Nghĩ đến người này, vẻ mặt Lý Huyền Thương lập tức âm trầm, lần này, Thương Mộc học viện bị tổn thất không phải nặng bình thường a!
Kỳ thật thế này cũng chưa có gì, khúc mắc làm cho hắn không thể thả ra, chính là Diệp Huyền này vốn dĩ muốn gia nhập Thương Mộc học viện a!
Nếu lúc trước Thương Mộc học viện nhận Diệp Huyền, vậy Thương Lan học viện này căn bản là đừng hòng tận lực liều một lần!
Mà bây giờ, Thương Lan học viện có Diệp Huyền, đây là một biến số khó lường a!
Biến số khó lường!
Lúc này, Lý Huyền Thương lại nói:
- Truyền lệnh xuống, phàm là người có thể giết được Diệp Huyền, tặng hai cuốn võ kỹ địa giai thượng phẩm, hai cuốn công pháp địa giai, còn có một trăm vạn cực phẩm linh thạch, không chỉ như thế, còn có thể tu hành trong bí cảnh của Thương Mộc học viện Khương quốc ta.
Nghe vậy, đám người đều biến sắc!
Hai cuốn võ kỹ địa giai thượng phẩm! Hai cuốn công pháp địa giai! Còn muốn tăng thêm một trăm vạn cực phẩm linh thạch!
Đây là đổ máu a!
Treo giải thưởng này cũng đủ giết một tên cường giả Thần Hợp cảnh!
Mà Diệp Huyền, chẳng qua là Ngự Khí cảnh!
Giữa sân, một lão giả do dự một chút, sau đó nói:
- Viện trưởng, cái giá này, có phải quá lớn hay không?
- Lớn?
Lý Huyền Thương lạnh lùng nhìn thoáng qua lão giả kia:
- Nếu kẻ này không chết, ngày sau nhất định sẽ trở thành đại địch của Thương Mộc học viện ta! Hiện tại, học viện chúng ta chắc chắn phải tận lực giết hắn! Không thể khinh thị chút nào, bằng không, ngày sau chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn!
Đối với thiên tài, nếu không thể lôi kéo, phương pháp tốt nhất chính là hủy diệt, mà Diệp Huyền lại là thiên tài của Thương Lan học viện!
Hắn cũng không muốn ngày sau Thương Mộc học viện sẽ có một kẻ địch cấp bậc Kiếm Chủ, thậm chí là cấp bậc Kiếm Hoàng!
Kiếm Chủ! Kiếm Hoàng!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lý Huyền Thương dần dần âm trầm.
Đúng lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên bước nhanh vào đại điện:
- Viện trưởng, Diệp Huyền... Hắn... Hắn tới.
Nghe vậy, mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Diệp Huyền tới?
Dưới đường nhỏ Thương Sơn, một nam tử cầm kiếm mà đứng, đối diện hắn không xa, một đám học viên Thương Mộc đứng đấy, những học viên này đều mang vẻ mặt đề phòng.
Nam tử ngẩng đầu nhìn về phía đám học viên kia:
- Các ngươi chớ khẩn trương, ta chỉ là tới luyện chữ một chút!
Thanh âm vừa dứt, hắn tay cầm trường kiếm, bắt đầu vung vẩy.
Rất nhanh, trên mặt đất trước mặt hắn, xuất hiện một hàng chữ lớn: "Đánh ta a! Các ngươi tới đánh ta a!"
Nhìn thấy một câu này, vẻ mặt đám học viên Thương Mộc học viện vô cùng khó coi!
Đây là trần trụi trắng trợn nhục nhã Thương Mộc học viện a!
Một đám học viên tuổi trẻ đang muốn xông tới, mà đúng lúc này, đám người Lý Huyền Thương xuất hiện giữa sân.
Lý Huyền Thương lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền cách đó không xa, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền lại quay đầu rời đi.
Đi rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất ở cách đó không xa!
Mà sau lưng Diệp Huyền, nhiều hơn một hàng chữ:
- Hơn trăm tên học viên, không kẻ nào có trứng!
Nhìn thấy hàng chữ này, vẻ mặt Lý Huyền Thương âm trầm tới cực điểm.
Mà một đám học viên Thương Mộc học viện càng giận tới đỏ mặt lên.
Đây quá là khinh người con mẹ nó đi!
Một đám học viên đã muốn xông tới Diệp Huyền, nhưng lại bị những đạo sư kia gắt gao ngăn cản.
Lý Huyền Thương lạnh lùng nhìn thoáng qua những học viên Thương Mộc đó:
- Về núi nhanh!
Những học viên kia không dám vi phạm, không tình nguyện nhưng vẫn đi lên trên núi.
Nơi nào đó, một nữ tử gắt gao nhìn bóng lưng Diệp Huyền nơi xa:
- Vì sao không để ta ra tay?
Người này, đúng là Bắc Thần!
Mà bên cạnh Bắc Thần, là Mạc Tùng!
Mạc Tùng lắc đầu:
- Thực lực của người này, ở Khương quốc ta, sợ là chỉ có An Quốc sĩ đã rời đi mới có thể ép hắn!
Bắc Thần yên lặng.
Thực lực của nàng và Phần Tuyệt không kém bao nhiêu, Diệp Huyền có thể giết Phần Tuyệt, rõ ràng, cũng có thể giết nàng!
Mạc Tùng nhìn thoáng qua nơi xa Diệp Huyền đã biến mất:
- Ngày đó, hắn vậy mà không chết... Người này, quá thần bí!
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Bắc Thần:
- Ngươi không được tự đi tìm hắn, hết thảy sự tình giao cho học viện xử lý.
Bắc Thần yên lặng không nói.
Sau khi rời đi Thương Mộc học viện, Diệp Huyền không đi dạo khắp nơi, mà là chuẩn bị trở về Thương Lan học viện.
Lần này hắn tới Thương Mộc học viện, là bản thân lén chạy tới, sở dĩ thế, hoàn toàn là khó chịu với Thương Mộc học viện, tới quấy phá Thương Mộc học viện một phen, dĩ nhiên, nếu có thể, hắn còn muốn giết vài người!
Từ khi Thương Mộc học viện bắt cóc muội muội của hắn, đối với học viện này, có thể nói là hắn hận tới cực điểm!
Hiện tại nếu đụng phải học viên Thương Mộc học viện ở trên đường, hắn sẽ đánh không chút do dự, đánh đến chết!
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại, trước một chỗ phòng ốc bên phải hắn không xa, một tiểu nữ hài mặc váy đen ngồi xổm ở đó, tiểu nữ hài ước chừng mười hai mười ba tuổi, váy đen có chút đặc biệt, phía trên có vẽ một đóa hoa khô lâu màu trắng.
Tiểu nữ hài đang điêu khắc một khúc gỗ nhỏ, thủ pháp của nàng có chút vụng về, dáng vẻ điêu khắc có chút cố hết sức.
Đúng lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền!
Giờ khắc này, Diệp Huyền thấy rõ dung mạo của tiểu nữ hài, nói tới dung mạo, tiểu nữ hài cũng không phải đặc biệt xinh xắn, ngược lại, còn có chút âm u, đặc biệt là đôi mắt của nàng, cho người ta cảm giác hết sức không thoải mái, phảng phất bị nàng nhìn thoáng qua là sẽ chết!
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hắn đi tới trước mặt tiểu nữ hài, hắn ngồi xổm xuống, sau đó cầm lấy khúc gỗ và đao khắc trong tay tiểu nữ hài, cười nói:
- Ngươi muốn khắc thứ gì?
Tiểu nữ hài nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó chỉ chỉ mái hiên nơi xa.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, nơi đó có một con chim màu đen nhánh, chim có chút quái dị, chỉ có một chân!
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu điêu khắc cực nhanh.
Chỉ chốc lát, một con chim sinh động như thật xuất hiện trước mặt tiểu nữ hài.
Điêu khắc!
Kỳ thật, trước kia hắn không có chuyện gì làm, đã ưa thích điêu khắc, vì khi còn bé, hai huynh muội rất nghèo khổ, mà đôi lúc Diệp Linh muốn có đồ chơi, hắn tự nhiên không mua nổi đồ chơi gì, thế là, hắn tự mình điêu khắc một vài đồ chơi nhỏ cho Diệp Linh, mà mỗi một lần đều có thể dỗ cho Diệp Linh vui vẻ! Dần dần, hắn cũng xem như là một chuyên gia điêu khắc. Mặc kệ là chim gì a, cá a, hay là người, hắn đều có thể điêu khắc sinh động như thật!
Đương nhiên, môn thủ nghệ này, ngoại trừ dỗ cho Diệp Linh vui vẻ, cũng không còn tác dụng trứng gì... Chẳng qua đối với hắn mà nói, có thể dỗ cho Diệp Linh vui vẻ, cũng đã đủ rồi!
Diệp Huyền đưa "chim nhỏ" trong tay cho thiếu nữ váy đen:
- Cho ngươi!
Thiếu nữ váy đen tiếp nhận tượng gỗ chim nhỏ kia, nàng nhìn thoáng qua, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói:
- Điêu khắc a, phải ổn định tâm thần, không được vội vàng, càng nhanh càng dễ phạm sai lầm!