhanh, những tàn ảnh này đều tiến vào bên trong cánh cổng ánh sáng kia.
Nơi nào đó trên không, một lão giả gắt gao nhìn cánh cổng ánh sáng phía dưới.
Người này, đúng là Lý Huyền Thương viện trưởng Thương Mộc học viện. Mà bên cạnh hắn, còn có một người áo đen!
Người áo đen đột nhiên nói:
- Người này, không đơn giản!
Lý Huyền Thương mặt không biểu tình:
- Cũng bởi vì hắn không đơn giản, cho nên càng phải chết!
Người áo đen yên lặng.
Lý Huyền Thương chậm rãi đóng hai mắt lại:
- Khi tất yếu, không tiếc bất kỳ giá nào...
...
Một bên khác, trên đỉnh một gốc cây nào đó, hai lão giả chăm chú nhìn cánh cổng ánh sáng cách đó không xa.
Hai người này, đúng là Khương Càng Thiên Quốc chủ Khương quốc tiền nhiệm, cùng với Cửu lâu chủ Túy Tiên lâu.
Khương Càng Thiên đột nhiên nhìn về phía Cửu lâu chủ, cười nói:
- Cửu lâu chủ, Túy Tiên lâu ngươi chọn đội lần này, làm ta thật bất ngờ.
Cửu lâu chủ lãnh đạm nói:
- Ngươi cũng làm cho ta hết sức ngoài ý muốn, phải biết, nếu lần này ngươi cược thua, Hoàng thất Khương quốc ngươi sẽ bị Thương Mộc học viện điên cuồng trả thù.
Khương Càng Thiên cười nói:
- Có lẽ lần này Cửu lâu chủ cũng đánh cược rất lớn, thế này thì sao, hợp tác?
Cửu lâu chủ yên lặng.
Khương Càng Thiên nói khẽ:
- Lần này có thể sẽ có vài lão bất tử tới, chúng ta có thể thay hắn ngăn cản những lão quái vật này một thoáng, về phần những người trẻ tuổi kia, để hắn tự giải quyết.
Cửu lâu chủ trầm mặc một lát, gật đầu:
- Có thể!
Khương Càng Thiên quay đầu nhìn về phía cánh cửa ánh sáng nơi xa, vẻ mặt dần dần ngưng trọng.
Cược!
Lần này, Hoàng thất Khương quốc thật sự đang đánh cược!
Hắn cược sau lưng Diệp Huyền có đại lão, thậm chí là siêu cấp đại lão!
Nếu như cược thắng, Thương Mộc học viện bại, Hoàng thất Khương quốc sẽ đạt được vô số chỗ tốt, hơn nữa còn có thể lôi kéo Diệp Huyền, phải biết, quan hệ giữa Diệp Huyền và Cửu công chúa vốn đã vô cùng tốt, mà lần này, bọn hắn công khai đứng đội, tầng quan hệ này có thể sẽ càng tốt hơn.
Mà với thiên phú của Diệp Huyền, tiền đồ ngày sau nhất định là vô hạn, mà Diệp Huyền càng mạnh, ngày sau Hoàng thất Khương quốc sẽ đạt được càng nhiều chỗ tốt!
Nhưng nếu thua cuộc.
Hoàng thất Khương quốc sẽ trực tiếp đối lập với Thương Mộc học viện, mà khi đó, Thương Mộc học viện tất nhiên sẽ điên cuồng trả thù Khương quốc, thậm chí liên hợp với Đường quốc cùng đối phó Khương quốc...
Thua thảm!
Khương Càng Thiên chậm rãi đóng hai mắt lại.
Kỳ thật, hắn cũng không muốn đập nồi dìm thuyền như thế, nhưng không có cách, bởi vì Khương Cửu đã chạy đến Ninh quốc, trừ phi Khương quốc và Khương Cửu đều từ bỏ, bằng không, Khương Cửu đứng về phía Diệp Huyền, không khác gì Hoàng thất Khương quốc đứng về phía Diệp Huyền!
Một lát sau, Khương Càng Thiên lắc đầu thở dài:
- Nữ nhi lớn không dùng được a...
...
Trên một tảng đá lớn nào đó, một nữ tử thân mặc hắc long bào ngạo nghễ đứng, hai tay nàng thả lỏng sau lưng, mái tóc tùy ý tung bay sau đầu, trên người có một cỗ bá khí và uy nghiêm vô hình.
Người này, chính là Thác Bạt Ngạn!
Sau lưng Thác Bạt Ngạn, có một lão giả và một lão phụ.
- Các ngươi nói, thiếu niên kia vì cứu muội muội hắn, biết rõ đây là tử cục nhưng vẫn muốn tới, là ngu xuẩn hay là xử trí theo cảm tính?
Sau lưng Thác Bạt Ngạn, lão giả lạnh lùng nói:
- Ngu xuẩn! Thiên phú của người này sợ là chỉ thua An Lan Tú, nếu lưu được núi xanh, ngày sau muốn đạp phá Thương Mộc học viện, cũng không phải sự tình không có khả năng. Hắn...
- Im miệng!
Đúng lúc này, lão phụ bên cạnh đột nhiên lạnh lùng nhìn thoáng qua lão giả:
- Lão thân thấy ngươi mới là ngu xuẩn.
Khóe miệng lão giả giật giật, không dám mạnh miệng, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Lão phụ nhìn về phía cánh cổng ánh sáng:
- Bệ hạ, lão thân thấy, người này trọng tình trọng nghĩa, có thể xem là một nam tử chân chính.
Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:
- Hắn làm như vậy, sợ là chỉ hi sinh vô ích!
Lão phụ lắc đầu:
- Hi sinh hay không, lão thân ngược lại không quá để ý, chủ yếu là hắn có dám đến hay không, nếu không đến, để muội muội chết, cho dù ngày sau hắn trở thành Kiếm tiên, cũng chỉ là một tên không có trứng!
Lão giả nhíu mày:
- Không thể văn minh hơn sao?
Lão phụ trừng mắt liếc lão giả, người sau bĩu môi, không dám nói thêm gì nữa.
Trên tảng đá, Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:
- Giang di nói rất đúng, nếu hôm nay hắn không dám đến, cho dù ngày sau trở thành Kiếm tiên, cũng không phải là một nam nhân.
Lúc này, một người áo đen xuất hiện sau lưng Thác Bạt Ngạn không xa, người áo đen quỳ một gối xuống:
- Bệ hạ, Lý Huyền Thương viện trưởng Thương Mộc học viện Khương quốc hỏi chúng ta, vì sao làm trái điều ước, không phái người vây giết Diệp Huyền!
Thác Bạt Ngạn quay đầu nhìn thoáng qua người áo đen:
- Nói hắn cút đi.
Người áo đen ngây người, sau đó quay người rời đi.
...
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền đột nhiên mở hai mắt ra, giờ phút này, vị trí của hắn, là một bãi cỏ, bốn phía đều là núi, đỉnh đầu, là một mảnh trời xanh mây trắng.
Bí cảnh?
Cái gọi là bí cảnh, kỳ thật cũng không khác gì thế giới bên ngoài, có thể hiểu là, trong phòng và ngoài phòng, vẫn là thế giới cũ, chỉ có điều, khu vực này được người dùng bí pháp ngăn cách với bên ngoài!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhíu lại lông mày, bởi vì hắn không hề phát hiện ba người Kỷ An Chi!
Truyền tống ngẫu nhiên?
Chân mày Diệp Huyền càng nhíu chặt hơn.
Không suy nghĩ nhiều, Diệp Huyền đi về phía nơi xa, tốc độ của hắn rất nhanh, bây giờ, hắn không chỉ muốn tìm được muội muội Diệp Linh, còn muốn tụ hợp với ba người Kỷ An Chi.
Nhưng chưa đi bao lâu, trước mặt hắn không xa, xuất hiện một tên nam tử!
Nam tử cầm trong tay một thanh trường thương màu đen, nam tử liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất ở cách đó không xa.