Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lối vào tầng thứ hai, hắn hừ hừ hai tiếng...
Ba!
Đúng lúc này, một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, cả người Diệp Huyền ầm ầm bay ra ngoài, một pha bay, trực tiếp bay khỏi Giới Ngục tháp.
Trong hiện thực, Diệp Huyền nằm rạp trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Qua một hồi lâu, hắn mới đứng lên được.
Diệp Huyền vuốt vuốt mặt, lắc đầu cười khổ, hắn vốn tưởng rằng đạt đến Lăng Không cảnh, ít nhất có thể đánh hai chiêu với đối phương!
Nhưng sự thật nói cho hắn biết, hắn vẫn như cũ là tiểu đệ đệ!
Không thể trêu vào!
Diệp Huyền thu thập một chút, rời khỏi phòng, đi tới hậu sơn.
Hắn đi tới phía trước ngọn núi lớn thường xuyên tu luyện kia, hắn bước nhanh lên trên đỉnh núi, phải nói là bay!
Lăng Không cảnh!
Hiện tại, hắn đã có thể đề khí lăng không phi hành!
Đương nhiên, mục tiêu của hắn cũng không phải lăng không phi hành, là kiếm tu, đương nhiên phải ngự kiếm phi hành mới phong cách a!
Ngự kiếm phi hành!
Hắn đã chờ mong rất lâu!
Rất nhanh, Diệp Huyền đi tới đỉnh núi, từ đỉnh núi nhìn xuống, chí ít cao hai mươi trượng!
Hơi cao a!
Diệp Huyền có chút do dự. Nhảy xuống như thế, vạn nhất ngự kiếm không thành công, làm sao vô sự a!
Cuối cùng hắn vẫn không chọn cứ nhảy xuống như vậy, tâm niệm vừa động, Linh Tú kiếm từ trong cơ thể bay ra, lơ lửng trước mặt hắn.
Dưới sự điều khiển của hắn, Linh Tú kiếm hoành chuyến xuống dưới chân hắn, rất nhanh, hắn đứng lên trên thân kiếm, nhưng mà, Linh Tú kiếm căn bản không chịu nổi trọng lượng của hắn, trực tiếp rơi xuống mặt đất!
Nhìn thấy một màn này, chân mày Diệp Huyền cau lại:
- Như vậy không đúng a...
Bởi vì hắn phát hiện, kiếm căn bản không thể chịu nổi trọng lượng của hắn!
Làm sao đây?
Diệp Huyền cau mày, bây giờ hắn rất muốn hỏi nữ tử thần bí, bởi vì chắc chắn nữ tử thần bí có thể giải hoặc cho hắn, đáng tiếc là, nữ tử thần bí vẫn đang ngủ say. Còn tên ở tầng thứ hai, hắn không muốn đi trêu chọc!
Tên kia động một chút lại cho một bạt tai...
Hiện tại, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân!
Trên đỉnh núi, Diệp Huyền nhìn Linh Tú kiếm trong tay thât lâu, đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên:
- Kiếm có thể mở núi phá đá, lực lượng như thế, làm sao có thể không chịu được trọng lượng một người?
Nghĩ đến đây, tựa như hắn mở ra một cánh cửa sổ, vô số ý nghĩ tràn vào trong đầu!
Muốn ngự kiếm, nhất định phải khiến kiếm mạnh lên!
Diệp Huyền cầm Linh Tú kiếm trong tay, Linh Tú kiếm bắt đầu rung động kịch liệt, rất nhanh, trên thân kiếm tản ra kiếm mang lăng lệ chói mắt.
Tay phải hắn chậm rãi buông lỏng, hắn cũng không chặt đứt liên hệ với Linh Tú kiếm, ngược lại càng tiếp tục cố gắng thúc giục Linh Tú kiếm.
Ước chừng một lát sau, thân thể của hắn chậm rãi bay lên, rất nhanh, hai chân hắn đạp trên Linh Tú kiếm.
Linh Tú kiếm hơi hạ xuống một chút, nhưng cũng không rơi xuống đất, chịu được!
Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền mừng rỡ như điên!
Có hi vọng!
Hắn vội vàng làm mình tỉnh táo, rất nhanh, hắn dùng phương thức dùng khí ngự kiếm thúc giục Linh Tú kiếm dưới chân, Linh Tú kiếm bắt đầu rung động kịch liệt, thế nhưng, nó lại đang chậm rãi di động!
Thấy được một màn này, khóe miệng Diệp Huyền dần dần nhấc lên, rất nhanh, đường cong trên khóe miệng kia ngày càng lớn...
Cứ như vậy, Diệp Huyền đứng trên Linh Tú kiếm chậm rãi lướt tới nơi xa, rất chậm, vô cùng chậm, so với đi bộ còn chậm hơn, thế nhưng, hắn thật sự đang ngự kiếm mà đi...
Chỉ chốc lát, Diệp Huyền ngự kiếm đi tới trước thác nước, khoảng cách không tới trăm trượng, thế mà hắn phải bỏ ra gần nửa canh giờ mới tới được đây! Hơn nữa, kiếm của hắn rất gần mặt đất, khoảng cách không đến chiều cao một người trưởng thành.
Dưới thác nước, Bạch Trạch đang tu luyện đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, kinh ngạc nói:
- Diệp thổ phỉ... Ngươi...
Diệp Huyền chắp hai tay sau lưng, hắn nhìn thoáng qua Bạch Trạch dưới thác nước, ánh mắt mang theo một vị đạo bễ nghễ thiên hạ, về sau mời gọi ta là Diệp Kiếm tiên, tạ ơn!
Bạch Trạch:
- ...
Diệp Huyền ngự kiếm quay người rời đi, chỉ có điều, tốc độ của hắn thật sự quá chậm!
Quá chậm!
Tựa như một con rùa đen đang bò!
Mà sau lưng Diệp Huyền, Bạch Trạch đang nhìn, một mặt mộng bức!
Ngự kiếm phi hành?
Diệp Huyền đúng là đang ngự kiếm phi hành... Nhưng dường như có điểm gì là lạ...
Rất nhanh, Diệp Huyền ngự kiếm đi tới trước một chỗ rừng rậm, đúng lúc này, một người đang chạy lập tức ngừng lại!
Người này, đúng là Mặc Vân Khởi đang điên cuồng tu luyện!
Mặc Vân Khởi nhìn Diệp Huyền ngự kiếm phía xa, vẻ mặt đầy kinh ngạc:
- Diệp thổ phỉ... Ngươi đang giở trò quỷ gì?
Diệp Huyền chắp hai tay sau lưng, hắn nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi:
- Mời gọi ta là Diệp Kiếm tiên, tạ ơn!
Nói xong, hắn ngự kiếm chậm rãi đi về phía xa.
Mặc Vân Khởi nhìn đến trợn mắt hốc mồm, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần:
- Tên này...
Không biết mất bao nhiêu thời gian, Diệp Huyền ngự kiếm đi tới sân nhỏ của Kỷ lão đầu, đáng tiếc là, hắn không cách nào bay qua đầu tường, bởi vì khoảng cách giữa kiếm và mặt đất thật sự quá gần!
Vậy là, Diệp Huyền cứ thế ngự kiếm tiến vào từ cửa lớn.
Kỷ lão đầu nằm trên ghế nằm, vẫn y như cũ, toàn thân tản ra một mùi rượu khó ngửi.
Đúng lúc này, Kỷ lão đột nhiên mở to mắt nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền vội vàng dựng thẳng thân thể, hắn chắp hai tay sau lưng, liếc qua Kỷ lão:
- Kỷ lão, về sau mời gọi ta là Diệp Kiếm tiên!
- Phốc!
Kỷ lão đột nhiên phun ra một ngụm rượu trong miệng, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó bấm tay một cái, mấy đồng kim tệ rơi xuống trước mặt Diệp Huyền:
- Mau đi tìm y sư khám một chút, chớ có chậm trễ!
Diệp Huyền:
- ...
Một lúc lâu sau, Diệp Huyền ngồi trên thềm đá trước Thương Lan điện, mà trước mặt hắn, Linh Tú kiếm lẳng lặng lơ lửng.
Nhìn Linh Tú kiếm trước mắt, Diệp Huyền có chút sầu muộn.
Bây giờ hắn quả thực có thể ngự kiếm, thế nhưng, tốc độ không thể nhanh nổi, không chỉ như thế, ngự kiếm, hắn còn cảm giác đặc biệt cố sức.