Kiếm Thần Truyền Thuyết

Chương 12

“Ta sao có thể không lo lắng a, nếu là Chủ Quân biết Quý Tranh cô nương biến mất, chỉ sợ cái mạng nhỏ này của ta cũng không giữ được.” Thủy Mị tức giận nói.

Nàng không phải là người mù, tự nhiên nhìn ra được địa vị của Quý Tranh ở trong lòng Chủ Quân. Nếu là thật sự là không trọng yếu…, Chủ Quân tội gì bẻ gẫy một cánh tay của đối phương, chỉ vì để có thể làm cho nàng tiếp tục lưu lại.

“A.” Thủy Diễm cười duyên một tiếng, bất quá tiếng cười cũng là lạnh lùng “Ta đã biết, tỷ tỷ đến hỏi ta chỉ là muốn biết ta có hay không đã xuống tay đối với nữ nhân kia a!”

Này. . . . . . Thủy Mị trong lòng căng thẳng. Bản ý của nàng quả thật như thế, nhưng là Thủy Diễm lại trực tiếp nói thẳng ra như thế, làm cho nàng có một chút khó xử “Ta chỉ phải . . . . .”

“Không có, ta nói rồi, ta sẽ không động đến nữ nhân kia.” Thủy Diễm cắt đứt lời nói của Thủy Mị. Muốn diệt khẩu, nàng từ lúc đầu tiên nhìn thấy Quý Tranh liền diệt trừ, cũng không tội gì phải đợi đến ngày hôm nay.

“Không có thì tốt.” Thủy Mị gật đầu. Ở chung nhiều năm, nàng tự nhiên biết muội muội của mình từ trước đến nay khinh thường nhất là làm kẻ tiểu nhân.

“Tỷ tỷ giờ tính như thế nào, báo cáo cho Chủ Quân sao?” Thủy Diễm hỏi.

Mà Thủy Mị có chút do dự, lo lắng nghĩ là phải nên nói như thế nào, hay là trước tranh thủ thời gian, nhìn xem có thể hay không tìm được Quý Tranh.

“Chuyện gì cần báo cáo với ta?” thình lình thanh âm của Lãnh Mạc vang lên ở phía sau hai người.

“Chủ Quân!” Thủy Mị, Thủy Diễm đồng loạt quay đầu, nhanh quỳ gối làm đại lễ nói.

“Là chuyện gì?” Không để cho các nàng đứng dậy, Lãnh Mạc hỏi.

“Dạ . . . . .” Thủy Mị dừng một chút, vẫn là nói lời nói thật “Là thuộc hạ phát hiện không thấy Quý Tranh cô nương .”

“Không thấy?” thanh âm tức giận của Lãnh Mạc, làm cho người ta có một cảm giác áp lực thật lớn.

Trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, Thủy Mị kiên trì tiếp tục nói: “Dạ, không thấy. Thuộc hạ đã tìm khắp trong và ngoài trạch, nhưng là không có tìm được.”

“Phải không?” con ngươi lạnh lùng của Lãnh Mạc nhìn chằm chằm hai người đang phủ phục ở trước mặt hắn “Ta giao cho ngươi trông coi nàng, ngươi bây gờ lại nói nàng biến mất sao?

“Thuộc hạ. . . . . . Thuộc hạ. . . . . .” Trong khoảng thời gian ngắn, dù là Thủy Mị cũng không biết nên trả lời như thế nào. Chung quanh phòng ở đều hiện đầy kết giới, trừ bỏ Chủ Quân ra, những người khác nếu là đi ra khỏi phòng ở, nàng tất nhiên sẽ cảm nhận được.

Nhưng là lần này, nàng lại một chút cảm nhận đều không có, nếu không có cả ngày tìm ở xung quanh phòng ở, xác định Quý Tranh thật sự đã ly khai, nàng quả thực sẽ nghĩ đến Quý Tranh căn bản vẫn là đang ở trong phòng.

“Nói!” một chân của hắn hung hăng đạp lên trên lưng nàng, ánh mắt màu vàng tản ra khí thế sắc bén.

Thủy Mị mặt mày nhăn nhó, đau đớn kịch liệt, thật ra khiến đầu của nàng có hơi thanh tỉnh một chút ít “Có lẽ Quý Tranh tiểu thư chính là thấy ở trong phòng buồn, cho nên mới đi dạo ở đâu đó.” Lời tuy như thế, nhưng là ngay cả chính nàng đều cảm thấy giải thích này thật sự không ổn.

“Ngươi cho rằng có khả năng đó sao?” Lãnh Mạc mấp máy môi.

“Ta. . . . . .” Nàng đương nhiên biết không có khả năng đó.

“Chủ Quân tính như thế nào?”

Hắn không có nói chuyện, chính là đưa tay phải ra, chắp hai ngón trỏ và ngón giữa lại. Trong miệng bắt đầu mặc niệm lên câu thần chú. Thủy Mị biết, đó là Chủ Quân chuẩn bị sử dụng pháp thuật để cảm thụ hơi thở cuối cùng Quý Tranh lưu lại tại trong phòng, sau đó để tìm kiếm.

Phút chốc, một trận cuồng phong bao trùm thân mình của Lãnh Mạc, sau đó ở bên trong cuồng phong, thân ảnh của Lãnh Mạc càng lúc càng mờ nhạt.

Thủy Mị, Thủy Diễm cũng nhanh niệm câu thần chú, đuổi kịp thân ảnh của chủ nhân.

Thoáng chốc trong lúc đó, trong phòng đã là không còn một bóng người.

***********

Bên ngoài tòa nhà đổ nát, vài tên Ma Nhân sâu kín tỉnh dậy, từ dưới đất bò dậy.

“Thật là, vừa rồi đến tột cùng là ai a, cư nhiên làm hại chúng ta chật vật như vậy.” một tên Ma Nhân Trong đó reo lên. Vốn muốn bắt nữ tử nhân loại để hưởng thụ, lại không nghĩ đụng phải loại chuyện này, nghĩ đến cũng thật là không hay ho.

“Đúng vậy, thật sự là đáng giận. Ở trong này lại vẫn sẽ có tên gia hỏa như vậy tồn tại.”

“Không bằng chúng ta điều tra thêm, hắn rốt cuộc là ai!”

Trong khoảng thời gian ngắn, nghị luận rất nhiều.

“Câm miệng!” Ma Nhân cầm đầu rốt cục hô lên tiếng. Đối phương nếu có thể trong vòng một chiêu đem vài tên bọn hắn toàn bộ hạ gục, có thể nghĩ ma lực này thật sự lớn mạnh. Nhân vật như vậy, bọn họ như thế nào có thể cứng đối cứng “Về sau đừng nhắc tới việc này nữa.”

“Phải” một bang Ma Nhân lên tiếng ứng lời.

Mới tính rời đi nơi đây, một trận gió đột nhiên thổi quét mà đến. Trong gió xen lẫn ba thân ảnh.

“Kiếm Thần đại nhân!” cả một bang Ma Nhân nhất tề quỳ xuống.

Tại đây bên trong lãnh thổ vùng núi này, bọn họ tự nhiên vẫn là biết diện mạo chủ nhân của mình .

Lãnh Mạc lạnh lùng quét mắt nhìn vài tên Ma Nhân liếc mắt một cái, ánh mắt nhìn về mảnh nhỏ quần áo bị xé nát, cùng vết máu loang lổ phía trên mảnh đá vỡ vụn kia.

“Các ngươi —— gặp nàng sao?” tiếng nói lạnh như hàn băng, nghe làm cho người ta một trận hốt hoảng.

“Nàng?” Vài tên Ma Nhân đều là sửng sốt.

“Một nữ tử nhân loại, cánh tay phải bị gãy xương.” Thủy Mị tiến tới một bước nói.

“Dạ, dạ, là có gặp.” nhóm Ma Nhân kinh sợ gật đầu “Chúng ta vốn tính đem nữ tử này hiến cho Chủ Quân, lại không nghĩ rằng. . . . “

“Các ngươi lại muốn giết nàng?” Thanh âm càng lạnh hơn, giống như hầm băng làm cho người ta phát run.

Bọn họ. . . . . . Sẽ không phải là đã làm sai cái gì rồi chứ. Nhưng là Ma Nhân đối với nhân loại, từ trước đến nay là như thế a.

“Kiếm, Kiếm Thần đại nhân. . . . . .”

Con ngươi màu vàng chậm rãi nhắm lại, trong không khí truyền đến một cỗ hơi thở làm cho hắn đột nhiên ngẩn ra.

Hắn biết, quan trọng bây giờ người nên đi tìm là ai.

“Ta không nghĩ sẽ gặp lại bọn họ.” Lãnh Mạc chậm rãi mở ra đôi môi nói. Trong miệng mặc niệm câu thần chú, người vừa lại biến mất không dấu vết.

Thủy Diễm cùng Thủy Mị nhìn nhóm Ma Nhân cả người run run, khẽ thở dài một hơi. Trong lòng dĩ nhiên hiểu được, việc các nàng nên làm là gì.

Thân ảnh cao to xuất hiện ở một góc trong cung điện .

“Cao Ấp.” Lãnh Mạc nhìn thoáng qua nam tử đang ngồi ở trên giường êm đợi hắn “Làm sao ngươi lại sẽ đem nhân loại xa lạ đưa tới cung điện của ngươi?” Cao Ấp đồng dạng là một trong năm vị thần mạnh nhất, tuy rằng đồng tình nhân loại, nhưng là hắn cũng không nghĩ đến Cao Ấp sự đồng tình trong tâm nhiều đến có thể đem một nhân loại xa lạ mang đến cung điện của mình .

“Xa lạ?” giữa môi mỏng bật ra một trận cười khẽ, Cao Ấp nhướng nhướng mày “Nếu ta nói, ta cùng nữ tử nhân loại này là chỗ quen biết cũ, ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?”

“Có ý tứ gì?” con ngươi màu vàng đột nhiên nhíu lại, hắn cảm thấy trong lời của đối phương tựa hồ có thâm ý khác.

“Đương nhiên, ta nhận thức không phải là nàng, mà là linh hồn của nàng.” Cao Ấp hai tay chắp trước ngực, giải thích nói “Biết. . . . . . Đã có hai trăm năm.”

Hai trăm năm? ! Ngực không hiểu tại vì sao lại bắt đầu co rút, Lãnh Mạc mấp máy môi, thời điểm này trùng với thời điểm hắn ngủ say, đại biểu cho cái gì sao? “Ngươi —— muốn nói cái gì với ta?”

“Ha ha! Trí nhớ của ngươi còn chưa có khôi phục sao?” ngữ điệu bình tĩnh, giống như đang kể lại một sự kiện bình thường.

“Ngươi ——” Lãnh Mạc kinh ngạc nói, biết hắn mất đi một phần trí nhớ, chỉ có Thủy Diễm cùng bản thân hắn, còn có chính là —— người lúc trước phong ấn trí nhớ của hắn . . . . . .

“Là ngươi phong ấn trí nhớ của ta ?” Đây là giải thích duy nhất.

“Phải nói là ta dựa theo yêu cầu của nàng, ngăn lại trí nhớ của ngươi.” Ngón tay bắn ra, Cao Ấp chỉ vào người đang nằm ngủ say sưa ở trên lụa trắng trong nội trướng.

“Quý Tranh?” Môi mỏng mấp máy, có thật nhiều sự tình, tựa hồ hắn muốn bắt lấy, lại bắt không được. Là cái gì? Tựa hồ hết thảy đều có liên quan đến việc hắn mất đi trí nhớ “Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ giúp nhân loại đến phong ấn trí nhớ của ta.”

“Rất đơn giản, nàng dùng đôi mắt của nàng, cùng với năm mươi năm tuổi thọ để làm trao đổi, tuy rằng việc này đối với ta mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng là ta lại cảm thấy, không thể không giúp nàng.”

“Như vậy ngươi bây giờ lập tức giúp ta khôi phục trí nhớ!”

“Không có khả năng, bởi vì vật phong tỏa trí nhớ ngươi cũng không ở trên tay của ta, trừ phi ngươi tìm được vật kia, nếu không trí nhớ của ngươi. . . . . . Liền vĩnh viễn không có khả năng khôi phục.” Cao Ấp thản nhiên nói, hồn nhiên không có tính toán giúp Lãnh Mạc hoàn thành ý nguyện.

“Ngươi là cố ý ?” Nói nhiều lời như vậy, kỳ thật chẳng qua là lấy cớ mà thôi.

“Coi như là sự trừng phạt vì ngươi hai trăm năm trước không nghe khuyến cáo của ta, cố ý muốn phát động chiến tranh đi.” Cao Ấp vươn vai, đứng lên, hướng tới ngoài cửa đi ra, ở bước ra cửa thì lại dừng bước “Đúng rồi, ngươi tùy thời có thể đem cả nữ tử nhân loại này mang đi, thuận tiện nói cho ngươi biết một tiếng, năm đó phong ấn chặt ngươi chính là ngươi!”

Ngữ điệu lẳng lặng, lại giống như ném ra một quả bom, ở trong phòng trống trải, rung động suy nghĩ của hắn.

Năm đó —— phong ấn chặt người của hắn, là chính bản thân hắn sao?

Điều này sao có thể? ! Hắn như thế nào lại chính mình phong ấn chặt chính mình? ! Lãnh Mạc căn bản không muốn tin tưởng lời nói của Cao Ấp …, nhưng là. . . . . .một phen đối thoại kia cũng đã chứng minh sự thật, đó chính là hắn cùng linh hồn của Quý Tranh, xác thực hai trăm năm trước đã từng gặp qua.

Quý Tranh kiếp trước, sẽ là hạng người gì đâu?

Cúi đầu xuống, hắn nhìn người trong lòng bắt đầu từ từ tỉnh dậy. Vì sao kiếp trước của nàng sẽ làm Cao Ấp đến phong ấn chặt trí nhớ của hắn, càng không thể suy nghĩ được là nàng cư nhiên dùng tuổi thọ đáng giá nhất của nhân loại để trao đổi thực hiện việc phong ấn này.

Nguyên nhân là do đâu? Nguyên nhân do cái gì? Trong ký ức của hắn, sự tồn tại của nàng nằm ở phần nào?

Lông mi nhẹ nhàng rung động, trong đôi mắt, tựa hồ còn có một tia mông lung. Quý Tranh nháy mắt mấy cái, nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc. Là hoa mắt sao? Hay là—— là ảo giác? ! Nàng cư nhiên nhìn thấy —— Lãnh Mạc? !

“Ngươi ——” môi đỏ mọng kiều diễm nhẹ nhàng mở ra, nàng qua sau một lúc lâu, mới phát ra được một chữ này.

“Ngươi đã tỉnh?” thanh âm giống như tiếng nước chảy, mềm nhẹ mà mỏng manh, giống như phát ra từ cõi hư vô.

Thanh âm thật chân thật a, giống như là sự thật chứ không phải mơ, Quý Tranh trong lòng lầm bầm, chậm rãi giơ tay lên, chạm đến hai má bóng loáng mềm mại kia. Tuy rằng không phải rất nóng, nhưng là xúc cảm trong lòng bàn tay, chứng thật là mịn màng. . . . . . Ai? Mịn màng? !

“Miệng vết thương thế nào? Đau không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi. Trên cánh tay bị đả thương của nàng tựa hồ không có việc gì rồi, làm cho hắn để ý là vết thương trên đầu lưỡi của nàng. Một nữ tử nhân loại nhát gan sợ phiền phức như vậy, cư nhiên sẽ có dũng khí cắn lưỡi tự sát, thực tại là nằm ngoài dự liệu của hắn.

Mà vừa nghĩ tới nếu là khi đó nàng cắn dùng thêm một chút sức nữa thôi, là hắn có lẽ liền vĩnh viễn cũng không còn được nhìn thấy nàng. . . . . . Hắn liền có loại cảm giác không thở nổi.

Giống như —— hắn, không thể không nhìn thấy nàng, không thể để nàng rời khỏi hắn.

Miệng vết thương? Quý Tranh ngơ ngác nhìn người trước mắt.

Ngón tay của Lãnh Mạc chậm rãi đưa vào trong miệng của Quý Tranh, khẽ chạm vào vết thương trên lưỡi của nàng. Thuốc của Cao Ấp quả nhiên thật tốt, bất quá mới có một ngày, cũng đã tốt lên rất nhiều. Chính là muốn hoàn toàn khép lại, chỉ sợ còn cần thời gian vài ngày nữa.

Ngón tay lạnh như băng, ở trong miệng của nàng ôn nhuận nhẹ nhàng mà quấy, loại cảm giác này —— thực sự rất chân thật.

Mắt nhập nhèm, con ngươi rốt cục hoàn toàn trừng lớn, Quý Tranh không dám tin nhìn người trước mắt “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi là thật? !” Thẳng đến lúc này, nàng mới ý thức tới mình không phải là đang nằm mơ.

Không phải đâu, nàng mới thoát ra nơi đó, hiện tại cư nhiên lại bị hắn bắt được, nàng quả thực không dám nghĩ tiếp, kết quả của mình sẽ như thế nào.

Hắn sẽ đem nàng hành hung một chút sao? Hoặc là rõ ràng lại một lần nữa bẻ gãy cánh tay của nàng, hoặc là. . . . . .

“Không cần, không cần! Không cần!” Nàng đột nhiên đẩy ngực của hắn ra, lớn tiếng kêu la, bởi vì miệng vết thương trên đầu lưỡi, khiến cho nàng phát ra thanh âm hết sức khó nghe, giống như vịt kêu.

“Không cần?” Đó là ngữ khí kinh ngạc.

“Đúng, không cần, không cần, không cần!” Mặc dù ngay cả chính nàng cũng không rõ ràng đến tột cùng là không cần cái gì, nhưng là vẫn theo trực giác kháng cự vây quanh người của nàng.

Động tác kịch liệt chạm đếm cánh tay bị thương, không khỏi làm cho nàng rên lên một tiếng đau đớn.

Lãnh Mạc kẹp chặp nàng lại, khiến cho nàng tạm thời yên tĩnh.

“Ta làm cho ngươi sợ hãi đến như vậy sao?”Tay hắn lẳng lặng nắm ở eo của nàng, không cho nàng thối lui nửa phần. Kháng cự của nàng, sợ hãi của nàng, thế nhưng sẽ làm hắn cảm thấy như thế . . . . . . Khó chịu.

Khó chịu, khó chịu tựa hồ có đồ vật gì đó muốn tràn ra.

“Ta. . . . . . Ta là. . . . . .” Hắn thình lình xảy ra ngữ điệu đầy áp lực, thế nhưng nàng cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Nàng là sợ hãi hắn, nhưng là lời của hắn, lại làm nàng không biết phải làm sao, rõ ràng chỉ cần trả lời một từ đơn giản “Đúng”, nhưng là cái chữ này, lại không thể mở miệng nói ra.

“Ta. . . . . . Kỳ thật chính là hy vọng ngươi có thể để ý ta mà thôi.” Thấp lẩm bẩm một tiếng, Lãnh Mạc đem Quý Tranh ôm vào trong lòng. Đầu tựa vào trên bả vai nàng, hít lấy mùi thơm ngát trên tóc của nàng “Cho nên, không cho ngươi vi phạm lời của mình đã nói, chỉ yêu một mình ta, vĩnh viễn không được rời bỏ ta”

Tâm tình của hắn, bởi vì nàng mà có cảm giác phập phồng, là quá mức để ý, bất tri bất giác, nàng thế nhưng lại chiếm một vị trí quan trọng đến như vậy trong lòng của hắn. Thậm chí hắn còn không thể chịu đựng được nàng đối với hắn sợ hãi “Về sau không cho sợ hãi ta, biết không?” Hắn ở bên tai của nàng nói nhỏ.

“A. . . . . . Chủ. . . . . . Chủ tử.” Quý Tranh lắp bắp, như thế nào cũng không thể nghĩ đến từ trong miệng của đối phương nghe được những lời nói như thế. Hắn nói như vậy ý là . . . . . Hắn thích nàng sao?

“Kêu ta Lãnh Mạc.” Hắn gạt sợi tóc bên tai nàng ra, khẽ liếm một chút vành tai của nàng “Kêu tên của ta.” Đây là lần đầu tiên, hắn hy vọng người khác gọi tên hắn.

“Lãnh. . . . . . Lãnh Mạc.” Nàng thân mình run lên, không tự chủ hô lên tên của hắn. Trên mặt đỏ ửng đang không ngừng gia tăng. Nàng thế nhưng không có đẩy hắn ra. Tại sao vậy chứ? Hay là nói, đây thật ra là chính nàng đang. . . . . . Ngầm đồng ý? !

“Đừng tùy ý rời khỏi ta nữa, lúc này đây, ta không phát hỏa, nhưng là. . . . . . Ta sợ tiếp theo, ngay cả ta cũng không thể khống chế được tâm tình của mình.”

“Ta. . . . . .” Nàng lúng ta lúng túng lắp bắp nói, nhưng không biết nên nói cái gì.

“Bởi vì —— ngươi là người ta để ý.” (NN: cái này có thể hiểu được là ta yêu nàng không nhể *hố hố*, ta yêu mạc ca quá cơ )

***************

Cô gái cười khổ, nhìn chằm chằm vào thiếu niên tóc dài màu bạc, cặp con ngươi màu vàng.

Đó là Kiếm Thần, đó là vị thần duy nhất nàng muốn giết , nhưng là nàng cũng không thể hiểu được, nàng —— chỉ sợ là vĩnh viễn đều giết không được hắn. Bởi vì sức mạnh của hắn quá lớn, lớn đến nỗi không phải một phàm nhân như nàng muốn là có thể giết được.

Trên chiến trường, hắn vung trường kiếm, chém một mảnh lại một mảnh nhân loại. Nhân loại tồn vong, đến tột cùng còn dư lại bao nhiêu thời gian? Cô gái bi ai mà nghĩ, lại như thế nào đều cũng không nghĩ ra đáp án.

Nếu là chiếu theo tình trạng cứ tiếp tục này mà nói…, chỉ sợ không đến một tháng, nhân loại sẽ bị diệt vong. Mà nàng, cũng chỉ có thể đánh một lần cuối cùng.

Cúi đầu, cô gái đang nhìn tay phải bị thương vừa mới được dưỡng tốt của mình.Tay không có tàn phế, nên nói là do phúc của hắn đi, bởi vì hắn làm cho thanh trường kiếm màu đỏ thắm kia đúng lúc ly khai khỏi lòng bàn tay của nàng.

Nhưng là, như vậy nhưng cũng cho nàng lại có một cơ hội lần nữa phong ấn hắn.

Hôm nay, lại là một lễ chúc mừng, để ăn mừng hắn lại công hãm được một quốc gia. Mà nàng, từ tận trong đáy lòng đã cho rằng, đã lâu không có tư vị như thế.

Quần lụa mỏng màu xanh nước biển, lộ ra da thịt hơi màu mật ong, cánh môi đỏ mọng, con ngươi sáng, cho dù đầu lông mày nhíu lại mang theo một tia u buồn, nhưng là nàng vẫn là một nữ tử mang chút anh khí, lại mang theo vài phần tư thái kiều mị.

“Ngươi yêu thích ta sao?” sau khi lễ hội chúc mừng chấm dứt, cô gái đối với thiếu niên lộ ra mỉm cười hiếm thấy.

Kể từ sau khi biết thân phận của hắn, thiếu niên vẫn là lần đầu tiên thấy vẻ mặt cô gái lộ ra mỉm cười như vậy “Nếu không phải thích, ngươi vẫn thế nào có cơ hội sống đến bây giờ.” Hắn nói xong, đem nàng ôm vào trong lòng.

Không có đẩy hắn ra, nàng biểu hiện nhu thuận theo khó có được “Phải không? Nguyên lai ngươi thật sự yêu thích ta a.” Cô gái lầm bầm, nhẹ nghe thấy hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng của thiếu niên kia.

Đúng vậy a, nếu nàng không phải công chúa, nếu hắn không phải Kiếm Thần, như vậy nàng cùng hắn, hẳn là sẽ sống rất vui vẻ đi.

Cho dù hắn có thể buông tha cho tấn công nhân loại, nhưng nàng lại vĩnh viễn không tha thứ cho hắn được. Bởi vì nàng như thế nào đều không thể quên được quốc dân chết ở trước mặt nàng.

Nàng không thể quên được cừu hận, không thể làm được cùng hắn gần nhau cả đời. (NN: mối tình ngang trái, định mệnh trêu ngươi *khóc nức nở*)

“Tối hôm nay, ngươi có thể ở bên ta được không?” Cô gái ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mà hỏi.

“Ngươi muốn ta. . . . . . Cùng ngươi?” Thiếu niên hơi kinh ngạc, tựa hồ không ngờ rằng nàng sẽ nói như thế .

“Theo giúp ta, bởi vì ta nghĩ —— ta cũng vậy, thích ngươi a.” Chính là phần thích này, nhưng là như thế là không thích hợp.

Sau một lúc lâu trầm mặc, hắn nhìn nàng, con ngươi màu vàng giống như đang tìm tòi nghiên cứu tâm tư nàng chôn dấu ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng.

Rốt cục, hắn chặn ngang ôm lấy nàng, hướng tới lầu các đi đến.

Đêm hôm đó, cô gái đem sự thanh bạch quý giá nhất của mình cho thiếu niên, thân ảnh triền miên lại mang theo thanh âm tâm vỡ tan.

Chỉ là một đêm a, sau một đêm này, hết thảy tất cả đều sẽ chấm dứt.

Mà thanh kiếm kia, thanh trường kiếm màu đỏ thắm kia, thanh kiếm duy nhất có thể phong ấn chặt Kiếm Thần, thì tại đầu giường chớp động lên quang mang chói mắt . . . . . .

Sáng sớm, cô gái mở mắt ra, nhẹ nhàng mà ngồi dậy, nhìn thiếu niên còn đang ngủ say. Khuôn mặt thanh lệ, đôi mắt nhắm lại, xuất thần như một đứa trẻ con, lại có ai sẽ liên tưởng đến đây chính là Kiếm Thần ở trên chiến trường giết người như ngóe.

“Ta thích ngươi, Lãnh Mạc.” Thiếu nữ mấp máy môi, không tiếng động nói. Mâu quang liếc về thanh trường kiếm đặt tại đầu giường.

Tay—— một tấc, một tấc vươn về phía trường kiếm. Sau đó, một đạo tiếng nói quen thuộc cắt đứt động tác của nàng.

“Ngươi phong ấn không được ta, Á Sá Minh” con ngươi màu vàng chẳng biết đã mở từ lúc nào, thiếu niên nhìn cô gái nói.

“Ngươi đã tỉnh?” Trên mặt biểu tình chưa từng biến quá, cô gái như là không thể để ý đến ý đồ của mình bị người phát hiện.

“Ngươi đã yêu thích ta, vì sao vẫn là cố ý muốn phong ấn ta?” Hắn nheo lại đôi mắt hỏi.

“A. . . . . .” Nàng muốn cười, nhưng là bên khóe miệng lại như thế nào cũng vô pháp không tạo ra một cái độ cong “Bởi vì vật ta thích nhiều lắm, mà ngươi, chính là một trong số đó.” Quốc gia, thần dân, cha mẹ, huynh đệ, tỷ muội. . . . . . Đều là những thứ nàng yêu thích.

“Ngươi phong ấn không được ta.” Hắn yên lặng nói lại lời lúc trước.

“Ta cũng nghĩ thế.” Nàng lập tức gật gật đầu “Nhưng là phong ấn không được ngươi, nhưng có thể hủy đi chính mình.”

Có ý tứ gì? Thiếu niên trong lòng dâng lên một tia dự cảm bất thường. Sau đó phát hiện trên trán thiếu nữ xuất hiện một cái ấn phù “Ngươi cư nhiên đối với chính mình dùng quyết diệt? !” Thanh âm, không hề thanh lệ như tơ, hắn không dám tin nhìn nàng. Quyết diệt, là pháp thuật tự diệt của nhân loại. Hắn căn bản chưa từng nghĩ qua, nàng biết pháp thuật.

“Sau khi sử dụng quyết diệt, liền thật là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Nàng sầu thảm nói, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Có lẽ, loại kết cục này đối với nàng mà nói là thích hợp nhất, nếu giết không được hắn, như vậy sẽ phá hủy chính mình đi.

Ánh mắt, mở hơi mệt mỏi, muốn ngủ. Mà cuối cùng truyền vào trong tai là tiếng hô khàn khàn.

“Không!”

“A!” Một tiếng thét kinh hãi, Quý Tranh hai tròng mắt bỗng nhiên mở to.

Lại. . . . . . Nằm mơ. Mộng thương tâm tuyệt vọng đến làm cho người ta thở dài. Mà chuyện trong mộng là chân thật đấy sao? Thật là hai trăm năm trước từng phát sinh qua sự tình sao?

Nàng chỉ là một quần chúng mà thôi, nhưng là vì sao vẫn sẽ có cảm giác đau triệt nội tâm? Nữ hoàng Á Sá Minh trong mộng là như thế chết đi đấy sao? Vì sao cùng lịch sử mà nàng biết có điều bất đồng?

Gối mềm, sớm đã bị nước mắt thấm ướt. Một giấc mộng, lại có thể làm cho người ta rơi nhiều nước mắt như vậy sao?

Ngồi thẳng lên, Quý Tranh xoay người xuống giường. Nơi này là Bất sóng cung của Kiếm Thần. Hắn đem nàng mang đến cung điện của hắn, cứ như là nàng là công chúa thường sống trong cung điện vậy.

Vài ngày phía trước, Lãnh Mạc nói với nàng hắn để ý nàng.

Mà nàng sau khi nghe xong, còn lại là không biết làm sao. Để ý, hắn để ý nàng, thật vậy sao? Nàng hẳn là sợ hãi hắn, hẳn là chán ghét hắn, nhưng là thời điểm nghe hắn nói để ý nàng, nàng thế nhưng lại có một tia . . . . . . Nhảy nhót? !

Ông trời, sẽ không phải là bị tra tấn áp bách quá nhiều, làm cho tư tưởng của nàng trở nên không bình thường đó chứ. (NN: bị áp bức mà trở nên ko bình thường , trí lý qướ =)) )

Nàng thích nam tử rõ ràng nên giống đại hoàng tử ôn nhu, dễ gần như vậy mới đúng a, Lãnh Mạc quá mức lãnh khốc, quá mức hờ hững, cũng quá mức ích kỷ. Huống chi hắn vẫn là thần. Nàng. . . . . Sẽ không thích hắn, sẽ không .

Nhưng là. . . . . . Thật sự sẽ không sao?

“Tiểu thư tỉnh a.” Ngoài cửa, một thị nữ Ma Nhân nghe được động tĩnh, đẩy cửa đi vào, thấy Quý Tranh đã muốn rời giường, liền lại đây hầu hạ rửa mặt chải đầu thay quần áo.

“Kiếm Thần. . . . . . Ách, Lãnh Mạc đâu?” Quý Tranh hỏi, đã mấy ngày rồi, nàng vẫn là không có thói quen gọi tên hắn.

“Chủ Quân bây giờ đang ở đại điện, tiểu thư muốn đi gặp Chủ Quân sao?”

“Ân.” Sau một giấc chiêm bao tỉnh lại, không hiểu, nàng muốn đi gặp hắn. Xem ra dung nhan hắn cùng người trong mộng giống nhau, dung nhan ở trong mộng làm nàng đau đến không thở nổi .

“Nhưng là Chủ Quân hiện tại đang tiếp kiến nhân loại, chỉ sợ. . . . . .” Tiểu thị nữ trừng mắt nhìn.

“Nhân loại?”

Qúy Tranh giật nảy mình. Trừ bỏ nàng ở ngoài, còn có những nhân loại khác đi tới Bất sóng cung này sao? “Thật sự có nhân loại tới nơi này rồi?” Bất chấp còn chưa chải xong tóc, nàng lôi kéo ống tay áo của đối phương hỏi.

“Phải . . . . . Đúng vậy a. Nghe nói là cái gì đại hoàng tử của nước Mộc Chân, ai, tiểu thư. . . . . .” Lời còn chưa dứt, người trước mắt đã chạy đi thật xa.

Tiểu thị nữ không hiểu sờ sờ đầu. tóc của tiểu thư . . . . . . Còn chưa có được chải tốt!

“Ngươi là Cung Thực?” con ngươi màu vàng hơi hơi nheo lại, Lãnh Mạc nhìn nam nhân đứng ở trước mặt. Tên này, hắn từng nghe qua, đó là thời điểm Quý Tranh đang ngủ, trong miệng từng vô ý thức thì thào cái tên này.

Nguyên lai. . . . . . đại hoàng tử Cung Thực trong miệng nàng có bộ dáng này đấy sao? Nhớ rõ hắn thời điểm ban đầu khi rời đi hoàng cung của nước Mộc Chân, liền từng thấy qua hắn một lần.

“Ngươi —— biết ta?” Cung Thực kinh ngạc nói.

“Đương nhiên, chúng ta từng ở trong hoàng cung của nước Mộc Chân gặp qua, không phải sao?” Mặc dù là ngữ điệu thoải mái, nhưng là trong không khí ngưng trọng lại làm cho Cung Thực cảm giác cũng không thoải mái.

“Đúng vậy.” Cung Thực gật đầu, ánh mắt hai bên ở giữa không trung giao nhau.

Một ánh mắt mang theo xem kỹ, một ánh mắt có chút không để ý

Kiếm Thần, một vị thần từng khiến cho vô số nhân loại tử vong , bất luận kẻ nào ở trước mặt của hắn đều nhịn không được dâng lên một cỗ sợ hãi, Cung Thực cũng không ngoại lệ. Dù sao đây là nhân vật trong truyền thuyết, lại có ai có thể nghĩ đến mình có thể tận mắt nhìn thấy đâu?

Nhưng là, dù là như thế, Cung Thực cũng không có tránh đi tầm mắt của đối phương. Như là đã hạ quyết tâm đến nơi đây để hỏi rõ mọi chuyện, thì không thể như thế khiếp đảm.

“Vậy ngươi tới nơi này cố ý tìm ta, là có chuyện gì không?” Thu hồi ánh mắt, Lãnh Mạc cúi đầu thưởng thức Dạ Minh Châu trong lòng bàn tay của mình.

Vầng ánh sáng nhu hòa cao quý.

“Tới nơi này, chính là hy vọng Kiếm Thần đại nhân không cần tái phát động Nghịch Thiên Chi chiến lần thứ hai, cùng với. . . . . . Đem xiềng xích bằng ngọc thủy tinh này trả lại cho ngài.” Cung Thực nói xong, mở ra một cái hòm người hầu bên cạnh đang cầm, mở hòm ra, lấy ra xiềng xích bằng ngọc thủy tinh được truyền lại từ hai trăm năm trước.

Xiềng xích bằng ngọc thủy tinh thật dài, trắng nõn lộ ra sáng bóng mượt mà. Rõ ràng là tính chất thủy tinh, lại làm cho người ta có một loại cảm giác như Ngọc .

“Trả lại cho ta?” Lãnh Mạc hơi hơi nhíu một chút lông mày, ánh mắt cũng không tự giác bị ổ khóa này hấp dẫn, rõ ràng là chưa bao giờ từng thấy qua vật này, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy lưu luyến. . . . . .

Ngón tay vừa nhấc, xiềng xích bằng ngọc thủy tinh vốn ở trong tay Cung Thực, trong nháy mắt liền nằm trong tay của Lãnh Mạc.

Trong truyền thuyết, Kiếm Thần ngay lúc đó, xiềng xích ngọc thủy tinh. Nay Kiếm Thần xuất hiện, xiềng xích bằng ngọc thủy tinh cũng dâng lên rồi, như vậy nhân loại có hay không có thể có bình yên?

“Như vậy về chuyện chiến tranh. . . . . .” Cung Thực thoáng cẩn thận hỏi.

“A! Ngươi cho rằng nhân loại có tư cách cùng ta đàm phán sao?” Đầu nâng lên, Lãnh Mạc cười nhạo nhìn Cung Thực.

“Nhưng là sau cuộc chiến tranh kia, nhân loại đã muốn vững vàng qua hai trăm năm, chẳng lẽ thần thật sự như vậy không dung nổi sự tồn tại của nhân loại?” Cung Thực thanh âm không khỏi phóng đại.

“Đó là bởi vì nhân loại quá mức tham lam, nhát gan, lại càng không ngừng muốn chiến tranh để thỏa mãn sự xâm lược của mình!” Lãnh Mạc không vui nói. Đó là cách nhìn của hắn đối với nhân loại từ trước tới nay, chính là. . . . . . Trong đầu đột nhiên xẹt qua dung nhan của Qúy Tranh.

Nàng nhát gan yếu đuối, nhưng lại vẫn là dám thoát đi hắn, nàng rất sợ chết, nhưng lại ở thời điểm Phong Minh ra tay với hắn, nhảy ra ngăn cản, liều mạng bảo vệ che chở hắn. Rõ ràng hắn chán ghét khuyết điểm trên người của nhân loại, nhưng là. . . . . . Hắn nhưng không cách có thể chán ghét nàng.

Đó là bởi vì. . . . . . Bởi vì sao đâu? Bởi vì nàng rõ ràng là nhân loại, nhưng là hắn cũng đang muốn chết sao?

“Nhân loại không hoàn toàn là như vậy .” Cung Thực lên tiếng “Có lẽ trong nhân loại thật sự có những người này tồn tại, nhưng là đại bộ phận mọi người là dũng cảm, nhiệt tình yêu thương cùng muốn có cuộc sống bình thản. Ở sau cuộc chiến tranh trái với ý trời, nhân loại đã hấp thụ giáo huấn, này hai trăm năm, tuyệt nhiên ít có chiến tranh phát sinh. Nhân loại, thậm chí sẽ vì người trọng yếu nhất của chính mình mà dũng cảm dâng ra tính mạng của mình, loại kính dâng này, cũng là rất nhiều ma, thậm chí là thần không thể có được.”

“Kính dâng?” Lại là một cái từ kỳ quái, nhưng là đáy lòng nổi lên một chút gợn sóng, là do cái gì?

“Đúng vậy, kính dâng!” Cung Thực kiên định nói.