Lão tacthien nếu xong chương này vẫn post bình thường nhé.
Cửu cấp kiếm sĩ?
Mấy người đồng thời ngẩn người, ngay sau đó nhìn Diệu Âm với vẻ mặt quái dị, một bộ biểu tình ngươi không phải nghĩ sai rồi chứ.
- Diệu Âm tỷ tỷ, ngươi nói đùa sao, vị tiên sinh này sợ rằng so với ta còn ít tuổi hơn. Ngoại trừ Vân Nhu tỷ tỷ, Tử Vân đế quốc chúng ta từ lúc nào có vị cửu cấp Kiếm Sĩ trẻ tuổi như thế?
Diệu Âm không đáp lời, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Lăng Vân, một lần nữa thận trọng hỏi:
- Lâm Thành, nói cho ta biết, có đúng hay không ngươi thực sự đã tấn chức làm cửu cấp Kiếm Sĩ?
- Lâm Thành?
Cái tên này nhất thời khiến hai vị nam tử lộ vẻ kinh ngạc:
- Hắn chính là Lâm Thành cùng thất cấp kiếm sĩ Á Nặc liều mạng mà bất phân thắng bại?
Sau khi biết được thân phận của hắn, ánh mắt của hai người nhìn về phía hắn nhất thời trở nên bất đồng, ngoại trừ kinh ngạc và hiếu kỳ, ở chỗ sâu trong ánh mắt còn chôn dấu một tia đố kỵ.
Bạch y thiếu nữ hiếu kỳ quan sát hắn một chút, giống như muốn một lần nữa nhận biết hắn:
- Thì ra ngươi chính là Lâm Thành? Là Lâm Thành năm ấy mười sáu tuổi, có thể đối đầu cùng Á Nặc học trưởng thất cấp Kiếm Sĩ đỉnh phong? Từ sau khi Á Nặc học trưởng đột phá đến trình độ bát cấp luôn muốn tìm ngươi so tài một lần nữa, thật không ngờ mới qua hai năm ngươi lại đột phá đến cửu cấp? Xem ra Á Nặc học trưởng lại thất bại rồi. Ngươi rốt cuộc tu luyện thế nào? Vẻn vẹn hai năm đột phá liên tiếp hai cấp, đây cũng là chuyện không thể tưởng tượng được?
Bạch y thiếu nữ hỏi một hơi vô số vấn đề, không có chút gián đoạn. Đừng nói Lăng Vân không muốn trả lời, cho dù là hắn muốn trả lời, dưới nhiều câu hỏi liên tục như vậy, cũng sẽ mất đi tính nhẫn nại để trả lời tiếp.
Lật một trang sách của quyển sách trên tay mình, Lăng Vân cúi đầu tiếp tục đọc. Hiển nhiên khuôn mặt xinh đẹp được ưa thích của Diệu Âm lại không thể hấp dẫn hắn chút nào.
Diệu Âm kinh ngạc nhìn thoáng qua Lăng Vân, người hoàn toàn không để câu hỏi của nàng vào mắt, tâm tư có chút ngừng lại, nhất thời lại không có phản ứng. Nhiều năm qua như vậy, bất luận là vinh quang to lớn của thần linh chúc phúc, hay là khuôn mặt đẹp siêu phàm xuất trần của nàng, đều khiến toàn bộ những Kiếm Sư, cho tới kiếm sĩ là nam tử vì nàng mà cảm thấy thán phục. Tuy rằng không đến mức nàng nói gì nghe nấy, nhưng từ trước đến nay đối với một ít câu hỏi không phải quá mức vô lễ sẽ không cự tuyệt. Dù cho viện trưởng đại nhân thân là nhị giai Kiếm Sư đối với yêu cầu của nàng đưa ra, cũng luôn luôn mỉm cười mà đáp ứng.
Thế nhưng trước mặt một nam tử ở đây, thế giới dường như thay đổi, hắn lại lần thứ hai bỏ qua tất cả của mình. Trong nháy mắt, nàng sinh ra nghi vấn đối với khuôn mặt đẹp và khí chất của mình:
- Lẽ nào khí tức tự nhiên của thần linh ban tặng đã rời xa ta?
- Hừ, sau khi tới thất cấp kiếm sĩ, đã không hề đơn thuần dựa vào nỗ lực tu luyện là có thể được, mỗi lần tấn chức nhất cấp, đều khó như lên trời, không có mười phần thiên phú cùng may mắn, thậm chí cả đời không thể tấn cấp cũng không tính là quái sự. Hai năm thời gian, có thể đột phá đến bát cấp đã là cực hạn của một người, nếu nói đột phá cửu cấp... Làm sao có thể.
Một vị nam tử khác cũng không phục nói:
- Chính là như vậy, dù sao tu luyện sau thất cấp Kiếm Sĩ và tu luyện trước thất cấp Kiếm Sĩ trước hoàn toàn khác nhau, không thể dễ dàng đột phá như vậy.
Ánh mắt của bạch y thiếu nữ dừng trên người hai vị nam tử và Diệu Âm chỉ chốc lát, cuối cùng lại lần nữa rơi trên người Lăng Vân, con mắt như bảo thạch nháy liên tục, vẫn chăm chú nhìn hắn.
Diệu Âm thất thần trong chốc lát đã phục hồi lại. Lăng Vân không nói, không chỉ khiến nàng xấu hổ và tức giận, trái lại khiến nàng càng hiếu kỳ. Ánh mắt của nàng liên tục tìm kiếm trên người Lăng Vân, muốn tìm ra vật phẩm gì có thể chứng minh đẳng cấp chức nghiệp của hắn hiện nay.
- Xem đủ chưa.
Lăng Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, đem ánh mắt dừng lại trên người bạch y thiếu nữ. Hắn vừa mới phát hiện, bản thân lại không thể hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt nhìn chăm chăm của vị thiếu nữ này. Trong cặp nhãn đồng (con ngươi) kia của nàng tản ra mị lực thần kỳ, tâm tình bình thản mấy năm sinh ra một chút gợn sóng.
Thiếu nữ lắc đầu vẻ mặt hiếu kỳ, lên tiếng hỏi: "Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi là cửu cấp Kiếm Sĩ sao?"
Ánh mắt Lăng Vân nhìn thẳng nhãn đồng của nàng, mặt không chút thay đổi phun ra hai chữ:
- Không phải.
Hắn vừa nói ra khỏi miệng, Diệu Âm lập tức thở dài một hơi.
Không chỉ nàng, hai vị nam tử cũng cảm thấy một cỗ áp lực vô hình trong nội tâm đột nhiên giảm đi.
Một người cửu cấp Kiếm Sĩ mười tám tuổi, không khỏi quá đả kích người. Phải biết rằng, nàng là sủng nhi của Nữ Thần Tự Nhiên đã từng trải qua chúc phúc của thần linh, nhưng tu luyện đến nay vẫn như cũ mới miễn cưỡng đạt được thất cấp đỉnh phong, chưa đột phá tiến nhập bát cấp cảnh giới. Ngay cả nàng là người được thần linh che chở còn như vậy, càng đừng nói tu vi của những học viên bình thường kia.
- Ha ha, không có thực lực cửu cấp Kiếm Sĩ, lại một mình đi Hôi Sắc chi sâm, không phải là không biết tự lượng sức sao.
Hai vị nam tử lập tức tìm được cái cớ để đả kích Lăng Vân, thuận thế cười nói:
- Bát cấp kiếm sĩ tuy rằng cường đại, nhưng Hôi Sắc chi sâm là địa phương nào? Chỗ đó là nơi cư trú của ma thú nắm giữ lực lượng ác ma, ở trước cường đại ma thú, cửu cấp kiếm sĩ cũng chỉ có cách chạy trối chết. Bát cấp kiếm sĩ sao...
Lăng Vân nhíu nhíu mày, những người này lải nhải dây dưa, làm trong lòng hắn rất là khó chịu. Nhất là vị bạch y thiếu nữ kia, dưới ánh mắt tĩnh như thu thủy của nàng, trong nội tâm tự dưng sinh ra cảm giác buồn bực bất an.
Cũng may lúc này vị thiếu nữ bán hàng kia cuối cùng cũng làm xong thủ tục, vẻ mặt cung kính dâng lên thân phân tạp của hắn:
- Kiếm Sư đại nhân tôn kính, nhiệm vụ cùng tin tức thân phận của ngài đã được ghi lại, sau khi đạt được "Long Đảm Thảo", lúc nào ngài cũng có thể đến giao nộp vật phẩm cho Tổng điện hoặc Quản hạt của Thần điện để chứng nhận hoàn thành nhiệm vụ.
Lăng Vân gật đầu, tiếp nhận thân phận tạp cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong đám người.
- Ân, cái gì? Kiếm cái gì?
- Kiếm Sư.. Kiếm Sư đại nhân?
Hai vị nam tử kinh ngạc nhìn Lăng Vân đã biến mất trong đám người, một hồi lâu không phản ứng lại.
Ngược lại bạch y thiếu nữ có chút kinh nghi, dò hỏi người bán hàng:
- Vị tỷ tỷ này, ngươi vừa mới gọi vị tiên sinh kia là Kiếm Sư đại nhân? Lẽ nào nói hắn là một vị Kiếm Sư chính thức?
Dù sao cũng là một vị Kiếm Sư chính thức mình được chiêu đãi, thiếu nữ bán hàng vội vã đem phần vui sướng này chia xẻ cùng kẻ khác, nghe được câu hỏi của nàng lập tức vẻ mặt tôn kính nói:
- Đúng vậy, vị tiên sinh ban nãy chính là một vị Kiếm Sư chính thức, trên thân phận tạp của vị ấy viết rất rõ ràng... Hơn nữa, hắn chính là nghe ta khuyên bảo, ngày hôm nay vừa mới đi Kiếm Sư công hội khảo hạch... Trời ạ, một vị Kiếm Sư chính thức mười tám tuổi, thực sự là một chuyện bất khả tư nghị, hắn làm như thế nào đạt được...
Nàng không ngừng sợ hãi than, còn có đám người Diệu Âm đã phục hồi tinh thần.
Nhất là Diệu Âm, nàng cùng Lăng Vân từng gặp mặt một lần, đối với sự tiến bộ của hắn cảm thấy đặc biệt chấn động.
Một người hai năm trước, còn là thiếu niên mười sáu tuổi ở giai đoạn thất cấp kiếm sĩ, vẻn vẹn có hai năm lại có thể liên tục vượt qua ba cấp, bao gồm cả việc đột phá cánh cửa khó khăn Kiếm Sư, nhất cử (một lần hành động) trở thành Kiếm Sư cấp cao thủ chính thức... nguồn Trà Truyện
Nghĩ vậy, Diệu Âm hiểu được đại não bản thân bắt đầu có chút không đủ dùng.
Chính thức Kiếm Sư là cái gì? Đó chính là chưa đến hai mươi vị cao thủ đỉnh phong của toàn bộ đế quốc, đã có khả năng thu được tư cách đối thoại cùng thần linh. Cửu cấp kiếm sĩ tuy rằng cường đại, tu luyện lên cũng vô cùng trắc trở, nhưng toàn bộ Tử Vân đế quốc cũng có không ít, chí ít cũng có nghìn vị cửu cấp cường giả. Một vị cửu cấp kiếm sĩ mười tám tuổi, tuy rằng khiến kẻ khác cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng rốt cuộc cũng có thiên tài trước đó là Vân Nhu, bị đả kích nản lòng thoái chí cũng miễn cưỡng có thể tiếp thu.
Nhưng một vị Kiếm Sư mười tám tuổi?
Trên lịch sử của Tử Vân đế quốc còn chưa xuất hiện qua Kiếm Sư trẻ tuổi như thế sao?
Không hiểu tại sao trong óc Diệu Âm lại sinh ra một ý nghĩ cổ quái: "Chờ sau khi Lăng Vân này yên ổn, sớm muộn cũng phải hội họp cùng Lâm gia. Đến lúc đó viện trưởng của Tử Vân trung cấp học viện biết được học viên bị khai trừ hai năm trước đây đã tấn chức tới cấp bậc Kiếm Sư chính thức, không biết sẽ có phản ứng gì đây..."