Lăng Vân vẫn như trước tu luyện, tựa hồ căn bản không bị ảnh hưởng bởi lời nói vừa rồi của Lâm Trấn.
Con người là một loại sinh vật có cảm tình, tri ân tất báo.
Lăng Vân nghĩ, hắn cũng như vậy.
Người khác tốt với hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ dành cho đối phương sự tôn trọng nhất định. Bằng không, hắn sẽ không cho Lâm Trấn mặt mũi, đáp ứng hắn đi tham gia yến hội do hoàng đế bệ hạ cử hành vài ngày trước.
Lâm gia cung cấp cho hắn rất nhiều tiện lợi, hắn cũng không phải là không hề có cảm giác. Chỉ là hắn cho rằng, những cảm tình này để ở trong lòng là được, biểu đạt bằng ngôn ngữ thực sự quá mệt mỏi, hơn nữa lại rất lãng phí thời gian. Ngày sau, chỉ cần dùng hành động để báo đáp là xong. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
Bất quá, trải qua một màn vừa rồi, trong lòng hắn nguyên bản dần sinh ra một một chút sự trung thành với Lâm gia, đã bay hết theo gió.
Quân cờ đã bị buông tha, sẽ không cần phải làm chức trách của một quân cờ nữa.
Huống hồ, Lăng Vân chưa bao giờ cho rằng mình có chức trách gì...Duy nhất là bởi vì chiếm thân thể của Lâm Thành, dẫn dắt gia tộc bọn họ trở về Lâm gia, điều này hắn đã làm được.
...
"Thiếu gia, Lâm Tuyết tiểu thư cầu kiến, nói có chuyện trọng yếu muốn gặp ngươi."
...
"Xin lỗi Lâm Tuyết tiểu thư, chủ nhân hiện tại đang tu luyện, không có thời gian tiếp kiến ngươi. Mời tiểu thư ngày khác trở lại." Lâm Phỉ Phỉ chỉ có thể mượn cớ, cự tuyệt.
"Ta biết chuyện gì xảy ra, hắn vẫn đang rất cố gắng tu luyện. Bất quá hắn tuy rằng tu luyện, nhưng đối với việc bên ngoài cũng không phải là chẳng quan tâm, chỉ là không muốn lãng phí thời gian nói mà thôi. Hắn tuy rằng chưa nói là sẽ gặp, nhưng khẳng định cũng chưa nói là không gặp, bởi vậy nên để cho ta đi vào."
"Cái này... Lâm Tuyết tiểu thư, xin đừng làm khó dễ chúng ta..."
Lâm Tuyết lập tức trừng mắt: "Thế nào, ta là thân muội muội của thiếu gia các ngươi mà chẳng lẽ còn không được vào? Ta cam đoan với ngươi, hắn tuyệt đối sẽ không trách tội các ngươi là được, nhanh để ta vào."
Hai phía Lâm Phỉ Phỉ cũng đều không muốn đắc tội, bất đắc dĩ đành phải gật đầu, mang theo Lâm Tuyết đi vào hoa viên.
Nhìn Lăng Vân đang ngồi bên cạnh ao sen tĩnh tu, Lâm Tuyết than nhẹ một tiếng. Nguyên bản, nàng đang muốn nói lời không hay ngay lập tức liền bị một cổ bi ai vô hình thay thế.
"Được rồi, các ngươi trước tiên xuống phía dưới, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ca ca."
"Cái này...Lâm Tuyết tiểu thư..."
"Đi xuống!"
"Xin lỗi Lâm Tuyết tiểu thư, chúng ta chính là thị nữ của thiếu gia, ngươi không có tư cách ra lệnh cho chúng ta."
Lâm Tuyết đi tới bên cạnh Lăng Vân, nhỏ giọng: "Ca ca, ngươi để cho bọn họ trước tiên ly khai, ta có chuyện trọng yếu muốn nói với ngươi."
Lăng Vân mở mắt, liếc nhìn mấy người Lâm Thủy Lam, trong ánh mắt tiết lộ ý tứ làm nàng lập tức hiểu được. Sau khi có chút thi lễ, nàng liền vội vã cùng ba người Lâm Nhược Nhược lui xuống.
"Ca ca, phụ thân đã biết tin tức này. Ngươi hiện tại ở đế đô đã hoàn toàn bị vây vào trung tâm một cơn lốc, nếu đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị vô số vị hoàng tử cùng với người thừa kế các đại gia tộc khiêu khích, điều này khẳng định là không dễ chịu."
Im lặng là vàng.
Trong mắt Lâm Tuyết càng ngày càng đậm vẻ bi ai: "Ca ca, phụ thân bảo ta chuyển lời đến ngươi, cả gia tộc quay về Hải Sâm lâm là tâm nguyện suốt đời của hắn. Hiện tại tâm nguyện đã thành, hắn cũng có thể lui thân, hưởng thụ sự an lành bên con cháu. Hôm nay, hắn đã đem toàn bộ đất được phong thưởng giao cho mấy vị trưởng lão của gia tộc, để cho bọn họ phụ trách quản lý, hắn hiện tại đã từ bỏ tất cả. Chỉ cần ngươi cũng nguyện ý, chúng ta ngay lập tức liền ly khai Hải Sâm đế quốc. Chúng ta đi Tử Vân đế quốc hoặc những địa phương khác, không cần trở về nơi đây."
"..."
"Phụ thân đã nói, hắn chỉ có hai đứa con là huynh và muội, mà muội cũng chỉ có ngươi là ca ca. Chúng ta khôi phục được sự vinh quang của gia tộc, để hắn một lần nữa về tới Lâm gia, cũng là đủ rồi. Ngươi cũng không cần mỗi ngày ép buộc mình tu luyện, phụ thân cũng không cần mỗi ngày vì tiền đồ của gia tộc mà vắt hết đầu óc. Chúng ta đều có thể giống như những người bình thường, sống mà không cần lo nghĩ. Không ai có thể sai khiến và khống chế tiền đồ cùng sinh tử của chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta chỉ vì chính mà sống." Nói đến đây,ánh mắt Lâm Tuyết mang theo khuôn mặt u sầu, nở nụ cười: "Vì chính mình mà sống...loại tính cách ích kỷ này nếu như bị người của gia tộc biết, sợ rằng ta sẽ phải chịu sự trách phạt đi..."
"..."
"Trước đây, ta vẫn nghĩ phải nỗ lực tu luyện để khôi phục vinh quang trước đây của gia tộc, một lần nữa trở về Hải Sâm đế quốc Lâm gia. Không chỉ là ta, dù cho một thành viên nào của gia tộc không chịu tu luyện mà lười biếng thì đều cũng sẽ bị mắng "Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", buộc hắn phải tu luyện... Thế nhưng, khi ta thấy ca ca ngươi hiện tại vì gia tộc mà biến thành một hoạt tử nhân* chỉ biết tu luyện, ta thực sự chịu không nổi."
"..."
"Ta nghe thị nữ nói, Lâm Trấn tộc trưởng muốn ngươi tham dự yến hội lần này, đối mặt các vị hoàng tử để khiến cho vinh dự của gia tộc không bị tổn hại. Bọn họ làm như vậy, chẳng khác nào đã buông tha ngươi. Ta biết, với tính cách của ngươi khẳng định sẽ không khuất phục, ngươi rốt cuộc sẽ chống lại đến cùng. Mà khi làm như vậy, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một... Nếu bọn họ đều không cần ngươi, vậy chúng ta còn ra sức vì gia tộc này làm gì? Cái nên làm chúng ta đều đã làm, chúng ta còn phải làm những người thế thân cho bọn họ sao?"
"..."
"Ca ca, ngươi nói câu gì đi, chúng ta cần quyết định của ngươi! Ta, còn có phụ thân đại nhân, hai người chúng ta đều đang đợi câu trả lời của ngươi."
"..."
"Ngươi chẳng lẽ lại cam chịu số phận như vậy? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, bằng vào thực lực của một mình ngươi đối mặt với nhiều hoàng tử đế quốc cùng đệ tử của các đại gia tộc như vậy, cuối cùng có thể đạt được thắng lợi sao? Chúng ta hiện tại phải đi, nếu không đi chỉ sợ cũng sẽ không còn kịp."
Nghe Lâm Tuyết nói xong, Lăng Vân vốn đang tu luyện rốt cục ngẩng đầu, nhất thời làm Lâm Tuyết vốn đang nói nhiều quá mà miệng khô lưỡi khô, lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Ta nhớ kỹ ngươi, ngươi gọi là Lâm Tuyết."
Vẻ mặt Lâm Tuyết có chút khó hiểu, tựa như không hiểu hàm nghĩa trong câu nói của hắn.
Chẳng qua nàng còn chưa kịp nghĩ, Lăng Vân đã tựa hồ muốn đi vào trạng thái tu luyện, nàng liền trở nên lo lắng, nói: "Ca ca, hiện tại không phải là thời gian tu luyện. Vấn đề lớn như vậy xảy ra trước mặt chúng ta, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp..."
"Tiễn khách."
Lâm Thủy Lam lập tức mang theo hai vị thị vệ tới, làm ra một thủ thế mời Lâm Tuyết, sau đó nói: "Lâm Tuyết tiểu thư, thiếu gia hiện tại khẳng định là không có việc gì. Ngươi cần nói đều đã nói, hiện tại xin mời rời khỏi đây."
"Không, ta không thể đi! Ca ca, ta còn chưa có nói xong..."
"Tiễn khách, không có lần thứ ba."
Hai vị thị vệ chứng kiến thiếu gia lần đầu lấy loại ngữ khí này nói, liền bước lên phía trước, một tả một hữu đem Lâm Tuyết vốn thực lực chỉ là thất cấp Kiếm Sĩ mang ra ngoài.
"Buông, buông, các ngươi đang làm gì. Lâm Thành, bảo bọn hắn buông ta ra!" Lâm Tuyết nhìn Lăng Vân đã hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái tu luyện, không khỏi vừa vội vừa tức: "Ngươi hỗn đản này, cư nhiên còn dám bảo bọn hắn đem ta đi. Ngươi tự cho là mình có tu vi cao, có quyền lợi rất lớn liền khinh thường ta sao? Lẽ nào thế cục trước mắt còn không khiến ngươi hiểu? Nếu ngươi không làm ra quyết định thì sẽ xong đời. Ngươi là một kẻ ngu si, lẽ nào muốn tự hại chết mình sao!? Lâm Thành, ngươi là một tên ngu ngốc. Trên thế giới, ta chưa thấy qua một người khô khan, gỗ đá như ngươi. Ngươi khẳng định là do tu luyện quá nhiều khiến đầu óc bị phá hủy rồi..."
Sau khi thị vệ mang Lâm Tuyết đi, Lâm Thủy Lam và Lâm Phỉ Phỉ ở hai bên vội vã quỳ rạp xuống đất, thỉnh tội: "Xin lỗi thiếu gia, là do chúng ta không vâng theo mệnh lệnh của ngài mà để nàng vào được, xin thiếu gia trách phạt."
Lăng Vân lần thứ hai tiến nhập trạng thái tu luyện, bộ dáng trước sau như một, phảng phất như Lâm gia tộc trưởng Lâm Trấn cùng muội muội của hắn, Lâm Tuyết căn bản là chưa từng tới đây.
-------------------------
*hoạt tử nhân: mội người tàn tật một hoặc nhiều bộ phận của cơ thể. Ở trong chương này có thể hiểu Lăng Vân là 1 người không quan tâm gì đến xung quanh, điên cuồng tu luyện, coi người khác là không khí ^_