Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 277: Huyết nhiễm (1)

Hơn ba mươi vị thánh kiếm sư tương đối mau lẹ vừa mới nhập trận, còn chưa kịp đánh giá một chút hoàn cảnh chung quanh, đã chợt thấy một cổ kiếm ý khiến cho người ta hít thở không thông trong nháy mắt khóa chặt bản thân mình lại. Mười mấy người cơ hồ là theo bản năng, lập tức ngưng tụ ra đấu khí khải giáp tiến hành phòng ngự!

Ngay khi đấu khí khải giáp hiện lên, ba mươi sáu đạo kiếm khí giữa hư không đột nhiên chuyển động, nhanh chóng vượt qua không gian, gào thét hướng mấy vị thánh kiếm sư lao đến!

Thánh kiếm sư hơn đại kiếm sư chủ yếu là về mặt kiếm thế. Nếu chỉ là so đấu năng lượng thì với mười vị lục giai đại kiếm sư tuyệt đối có thể dễ dàng lấy tính mệnh của một vị thánh kiếm sư!

Ba mươi sáu đạo kiếm khí trước mắt chính là lấy thánh kiếm, Thần kiếm làm cơ sở, hấp thụ tinh khí lưu lại sau khi chết của hơn một ngàn vị kiếm sư, đại kiếm sư. Cơ hồ mỗi một thanh tương đương với lực lượng toàn thân của hơn ba mươi vị cường giả. Uy lực của một kiếm bắn tới, đừng nói là thánh kiếm sư, cho dù là Kiếm Thánh cũng phải bị đẩy lui vài bước!

Do đó, trừ bỏ mấy vị đạt tới tu vi cửu giai thánh kiếm sư ra, đấu khí khải giáp của gần ba mươi vị thất, bát giai thánh kiếm sư đồng thời bị kiếm khí đáng sợ uẩn hàm trên thân của thánh kiếm đánh tan, hình thành một cổ năng lượng tiêu tán tràn lan ra bốn phía. Mấy chục thanh lợi kiếm cũng không chần chờ chút nào mà gào thét xuyên qua thân thể của gần ba mươi vị thánh kiếm sư, kéo theo một chuỗi huyết châu đỏ tươi rơi vào hư không...

Gần ba mươi vị thánh kiếm sư vừa chết, trận pháp có thể cung cấp thêm một lượng năng lượng đáng kể. Lăng Vân lập tức quát khẽ một tiếng:

- Kiếm quyết!

Hạ Tuyết nhanh chóng đánh ra một đạo kiếm quyết, thúc dục lực lượng của kiếm trận, trong nháy mắt, huyết vụ xung quanh thân thể của mấy chục vị thánh kiếm sư kia cuồn cuộn trào trào lên như nước sôi, lấy một loại tốc độ khủng khiếp nhanh chóng ăn mòn toàn bộ thân thể của bọn họ. Không đến một cái hô hấp, toàn bộ mấy chục cổ thị thể cứ như vậy biến mất trước mặt mọi người, hóa thành một cổ huyết vụ, nhập vào bên trong trận pháp!

- Đây...

Vài vị Kiếm Thánh nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy, đều cảm thấy sau ót mình có một cổ hàn khí trực tiếp xông lên, trong lúc nhất thời nhịn không được rùng mình một cái.

Lúc phá trận bất quá cũng chỉ tổn thương cỡ bốn, năm mươi vị thánh kiếm sư mà thôi. Trước mắt những đạo kiếm khí này bất quá chỉ lướt qua một vòng mà đã có gần ba mươi vị thánh kiếm sư mất mạng. Nếu để tràng cảnh này tiếp tục tiếp diễn thì há còn một người sống?

- Phá vỡ những thanh quái kiếm kia!

Trung niên nam tử cầm đầu lập tức hét lớn một tiếng, vung kiếm lên, cả phiến không gian cũng bị nhộn nhạo tạo ra một trận gợn sóng nhấp nhô. Một cổ áp bách mãnh liệt trong nháy mắt lan tràn ra bao phủ trên đỉnh đầu của tất cả thánh kiếm sư! Đám người đám người Lâm Tuyết không hề nghi ngờ rằng, nếu như một kích kia thực sự rơi vào trên thân những thanh kiếm thì chúng tuyệt đối sẽ không có bất kỳ trì hoãn gì mà bị đánh cho thành vụn sắt!

Cường nhân tất sẽ có cường nhân đối kháng, từ khi Lăng Vân gia nhập trận pháp thì liền trở thành mấu chốt của vũ lực!

Trong sát na trung niên nam tử vung kiếm ra, Ám Lam Chi Kiếm cũng mang theo một trận kiếm thế vô cùng ngưng đọng, chuẩn xác phá khai trọng trọng huyết vụ ngăn chặn một kiếm này của trung niên nam tử. Trong nháy mắt song kiếm tương giao, đám huyết vụ có mặt khắp nơi bỗng nhiên được khua động, không tới nửa giây sau đã ngưng tụ ra sáu đạo kiếm khí. Sáu đạo kiếm khí này có thể nói là hoàn toàn do năng lượng cả đời của gần ba mươi vị thánh kiếm sư vừa chết ngưng tụ ra. Trong sát na lực phản chấn do song kiếm va chạm nhau sinh ra, liền hòa lực với sáu đạo kiếm này cũng vừa tiến tới rồi như thiểm điện oanh kích trên đấu khí khải giáp của trung niên nam tử!

"Bành! Bành! Bành!"

Sáu thanh âm trầm đục vang lên. sáu thanh huyết kiếm giống như sóng to bão cuồng đồng thời oanh kích khiến cho vị Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả này cũng phải bay xa vài trăm thước, đấu khí khải giáp cũng bị lắc lư kịch liệt!

Mặc dù lục kiếm này cũng không thể đối với hắn tạo thành thương tổn có tính thực chất gì, nhưng cũng đã thành công trong việc ngăn cản hắn thi triển ra kiếm kỹ có tính phá hư khổng lồ, hơn nữa còn đánh hắn bay ra xa, tạo điều kiện cho Lăng Vân có thể nhắm tới những Kiếm Thánh khác!

Khi trung niên nam tử bị đánh văng không tới một cái nháy mắt, Ám Lam Chi Kiếm trong tay Lăng Vân đã theo thân hình hắn xoay ba trăm sáu mươi độ rồi bạo phát ra, mang theo lực ly tâm thật lớn, hung hăng giết tới một vị Kiếm Thánh cường giả. Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí cùng với lực lượng uẩn hàm trên kiếm nhận của đối phương va chạm nhau, bạo phát ra một cổ lực phản xung mãnh liệt, cho dù huyết vụ có mặt ở khắp nơi cũng bị thổi cho tán loạn, trong một khoảng thời gian ngắn cũng vô pháp tập trung lại được.

Vị Kiếm Thánh kia sau đón đỡ một kiếm mạnh mẽ của Lăng Vân, đã cuống quít bay ngược lại phía sau. Lực lượng truyền đến từ trên kiếm nhận trực tiếp khiến cho khí huyết toàn thân hắn cuồn cuộn sôi trào, suýt nữa nhịn không được mà phun ra một ngụm tiên huyết. Hắn nhìn thoáng qua thanh thông linh kiếm trong tay đã xuất hiện vài dấu kiếm ngân, trong lòng nhất thời trở nên căng thẳng - nếu như vừa rồi không phải là Lăng Vân vội vàng công kích, mà có đủ thời gian chuẩn bị...

Không đợi hắn tiếp tục cân nhắc, huyết vụ phía sau hắn cư nhiên lại hình thành những đạo huyết sắc kiếm khí, trong nháy mắt được một cổ lực lượng thần bí khiên dẫn, gào thét kéo theo kình khí cường liệt đánh tới phía sau lưng hắn!

Vào thời khắc mấu chốt, vị Kiếm Thánh cường giả này căn bản là không cân nhắc gì khác, cơ hồ là theo bản năng xoay tròn, trong tay cũng ngưng tụ ra một cổ kiếm khí vô cùng khổng lồ, như thiểm điện bắn tới ba đạo huyết sắc kiếm khí, năng lượng bạo phát, ba đạo huyết sắc kiếm khí không có chút nào trì hoãn bị đánh tan, hóa thành huyết vụ tiêu tán trong hư không. Bất quá bởi vì duyên cớ của phản lực, thân hình hắn cũng phải thối lui vài bước. Vết thương do trùng kích phía trước lại tái phát, tiên huyết thật vất vả mới áp chế xuống lại nhịn không được mà phun ra!

- Tống Ca các hạ, cẩn thận!

Một tiếng hống kinh hãi, phảng phất như vang lên trong não hải của hắn, ta đây đem hắn thoát khỏi tâm tư có chút chấn kinh, hắn nói như ở trong mộng mới tỉnh:

- Ta hiện tại đang đối kháng chính diện với Lăng Vân, mà hai vị Kiếm Thánh kia lại còn cách ta một khoảng, vào giờ khắc này, căn bản là vô pháp hình thành thế giáp công đối với Lăng Vân, nói cách khác trong một sát na này, ta phải một mình đối kháng với kiếm khí lăng lệ kia...

Hiện tại hắn không những là đơn độc đối mặt với Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả Lăng Vân, mà còn đưa lưng về phía đối phương nữa!

Nghĩ tới đây, trên mặt vị Kiếm Thánh này nhất thời không còn chút huyết sắc. Hống lên một tiếng, hoàn toàn không để ý tới việc có thể tạo thành thương tổn đối với bản thân, năng lượng trong thể nội bạo phát, ngưng tụ ra một tấm thuẫn chắn ở phía sau!

Cơ hồ trong sát na hắn ngưng tụ ra hộ thân khải giáp, một cổ kiếm khí khủng bố đến mức khiến cho lông măng toàn thân hắn cũng phải dựng lên, thế như chẻ tre oanh kích trên đấu khí thuẫn, lấy một tư thái cường hoành trực tiếp phá khai phòng ngự bền chắc của nó, trùng kích lên lưng của hắn. Một cổ đau nhức như bị xé rách trong chớp mắt truyền khắp toàn thân...

- Lăng Vân, nhận lấy cái chết!

Tiếng la lên quen thuộc biểu thị cho minh hữu đã tới gần, cũng nghĩa là nguy hiểm sau lưng tạm thời được giải trừ!

Giờ khắc này, kinh nghiệm tác chiến phong phú cùng với tiềm lực không gì sánh kịp của Tống Ca đã được phát huy đến cực hạn, trong sát na kiếm khí xâm nhập thể nội, hắn cư nhiên lại thi triển ra bí thuật, thúc dục năng lượng còn sót lại chuyển hóa thành một cổ sinh mệnh chân nguyên đem Thượng Huyền kiếm khí khu trừ. Còn bản thân hắn thì cũng trong một sát na này lấy tốc độ nhanh nhất, như thiểm điện xông về phía trước kéo dài cự ly với vị sát thần sau lưng!

Kiếm Thánh chung quy là Kiếm Thánh, tu luyện nhiều năm như vậy, người nào không có một chút thủ đoạn bảo mệnh? Chuyện tùy tiện lấy đi tính mệnh của một vị Kiếm Thánh cường giả, tuyệt đối không phải là dễ dàng.

Ngay khi Tống Ca còn chưa kịp buông lỏng tâm tình, ở trước mặt hắn, ba đạo kiếm khí mà hắn đã thấy tận mắt bị triệt để đánh tan lại gào thét đánh tới, xuyên qua thân thể kiệt quệ của hắn - vị Kiếm Thánh thứ nhất vẫn lạc!

Chẳng ai ngờ rằng, mở màn của cuộc chém giết là chính là những đạo huyết sắc kiếm khí này!

- A, không!

Mắt thấy Kiếm Thánh Tống Ca nhanh chóng bị huyết sắc vụ khí thôn phệ, trung niên nam tử thống khổ hống một tiếng!

Sỉ nhục, tuyệt đối là sỉ nhục!

Năm vị Kiếm Thánh và gần hai trăm thánh kiếm sư đồng thời vây công, chẳng những là bị Lăng Vân đả thương một người, hiện tại, lại còn đem một vị Kiếm Thánh cường giả vô cùng quý giá kích sát, khiến cho lực chiến đấu của bọn họ trong nháy mắt chỉ còn ba vị Kiếm Thánh! nguồn Trà Truyện

Đều là Kiếm Thánh đỉnh phong, hắn cư nhiên lại trơ mắt nhìn Lăng Vân lấy đi tính mệnh của đồng môn...

Trung niên nam tử không chỉ là đau lòng vì tinh anh của môn phái bị chết di, mà phần lớn là vì bị một vị Kiếm Thánh đùa bỡn vô cùng nhục nhã!

Trong nháy mắt một tiếng hống này phát ra, lực lượng của hắn đã toàn diện bạo phát, không gian phảng phất có một tia sụp đổ yếu ớt, tại vùng đất trung niên nam tử đang đứng bỗng dâng lên một cổ năng lượng ba động khủng bố, bằng vào nó, cả người của hắn lấy một loại tốc độ bất khả tư nghị, trong nháy mắt giết tới trước người Lăng Vân, Thần kiếm trong tay giống như một đạo lam quang sung mãn hàn ý, phá khai trọng trọng cách trở trong hư không, hung hăng va chạm với Ám Lam Chi Kiếm!

"Oanh!"

Một cổ lãnh ý có thể đống kết nội tâm con người bạo phát ra, cả phiến hư không cũng muốn hoàn toàn ngưng cố, đại lượng băng chùy không ngừng tán ra từ trung tâm va chạm...

Từ trên Ám Lam Chi Kiếm truyền xuống một trận hàn ý, như thiểm điện đột phá một thước lĩnh vực, khiến cánh tay cầm kiếm của hắn mất đi tri giác, một tầng băng sương mỏng manh tràn lan khắp cánh tay, trong nháy mắt đã muốn phong tỏa toàn bộ sinh cơ của một cánh tay này.

Nếu như lúc này có ngoại lực đánh vào cánh tay của hắn, cam đoan rằng cánh tay giống như tượng băng này sẽ bị tứ phân ngũ liệt!

Bên trong kiếm hồn nhất thời lóe lên một trận quang mang chói mắt, hàn ý trên tay phải nhanh chóng bị khu trừ. Đồng thời thân hình Lăng Vân cũng vội vàng thối lui, lấy tốc độ nhanh nhất mưu toan thoát khỏi sự phong tỏa của trung niên nam tử.

Khi hắn lui về phía sau, Thanh Trúc và một vị Kiếm Thánh khác đã xuất ra thủ đoạn của bản thân họ. Một đạo tinh thần kiếm khí với uy lực khổng lồ, giống như lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm, trong nháy mắt oanh kích trên một vài thanh trong ba mươi sáu thanh thánh kiếm, giống như là đá ném phải gương, nhanh chóng đem chúng tứ phân ngũ liệt, hóa thành mảnh vụn tiêu tán trong hư không!

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Lăng Vân bị bức lui, đã có bảy chuôi thánh kiếm bị phá hủy.

Những thanh thánh kiếm này có cùng một nhịp thở với những thánh kiếm sư làm chủ trận. Cho nên trong sát na bảo kiếm vỡ vụn, chủ nhân của chúng cũng đồng thời phun ra tiên huyết, khí cơ toàn thân không tới một cái hô hấp đã hoàn toàn tiêu thất.

Thấy một màn này, những thánh kiếm sư xông vào trong trận tinh thần đại chấn, đều tự mình tổ hợp thành nhóm, tập trung đối phó với hai mươi chín thanh kiếm còn thừa lại. Trong lúc nhất thời hiệu suất giết địch của hai mươi chín thanh kiếm giảm xuống thật mạnh. Cứ theo đà này, tà trận quỷ dị bị phá vỡ cũng không phải là chuyện gì khó!

Mắt thấy trung niên nam tử không ngừng công kích, tiên cơ đã mất đi, Lăng Vân không thể không vận dụng một nước cờ khác.

Định Hồn Kiếm đồng dạng được phóng thích ra lúc trước bỗng nhiên thoát khỏi hai mươi tám thanh kiếm kia, hóa thành một đạo thanh quang hướng trung niên nam tử bắn tới.