Kiếm Quyết Nghịch Thiên

Chương 7: Một quyền

Sở Kiếm Thu cười gần, Liễu Cao Dương chịu ra tay là một chuyện tốt, Sở Kiếm Thu không sao hiểu nổi một thăng ngu như hẳn ta làm thế nào sống được tới tận bây giờ.

Ngay cả khi Sở Kiếm Thu ở đỉnh cao phong độ, hẳn cũng không dám làm trái quy định của cửa hàng Vạn Võ.

Trước mặt một quái vật khổng [ồ như cửa hàng Vạn Võ, tứ: đại thế gia thành Thiên Thủy chỉ là trò cười

Xưa nay, cửa hàng Vạn Võ chưa bao giờ khách sáo với những kẻ dám to gan làm trái quy định của thương hội. Khiêu chiến quy định của cửa hàng Vạn Võ chẳng khác nào khiêu chiến uy nghiêm của bọn họ.

Nếu Liễu Cao Dương đã ra tay trước rồi thì Sở Kiếm Thu. cũng không cần phải kiêng dè nữa. Món nợ mà Liễu Thiên Dao. nợ hẳn, hản sẽ lấy chút lãi ở chỗ đệ đệ của nàng ta trước đã.

Ầm!

Sở Kiếm Thu đấm một quyền, dùng hết toàn lực trong một quyền này, lại sử dụng cả võ kỹ Hoàng giai thượng phẩm Liệt Sơn Quyền.

Võ kỹ mà võ giả tu luyện được chia làm Hoàng giai, Huyền giai, Địa giai và Thiên giai, mỗi giai lại chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm

Liệt Sơn Quyền là võ kỹ Hoàng giai thượng phẩm, võ kỹ này cực kỳ cứng rằn, mạnh mẽ, là một võ kỹ nối trội trong số các võ kỹ Hoàng giai thượng phẩm, thậm chí không thua kém một số võ kỹ Hoàng giai cực phẩm. Từ lâu, Sở Kiếm Thu đã luyện võ kỹ này tới độ thuần thục cao nhất

Trước đó, khi giao thủ với Sở Giao Nguyệt, hẳn vẫn còn nương tay, dù sao đó cũng là đồng tộc, khi chưa tới lúc hoàn toàn trở mặt thì Sở Kiếm Thu không muốn làm gì quá đà, chỉ cần dạy cho nàng ta một bài học là đủ.

Thế nhưng, khi đối phó với Liễu Cao Dương thì Sở Kiếm Thu không hề nương tay chút nào, vừa tung quyền là lập tức dốc toàn lực ngay.

Hần có mối thù không đội trời chung với Liễu gia, sớm muộn gì cũng sẽ phải quyết một trận sống mái, hoàn toàn không cần phải kiêng dè làm gì

Liễu Cao Dương thấy Sở Kiếm Thu lại dám đối đầu trực. diện với hẳn ta, trong lòng thầm cười khấy, tên phế vật này còn tưởng rắng hẳn vẫn là đệ nhất thiên tài thành Thiên Thủy không bị mất tu vi hay sao, đúng là tự lao đầu vào chỗ chết.

Thế nhưng, khi hai nảm đấm va vào nhau, Liều Cao Dương lại cảm nhận được sức mạnh lớn lao tựa như có thể lật núi úp biển của đối phương, hản ta lập tức hoảng hốt, không rõ rốt cuộc thế này là thế nào.

Thế nhưng, cho dù lúc này có phát hiện ra điều bất thường thì có muốn tránh cũng chẳng kịp nữa rồi.

Rắc!

Một tiếng vang giòn tan, cánh tay của Liễu Cao Dương bị gấy thành mấy khúc, xoản như quẩy, cả người hẳn ta bản ra ngoài như một con diều đứt dây.

Liễu Cao Dương kinh hãi tột cùng, thế này là sao, chẳng phải tỷ tỷ nói đan điền của tên phế vật này đã vỡ vụn, mất sạch tu vi tồi sao, sao thực lực của hán lại vẫn mạnh như vậy?

Những người đứng ngoài quan sát đều ngẩn người, không hiếu chuyện gì đang diễn ra

Không phải nghe nói đan điền của Sở Kiếm Thu đã vỡ vụn, mất sạch tụ vi tồi sao, chuyện trước mặt là thế nào?

Nếu như tin đồn là giả thì tại sao hiện tại tu vi của Sở Kiếm Thu chỉ là Luyện Thể tầng bốn? Còn nếu tin đồn là thật thì sao. một kẻ Luyện Thể tầng bốn lại đấm một quyền đánh bay võ giả Luyện Thể tầng sáu được?

Lễ nào Đại thiếu chủ Sở gia cố ý giấu giếm thực lực ư?

Mặc dù Liễu Cao Dương bị đấm bay nhưng Sở Kiếm Thu không định cứ thế tha cho hẳn ta. Thân hình hẳn lóe lên, bước tới, đấm một quyền vào ngực Liễu Cao Dương, nếu như đánh trúng thì dù Liễu Cao Dương không chết cũng sẽ trở thành kẻ tàn phế

Đám đàn em sững người ra trước biến cố đột ngột này, cả bọn ngơ ngác đứng tại chỗ, không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Thế nhưng, cho dù bọn họ có kịp hiểu thì cũng chẳng dám làm gì.

Nếu như Sở Kiếm Thu là phế vật thì bọn họ còn dám trào. phúng, mỉa mai hản, hành hạ một thiên tài sa cơ đế tìm kiếm kh0ái cảm. Thế nhưng, nếu tu vi Sở Kiếm Thu vẫn còn thì có cho bọn họ mười lá gan, bọn họ cũng không dám ra tay với Sở Kiếm Thụ.

Oai phong của đệ nhất thiên tài thành Thiên Thủy đâu phải chỉ có mỗi cái tiếng, hắn muốn giãm chết bọn họ thì cũng chẳng khác gì giãm chết mấy con kiến cả

“Dừng tay!"

Một tiếng quát vang lên, một bóng người lướt tới, võ chưởng vào người Sở Kiếm Thu.

Chưởng chưa kịp đánh trúng người Sở Kiếm Thu thì hẳn đã cảm nhận được sức mạnh kinh khủng của chưởng này rồi

Sở Kiếm Thu không dám đỡ nó, nhanh chóng thi triển thân pháp huyễn ảnh lời lại

Thế nhưng đối phương lại không định buông tha Sở Kiếm Thu, vẫn tiếp tục bám riết lấy hản.

Sở Kiếm Thu biết rõ, với tu vi hiện tại của mình thì chắc chản không phải đối thủ của người này, nếu tiếp tục dây dưa thì không quá ba chiêu, chắc chẳn hẳn sẽ bị người này đánh trọng thương nên vội vàng la lên: “Khoan đất”

Bóng người kia khựng lại, dừng tay. Lúc này, đám đông mới trông thấy rõ mặt mũi của người này, đó là một ông lão mặc áo bào xám, có nét mặt nghiêm nghị, lạnh lùng.

Mọi người trông thấy ông lão này thì đều căng thẳng, người này chính là trưởng lão chấp pháp của Linh Phù các, Lương Cửu Sơn. Phen này, Sở Kiếm Thu và Liễu Cao Dương gắp rắc rối thật rồi, Lương Cứu Sơn nối tiếng là người công tư. phân minh, không bao giờ nương tay với kẻ dám làm trái quy. định của cửa hàng Vạn Võ.

“Ngươi muốn nói gï?” Lương Cửu Sơn đanh mặt lại hỏi. Nếu không phải ông ta không có ấn tượng xấu về người từng là đệ nhất thiên tài của thành Thiên Thủy này, thì nhất định ông ta phải đánh loại người dám to gan làm trái quy định của cửa hàng Vạn Võ đã rồi muốn nói gì thì nói sau.

“Sao Lương trưởng lão chưa phân biệt phải trái gì đã ra tay với ta tồi?” Sở Kiếm Thu không kiêu ngạo không tự tỉ hỏi.

“Không phân biệt phải trái ư? Ngươi dám động thủ ở Linh Phù các, còn dám nói lão phu không phân biệt phải trái!" Lương Cửu Sơn lập tức nổi giận.

“Đáng ra Lương trưởng lão phải hỏi rõ xem ai là người ra tay trước chứ!" Sở Kiếm Thu không khỏi có phần bất đắc dĩ, mặc dù Lương Cửu Sơn là người thẳng thắn nhưng tính cách cũng cực kỳ nóng nảy.

Lương Cửu Sơn không khỏi sững sờ, hỏi: “Chẳng lẽ không phải ngươi ra tay trước hay sao?” Trong tình huống vừa rồi, ông ta bất giác cho rằng Sở Kiếm Thu chính là người ra tay trước.

Theo như tình hình vừa rồi thì rõ ràng Liễu Cao Dương hoàn toàn không phải là đối thủ của Sở Kiếm Thu, rõ ràng là tình thế áp đảo nghiêng hẳn về một bên, làm gì có ai lại ngu xuấn tới độ biết rõ mình không phải là đối thủ của đối phương mà còn dám làm trái quy định của cửa hàng Vạn Võ, chủ động ra tay với đối phương cơ chứ?

“Vừa rồi là Liễu Cao Dương ra tay với ta trước, chuyện này. có mọi người làm chứng” Sở Kiếm Thu ung dung nói.

Lương Cửu Sơn nghe vậy, vẫy tay gọi một đệ tử chấp sự của Linh Phù các tới, nghiêm giọng hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Nếu như Sở Kiếm Thu dám lửa ông ta, ông ta sẽ bất Sở Kiếm Thu phải trả giá đắt vì đã dám to gan lừa ông ta.

Tên đệ tứ chấp sự này không dám giấu giếm, thật thà bấm báo lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra.

Lương Cửu Sơn nghe xong, mặt lạnh hắn lại

Liêu Cao Dương là đệ tử của trưởng lão Linh Phù các Thường Cao Thần, không thể không biết quy định của cửa hàng Vạn Võ, biết mà vẫn cố tình làm trái, tội nặng thêm một bậc.

Liễu Cao Dương thấy sắc mặt Lương Cửu Sơn khó coi, trong lòng hoảng hốt, quên hết cả thương tích nặng nề trên người, hoáng hốt nói: “Thưa trưởng lão chấp pháp, tại vì hẳn bán phủ giả ở Linh Phủ các nên đệ tử mới không nhịn được mà ra tay!"

Lương Cửu Sơn nghe vậy, ánh mắt lập tức toát lên khí thế dữ dăn, thậm chí ánh mắt ông ta nhìn về phía Sở Kiếm Thu còn lóe lên sát ý. Bán phù giả ở Linh Phù các là chuyện ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh dự của Linh Phù các. Từ trước tới nay, Linh Phù các chưa bao giờ khoan dung với chuyện này.

“Ngươi còn chưa xem linh phù của ta, sao dám nói linh phù của ta là giả?” Sở Kiếm Thu bình tĩnh nói, không hề bối rối trước ánh mắt hung dữ của Lương Cửu Sơn.