[Kiếm Tam][Sách Tàng] Mê Tiên Dẫn

Chương 2

Quảng Võ giơ chân đạp Diệp Tuyền xuống giường.

“Cái tên kia… Bị bệnh à!” Diệp Tuyền bị đá xuống đất tất nhiên tỉnh, xoa xoa cái mông đáng thương của mình đứng dậy, kiên trì bò lên giường Quảng Võ: “Giờ này là giờ nào chứ, ngươi tỉnh thì cũng đừng phá giấc ngủ của người ta chứ!”

“Ai cho ngươi ngủ trên giường?”

“Họ Quảng, mẹ ngươi có dạy ngươi phải vui vẻ giúp người hay không!”

“Ngươi cần ta giúp chỗ nào?” Hắn cười ha ha, nhấc Diệp Tuyền từ mặt đất lên như một chú gà con, thiện lương đè đầu đối phương vào trong thau giúp y rửa mặt: “Còn có lần sau ngươi đoán xem ta sẽ xử ngươi như thế nào?”

“Có còn vương pháp hay không!”

“Ngươi đang ở trong nhà người ta còn nói vương pháp với ta!” Quảng Võ một tay đánh lên mông Diệp Tuyền, đối phương như là vô cùng sợ hãi từ trên sàn nhảy dựng lên. “Ngươi sao thế, ngã xuống đất đau mông à?”

Diệp Tuyền đề phòng che mông mình, thuận miệng đáp bừa vài câu, nhặt quần áo trên đất lên mặc lên người, cứ như chạy trốn rời khỏi Quảng Võ, đi một quãng ngắn, quẹo vào sòng bạc y bị đánh hôm qua.

“Sao ta lại không nghĩ rằng ngươi là diễn cho ta xem nhỉ?” Quảng Võ chống mặt nằm tựa trên giường nhìn Diệp Tuyền đi vào sòng bạc, trên tay cầm một thanh chủy thủ tinh xảo màu bạc: “Ừm… Chủy thủ không tồi!”

“Diệp thiếu gia, trong Mê Tiên Dẫn tra được gì không?”

Diệp Tuyền lắc lắc đầu, nhớ lại những việc xảy ra trong Mê Tiên Dẫn, vô tình gặp gỡ Quảng Võ, ông lão kỳ quái ở cuối Mê Tiên Dẫn, còn có căn nhà không thể đến, mà y cũng không gặp Đường Thiên Huyền đã gửi tin nói mình trốn trong Mê Tiên Dẫn.

“Trong Mê Tiên Dẫn… có chỗ giống như là một bức tường chắn, Đường Thiên Huyền… có lẽ ở trong đó?”

“Đúng rồi, Diệp thiếu gia, ngươi tiếp xúc với Quảng Võ làm gì?”

“Ngươi không phát hiện Quảng Võ tự do thông hành trong Trường An Thành sao?” Diệp Tuyền cười hỏi lại. Người vừa nói chuyện ngệt mặt ra, hiển nhiên là không chú ý đến điều y vừa nói. “Ta quan sát hắn một thời gian, mấy chỗ có trọng binh gác ở Đông Thị hắn đi vào như về nhà…”

“Dịch dung thử xem?”

“Con mẹ nó, kẻ duy nhất biết dịch dung là Đường Thiên Huyền mất tích, ngươi bảo ta tìm ai dịch dung?”

“Cũng không tệ lắm.” Diệp Tuyền nhìn gương mặt không phải của mình trong gương, không dám nói là giống nhau như đúc, xét cho cùng ngoài Đường Thiên Huyền ra y chưa từng tận mắt thấy ai có tay nghề như vậy, nhưng mà người Miêu Cương trước mắt này hiển hiên cũng không quá kém, “Ta đi Đông Thị một lát, các ngươi trông chừng Quảng Võ, hắn vừa ra khỏi Tây Thị thì bắn đạn tín hiệu.”

Diệp Tuyền dùng dung mạo của Quảng Võ rời khỏi Tây Thị chưa bao lâu, Quảng Võ thật liền nhận được bồ câu đưa thư của nội ứng nhà mình.

Hắn vuốt ve bộ lông mềm mại của bồ câu, rải một chút thức ăn cho chim lên cửa sổ, mở tờ giấy nhỏ trong ống trúc trên chân bồ câu ra. Cười xem xong, hắn châm hỏa chiết tử trong tay đốt tờ giấy đi, nhỏ vài giọt rượu vào ống trúc, thả bồ câu trên cửa sổ đi.

Diệp Tuyền vừa đến Đông Thị không lâu liền có người đến tìm y, lễ phép nói: “Quảng tướng quân, tiên sinh nhà chúng ta cho mời.”

Diệp Tuyền nghĩ mình hiện tại là Quảng Võ, lỡ như đối phương là người quen thì hỏng, liền đi theo tiểu tư vừa đưa tin cho y. Đi một đoạn đường, sau khi phát hiện càng đi càng hoang vu, Diệp Tuyền mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, vừa định trở mặt động thủ, một cái bao tải từ trên trời rơi xuống liền bao lấy y, chủy thủ sắc bén đâm sau lưng, đâm cả vào trong thịt.

“Vị ‘tướng quân’ này, tiên sinh nhà chúng ta mời ngươi đi một chuyến.”

Người nói chuyện đỡ y lên ngựa, y dựa theo ký ức biết hiện tại là Đông Thị, trên đường lớn Chu Tước. Không bao lâu sau màn xe bị vén lên, gió rõ ràng thổi lên mặt y, sau đó một người bước lên, người dùng chủy thủ đâm trên eo hắn xuống xe, hẳn là ngồi chung với xa phu.

“Về Đông Thị, đi Thẩm Viên.” Là Quảng Võ.

Xe ngựa một đường xóc nảy, Quảng Võ thật ngồi bên cạnh rất là an phận, vô cùng khách khí với vị Quảng Võ giả này.

Đối phương lấy bao tải chụp y xuống, ánh sáng trong xe ngựa mờ mờ, nhưng mà y vẫn không tự giác nhắm hai mắt lại, dù cho đối với y đó là một động tác vô cùng nguy hiểm.

“Tay nghề rất tốt.” Quảng Võ sờ soạng mặt y cả buổi, không phát hiện đường nói có thể cởi bỏ mặt nạ da người, dù cho hắn đã biết dưới mặt nạ là gương mặt nào, “Nhìn như vậy quả thật là giống ta.”

Quảng Võ đi một con đường rất là hoang vu, tên gọi trèo tường.

Gia đinh Thẩm Viên gặp trên đường đi đều bị Quảng Võ đánh gục. Diệp Tuyền nhịn không được cười ha ha hai tiếng trong lòng, cứ tưởng ngươi là người quen của Thẩm gia, thì ra cũng chỉ là phường lén lút.

Quảng Võ kéo y đến thư phòng, một cước đá bật cửa thư phòng, lại sờ soạng mặt y một lát, phát hiện thật sự không kéo mặt nạ trên mặt y xuống được, có chút tiếc nuối thở dài một hơi, bất đắc dĩ đến bên cạnh giá sách, sờ soạng xung quanh một lát.

Lát sau, giá sách phát ra một tiếng “cạch”, chậm rãi di động sang một bên, lộ ra một cái cổng tò vò chật hẹp. Diệp Tuyền ước lượng thân hình của mình vòng trong chắc phải khom mình.

“Vào thôi.” Quảng Võ tủm tỉm cười nhìn “mình”.

Thấy Diệp Tuyền không phản ứng, Quảng Võ cũng không tức giận, nhấc chân lên đạp Diệp Tuyền vào trong cửa, mình cũng vào theo. Hắn xách Diệp Tuyền nằm trên mặt đất lên, hai người đi qua một chỗ trông giống như là kho sách dưới đất, cuối cùng dừng chân trước một cổng tò vò khác.

Đứng trước cửa cũng có thể ngửi được mùi hương ghê tởm bên trong, trong đó hình như còn lẫn mùi máu tươi. Diệp Tuyền lúc này vô cùng thống hận tại sao mình lại có một cái mũi chó, ngược lại Quảng Võ bên cạnh thật sự là mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, không biết là khứu giác không còn linh mẫn hay là đã quen rồi.

“May mắn, chúng ta gặp lại, không may mắn, ngươi cũng chỉ có thể tàn đời ở trong đó.”

Quảng Võ áp giải y đi một đoạn đường, khi đi đến một khúc ngoặt nào đó bỗng nhiên không thấy tăm hơi. Diệp Tuyền cũng nghiêm túc, nhanh nhẹn thoát khỏi dây trói trên tay. Y biết Quảng Võ nhất định còn ở một chỗ bí mật gần đó giám sát mình, để bảo vệ cái mạng nhỏ này y cũng chỉ có thể đi về phía mình không biết.

Nhìn Diệp Tuyền đi một đoạn, Quảng Võ cũng không đi theo, quay ngược về đường cũ, trở lại nơi mình trèo vào lại trèo tường ra khỏi Thẩm Viên, lên xe ngựa chạy về Tây Thị.

Diệp Tuyền bên kia đúng là may mắn, trùng hợp gặp được người đang truy tung Thẩm Miên Phong, y đi cùng người kia, ai ngờ lại gặp phải Doãn Phóng đang đánh nhau với Thẩm Miên Phong. Xem tình huống này Thẩm Miên Phong hẳn là đã phát hiện ra y, Diệp Tuyền bàng quan xem cuộc chiến, xác định Thẩm Miên Phong chiếm thượng phong định ra tay với Doãn Phóng để làm cho lão gia hỏa vui vẻ, nào ngờ, Quách Nham cũng đến.

Diệp thiếu gia nhắm mắt, giả chết đi.

“Diệp thiếu gia ngươi thối như vậy… Ngươi giả trang thành Quảng Võ đi điều tra cống thoát nước à?”

“Có gian tế…” Diệp Tuyền vừa về liền phun ra một câu này, thấy đối phương nghe lời mình nói mà ngây người, y vô cùng quan tâm mà lặp lại một lần nữa: “Ở chỗ chúng ta, có, gian, tế!”

“Sao lại nói vậy?” Ngốc đại gãi gãi đầu mình, thật không hổ là trừ giết người ra cái gì cũng không biết.

“Ta vừa đến Đông Thị người của Quảng Võ liền đến đó đợi ta, đây không phải gian tế nói ra ngươi tin không?”

“Ây da, Diệp thiếu gia, không thể nói như vậy được!” Nữ nhân nói chuện mở quạt lông vũ ra che nửa khuôn mặt mình: “Ai biết được có phải là khổ nhục kế của Diệp thiếu gia hay không? Nếu đã bị phát hiện, sao ngươi lại sống sót trở về? Quảng Võ không có cách xử lý ngươi nói ra ai tin?”

“A!” Diệp Tuyền cười lạnh một tiếng, xưa nay y không có cách đối phó với nữ nhân này: “Bà cô à, trong mắt ngươi lúc nào ta không phải gian tế?”

“Cũng không hẳn vậy!” Nữ nhân cao giọng đáp lời: “Mọi người đều giống như nhau, cũng đừng che che giấu giấu, ai mà không đạp lên đầu người khác để đi lên. Nếu không phải thứ nằm trong tay Đường Thiên Huyền, chúng ta có khả năng hợp tác với nhau hay không mọi người cũng rõ ràng! Nếu cùng nhau điều tra không được, ta hiện tại là người đầu tiên rời khỏi, nếu sau này Hoa Nương ta tra ra, thứ trong tay Đường Thiên Huyền là của ta!”

Kết cục tất nhiên là tan rã trong không vui. Rời khỏi có bốn người, nhưng trong mắt Diệp Tuyền những người này cũng không làm được gì, những người còn lại đều là người thông minh, chuyện này sẽ dễ xử lý hơn, chẳng qua là hiện tại đã kinh động Quảng Võ, cũng không thể nói được dễ làm đến mức nào.

Y đổi lại trang phục bình thường, rửa mặt, tẩy sạch thuốc dịch dung trên mặt, leo cửa sổ rời khỏi sòng bạc đi leo cửa sổ nhà Quảng Võ.

“uU da…” Diệp Tuyền té vào trong phòng, nâng tay xoa xoa cái đầu bị ngã đau của mình: “Họ Quảng, ngươi có nhà không?”

Quảng Võ từ trên cao nhìn xuống Diệp Tuyền đang nằm chật vật trên đất. Hắn nghe phong thanh biết được địa lao Thẩm Viên xảy ra chuyện, không ngờ oan gia này lại chạy đến. Hắn cũng không biết đối phương có biết mình đã phát hiện ra thân phận của y hay không, tạm thời cũng chỉ có thể cùng Diệp Tuyền diễn trò.

“Có còn vương pháp hay không, giữa ban ngày ban mặt ngươi đi leo cửa sổ nhà ta?” Quảng Võ nhướn mày.

“Đói bụng, ngươi đi làm chút đồ ăn cho ta đi rồi ta nói cho nghe…” Giọng điệu nói chuyện của Diệp Tuyền rất là ủy khuất, cứ như không sợ người trước mắt đã suýt chút nữa hại chết y: “Ngươi làm nhanh nhanh một chút, Thiên Sách Phủ làm việc cũng giống như ngươi vậy!” Nói xong Diệp Tuyền cũng không nhàn rỗi, thản nhiên đi vòng vòng trong phòng tìm kiếm.

Diệp Tuyền dời đi mấy món đồ linh tinh chất chồng lên nhau, y phát hiện một hồ lô. Hồ lô này mới hơn mấy thứ xung quanh, hơn nữa vô cùng sạch sẽ, y không chút nghĩ ngợi liền khom lưng lấy hồ lô ra.

“Đặt về đi.” Giọng nói của Quảng Võ không giống với lúc trước, bên trong thêm vài phần nghiêm khắc.

Y tất nhiên là không thèm quan tâm, mặc kệ Quảng Võ đã có chút nổi giận, mở ra nút hồ lô liền hít mạnh một ngươi. Rượu ủ lâu năm hương thơm thuần khiết, chỉ nghe mùi hương này thôi mà Diệp Tuyền đã cảm thấy hơi say.

“Ưm… Ta muốn uống.” Y ngẩng đầu nhìn Quảng Võ, ánh mắt ướt sũng, như là say: “Rượu ngon như vậy không uống thật là lãng phí.”

Quảng Võ mạnh mẽ giật lấy Hồ Thiên trong tay Diệp Tuyền dằn mạnh xuống bàn, tránh không được có vài giọt rượu vẩy ra, mùi rượu trong phòng càng nồng hơn trước. Quảng Võ thấy mặt Diệp Tuyền đỏ hồng, gần như là sắp ngã xuống, hắn chần chờ vươn tay ôm eo đối phương. Diệp Tuyền nở một nụ cười giảo hoạt với hắn, nhấc Hồ Thiên trên bàn lên uống một ngụm.

“Hức… Rượu ngon!”

Quảng Võ cũng không rõ lắm, hắn nghĩ là sẽ xảy ra chuyện gì, kết quả là sau khi Diệp Tuyền uống cũng chỉ là say mà thôi, chuyện gì cũng không xảy ra, ít nhất chuyện hắn tưởng tượng không có xảy ra —— Tiến vào Mê Tiên Dẫn.

Hắn đậy Hồ Thiên lại, đặt về vị trí ban đầu, lại quay đầu lại, Diệp Tuyền mơ mơ màng màng đi về phía hắn, cả người nhào lên mình hắn, ngẩng đầu lên cười với hắn một cái, gương mặt bị tóc mái hơi hơi che mất khiến hắn nhớ đến đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang trong Mê Tiên Dẫn.

Quả nhiên là ngươi. Hắn nghĩ.

Bọn họ hôn nhau.

Nụ hôn của đối phương nồng đậm như là rượu mới uống lúc nãy, đầu lưỡi quấn lấy nhau. Quảng Võ ỷ mình còn tỉnh táo cắn lên đầu lưỡi Diệp Tuyền một cái, đối phương chẳng những không lùi bước, ngược lại hôn càng thêm nhiệt liệt. Khi hai người đều cảm thấy sắp hít thở không thông mới lưu luyến không rời tách ra.

“Rượu…”

“Ngươi say.” Hắn đè gáy Diệp Tuyền một cái. Đây là Tào Tuyết Dương ngầm dạy hắn khi ở Thiên Sách Phủ, tay dùng bao nhiêu lực đè ở chỗ nào, không cần biết là ai, một lát là choáng.

Quảng Võ sờ soạng người Diệp Tuyền, không khỏi cảm thấy mình như là đang sàm sỡ y, tuy rằng trên thực tế người bị sàm sỡ đầu tiên là hắn. Bàn tay chui vào trong đai lưng sờ soạng, Quảng Võ lấy ra lệnh bài của mình từ trong đó. Hắn lấy ra nhìn nhìn, xác định còn nguyên không hư hỏng gì rồi để trở về.

Không bị hỏng là được, đỡ phải tìm người làm cái mới.

Diệp Tuyền tỉnh lại vào lúc nửa đêm, khi y tỉnh lại Quảng Võ cũng không ở trong phòng, nhưng mà y cũng không định đi. Y đi vòng vòng trong phòng, phát hiện rượu lúc nãy mình lấy ra đã đặt về chỗ cũ. Trong lòng Diệp Tuyền sợ hãi nhìn hồ lô kia, quyết tâm mình tuyệt không thể dính thêm một giọt rượu nào.

Diệp Tuyền biết rõ tửu phẩm của mình nát đến mức tận cùng. Người khác uống say là say khướt, hắn uống say… là thích đi chọc người.

“Tỉnh rồi?” Quảng Võ đi vào, cắt đứt mạch suy nghĩ của Diệp Tuyền: “Đến ăn một chút gì không?” Dứt lời, Quảng Võ còn giơ hộp đồ ăn trên tay lên lắc lắc.

“Cái tên kia, sao đến bây giờ mới trở về…” Diệp Tuyền khôi phục bộ dáng vô tâm vô phế lúc trước, từ trên giường đứng dậy ngồi vào bàn dùng lực vỗ vỗ bàn, ý bảo Quảng Võ nhanh chóng bày đồ ăn ra: “Đói chết ta rồi ——!”

“Có phải ta… đã gặp qua ngươi?” Quảng Võ chống mặt nhìn Diệp Tuyền đang nhồm nhoàm ăn: “Bộ dáng ngươi uống say rất giống một người ta đã gặp…”

Trong lòng Diệp Tuyền phịch một cái, nhìn vào đôi mắt vào ban đêm lại càng sâu không thấy đáy của Quảng Võ.

“Ở…” Miệng của hắn bị dùng lực bịt lại.

Trên giấy dán cửa sổ lộ ra vài bóng người, thần kinh Diệp Tuyền căng ra thành một sợi dây gần như lập tức đứt đoạn. Dưới tình cảnh này, ngay cả tiếng hít thở trong phòng cũng trở nên cực kỳ chói tai.

Giấy cửa sổ bị đâm thủng, người bên ngoài nhét một ống trúc vào trong phòng, khói mê màu trắng theo ánh sáng ngoài cửa sổ vô cùng rõ ràng. Y theo bản năng ngừng thở, Quảng Võ nhân cơ hội nhích lại gần, đôi môi ấm áp dán lên môi hắn. Đối phương dường như cảm thấy khỏi mê căn bản không đủ đe dọa, đẩy môi y ra tiến quân thần tốc, động tác hô hấp vô cùng thông thuận.

Quảng Võ ôm y ngã về phía sau, buông môi y ra cười đến vô cùng thiện lương. Hiện tại Diệp Tuyền cũng không có cách nào so đo với hắn, chỉ có thể nhắm mắt lại nằm trên đất vờ bất tỉnh.

Có lẽ là nghe thấy tiếng bọn họ ngã xuống, người ở ngoài đá văng cửa phòng, tự nhiên đi vào. Tên đầu tiên đi vào là một kẻ to con, bước chân rất nặng, Diệp Tuyền có thể rõ ràng cảm thấy sàn nhà lõm xuống.

“Tiểu tử này không phải bạn thân của Đường Thiên huyền à?”

“Đường Thiên Huyền đã mất tích, tiểu tử này ở chung với Quảng Võ có gì kỳ quái?” Người bên cạnh giọng điệu vô cùng khinh thường, tùy tay đùa nghịch mấy thứ đặt ở bên cửa: “Quảng Võ vốn đã dây dưa với Ác Nhân Cốc, tiểu tử này lại là người của Ác Nhân Cốc, một cái đùi như vậy sao có thể không ôm?”

Hai người lục tung căn phòng, khiến người ta cảm thấy mục đích vô cùng rõ ràng. Dựa theo tốc độ tìm kiếm này, phỏng chừng cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy.

“Hừ… Lại không tìm được, họ Quảng này rất có bản lĩnh!”

“Đi, không thì thì sẽ vượt qua thời gian khói mê có hiệu quả, gia gia ta đi trước uống một bình rượu…”

Người vừa đi, Quảng Võ luền mở mắt, xoay người đặt Diệp Tuyền dưới thân, trên mặt đeo một nụ cười quái dị.

“Bạn thân của Đường Thiên Huyền?”

“Không phải ——!” Người đã đi xa, Diệp Tuyền cũng không thèm nhỏ giọng xuống: “Ai muốn thân thiết với tên họ Đường…”

“Họ Quảng thì sao?”

Diệp Tuyền không đáp lại, nhấc chân lên dùng đầu gối thụi Quảng Võ một cái. Đối phương nhanh chóng lăn qua một bên, công kích của y sượt qua người Quảng Võ. Quảng Võ phản công, hai người xoay trên mặt đất đánh nhau. Y cho Quảng Võ một đấm, Quảng Võ trả cho y một đá, cuối cùng là y thua, người từ quân đội chính quy đi đánh cận chiến sẽ không hề yếu thế.

Nam nhân đặt y trên mặt đất, cưỡi trên thắt lưng y, bắt chéo hai tay y ra sau lưng, cúi đầu ghé vào tai y ái muội hà hơi, đôi môi mấp máy thỉnh thoảng sẽ chạm vào vành tay y.

“Có phải ta đã từng gặp ngươi?” Giọng nói của Quảng Võ trầm thấp khàn khàn, trong bóng đêm nghe vừa sắc khí lại kích tình.

Diệp Tuyền cứng đờ nuốt một ngụm nước bọt, dùng trầm mặc để tỏ vẻ mình cự tuyệt trả lời vấn đề này.

“Được rồi, ta đổi vấn đề khác, ngươi nói xem chúng ta có thể hợp tác vui vẻ hay không?”

“Không thể —— Đệt!” Quảng Võ kéo đuôi ngựa của y, buộc y ngóc đầu lên, y bị buộc chống lại ánh mắt sâu không thấy đáy của nam nhân: “Ngươi nói —— Hợp tác làm cái gì!”

“Để ta nghĩ xem…” Nói xong, Quảng Võ quả thật là làm ra bộ dáng tự hỏi, ánh mắt đã bay đến nơi người khác không chạm đến được, nhưng mà tay vẫn kiềm chặt Diệp Tuyền. Một lúc lâu sau, Quảng Võ nở một nụ cười, một lần nữa chống lại ánh mắt Diệp Tuyền, giọng nói từ tính theo đôi môi mỏng khép mở tràn ra: “Chi bằng thế này đi…”

Ngón tay thon dài bưng kín miệng vệ binh, lưỡi đao sắc bén xẹt qua yết hầu, máu màu rực rỡ phun ra.

Mũ trùm màu trắng dính máu tanh hôi, sát thủ trầm mặc một chút cũng không để ý, nhấc tay kéo mũ trùm trên đầu mình xuống, một đôi mắt âm dương một vàng một lam léo lên ánh sáng quỷ dị trong màn đêm.

Y giả tóc dài đứng ở một bên thấy toàn bộ quá trình, hắn cũng không nói tiếng nào, theo bước chân có tiết tấu của sát thủ đi tới. Sau khi đối phương phát hiện ra mình, quay đầu cho mình một kích trí mạng thì linh hoạt tránh đi trong nháy mắt.

“Là ta.” Hắn mở miệng, giọng nói ôn nhuận trong trẻo.

“Cút.”