Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 267: Công phá chủ tinh (1)

Hạo Thiên Kiếm Phái tổng môn.

Chưởng môn nhân Tô Trấn Phương cau mày khi đang nghe thuộc hạ hồi báo, vừa nghe được một nửa, cho dù hắn trấn định cánh mấy, chung quy cũng không nhịn được nói:

- Tiên nhi lần này sao lại lỗ mãng như thế, biết rõ người của Tuyết Vực Đảo hội tụ cùng nhau, vẫn là xuất động toàn bộ nhân thủ công kích Thâm Uyên Cốc! Cho dù các nàng không có gặp phải mai phục, cuối cùng chiến thắng thì cũng phải đại thương nguyên khí!

- Tiểu thư trước đó cũng đã cân nhắc qua hậu quả, chẳng qua là khi tiểu thư cũng đã thông qua thám tử biết được truyền tống trận đi Thâm Uyên Cốc bị hủy diệt, lúc này mới cho người động thủ, nào biết được người của Tam Thánh Đảo trong một thời gian ngắn cư nhiên lại lần nữa kiến lập nên một cái truyền tống trận khác... Hơn nữa...

- Hơn nữa cái gì?

- Tiểu thư cho là Lăng Vân các hạ dù thế nào cũng có thể bám trụ được một vị Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả cùng với một vị Kiếm Thánh phổ thông của Tuyết Vực Đảo, nào biết được... Lăng Vân các hạ lại...

- Lăng Vân!

Tô Trấn Phương chấn động cả người, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhíu mày nói:

- Tiểu Tiên cư nhiên lại đem toàn bộ hi vọng ký thác vào một người mới quen biết không tới một năm, đây hoàn toàn không giống tác phong lúc trước của nàng! Tiểu nha đầu này có phải hay không đang có một cái quỷ kế gì, như thế nào mà ngay cả phụ thân ta cũng dấu diếm?

- Chưởng môn, thuộc hạ xin mạo muội nói ra suy nghĩ! Người ta thường nói, tình yêu có thể khiến cho người ta mù quáng, có phải là tiểu thư thực sự đối với Lăng Vân kia...

- Không nói đến thực giả. Tiên nhi trước giờ công tư phân minh, tuyệt đối không có khả năng phạm loại sai lầm cấp thấp như thế này...

Tô Trấn Phương lắc lắc đầu:

- Cử động lần này của Lăng Vân đúng là đã đem Hạo Thiên Kiếm Phái ta dẫn vào tử địa, mưu kế làm cho phái ta đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người hắn, tuy cũng không cao minh nhưng lại hết sức thực dụng. Nhưng Tiên nhi đến tột cùng là đang làm gì, nàng cư nhiên lại nhập cuộc với Lăng Vân? Chẳng lẽ nàng không biết, nàng đây là đang lấy tính mệnh của những trụ cột lớn trong môn phái ra làm tiền đặt cược sao?

...

Tam Thánh Đảo!

Mấy vị Kiếm Thánh vừa rời đi, Thanh Trúc liền cảm giác, cảm thấy tâm thần có chút bất an. Tựa hồ như sự tình không tốt gì muốn phát sinh. Vì an toàn, nàng lập tức hạ lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức khởi động hộ phái trận pháp!

Một vị cửu giai thánh kiếm sư ở bên cạnh hơi sững sờ:

- Đại nhân, hiện tại Tam Thánh Đảo cũng không phải là ở trong thời chiến. Lúc này mà mở ra trận pháp... tiêu hao không khỏi có phần...

Trận pháp này do lục đại Kiếm Thánh hao phí hai tháng để bố trí. Ít nhất cũng cần một bị Kiếm Thánh cường giả chủ trì để khởi động trận pháp. Cho dù là Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả muốn công phá thì cũng phải tốn cả một ngày công! Bất quá cái giá tương ứng là tiêu hao năng lượng của một lượng tinh thạch không nhỏ. Nếu như khởi động liên tục thì cho dù là Tuyết Vực Đảo một trong mười hai đại thế lực trong vòng vài năm cũng sẽ phá sản.

- Tinh thạch tiêu hao thì tính làm gì! Trước mắt Tam Thánh Đảo tuy không ở trong thời chiến. Nhưng nếu những thế lực khác phái người tới thừa dịp đảo trống không để phá hư cái truyền tống trận kia, thì Tam Thánh Đảo chúng ta liền mất đi hoàn toàn liên hệ với Thâm Uyên Cốc!

Lúc này mà mất đi liên hệ với Thâm Uyên Cốc thì chờ đợi bọn hắn chính là sự phân tán nhân lực, rất dễ dàng bị tiêu diệt từng bộ phận!

Nghĩ tới đây, vị cửu giai thánh kiếm sư cũng không dám nhiều lời nữa, gật gật đầu, rồi lập tức thi hành.

Tùy theo trận pháp khởi động, một trận ngũ thải quang hoa lập tức tràn ngập khắp trên hòn đảo, rồi dần dần hình thành nên một trận thải hà, thải hà lan tràn ra, có khuynh hướng đem toàn bộ hòn đảo bao phủ lại.

Mắt thấy trận thế sắp hoàn thiện, Thanh Trúc mới có thể hơi nới lỏng tâm tình, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng nàng bỗng xuất hiện dấu hiệu báo động về nguy hiểm, rất nhanh chóng đề thăng tới cực hạn.

"Hưu!"

Một đạo kiếm quang kéo theo âm thanh phá không kịch liệt, trong nháy mắt hướng cái khe hở còn chưa được lấp kín của trận pháp gào thét đánh tới!

Cảm thụ được đạo kiếm khí sắc bén quen thuộc kia, Thanh Trúc nhất thời biến sắc:

- Lăng Vân...

Ngay sau đó, thanh kiếm trong tay nàng lập tức bạo xuất ra tinh thần lực lượng, giống như vạn trượng tinh quang, hướng đạo kiếm khí từ trên trời giáng xuống kia ngăn cản.

"Oanh!"

Tinh thần lực lượng cùng với Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí va chạm trong hư không, Thanh Trúc trực tiếp cảm giác thấy một kiếm của mình giống như đậu hũ, trược tiếp thất bại trước công kích của đối phương, đúng là không thể ngăn được dù chỉ một chút, trực tiếp bị đối phương cường hoành trùng sát tới!

Tinh quang đầy trời lập tức bị chấn tan, cả người Lăng Vân đạp trên vạn trượng tinh quang trong hư không này xoay người lao đi một cái, ngay sau đó, trận pháp liền đem Tam Thánh Đảo và ngoại giới hết thảy cách tuyệt.

Thanh Trúc bị một kiếm của Lăng Vân đẩy lui, tâm thần chấn động nói:

- Ngươi, ngươi không phải mới vừa rồi bị trúng hàn sương kiếm khí của sư thúc sao!? Như thế nào lại không có chuyện gì?

Hồi đáp nàng đúng là một đạo Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí khác bắn tới!

"Bành!"

Kiếm khí cường hoành trùng kích, trực tiếp khiến cho tay cầm kiếm của Thanh Trúc kịch liệt run rẩy, một cổ huyết vụ nhàn nhạt chảy ra từ trong lòng bàn tay của nàng! Mà cả người cũng nàng cũng phải thối lui vài trăm thước mới có thể hóa giải được lực đạo đáng sợ này.

Cảm nhận được sự chênh lệch to lớn, sắc mặt Thanh Trúc nhất thời tái mét không còn giọt máu, nàng nhìn thoáng qua vị thánh kiếm sư còn lại kia, dứt khoát cắn răng một cái:

- Không tiếc bất cứ giá nào, ngăn cản hắn lại!

Mà chính nàng cũng lấy tinh thần lực lượng thông tri cho những cửu giai thánh kiếm sư ở lân cận, rồi cả người lập tức lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh truyền tống trận.

Thánh kiếm sư chung quy cũng không phải Kiếm Thánh!

Trong việc tranh đoạt danh ngạch tiến nhập thì Kiếm Thánh mới là lực lượng có tính quyết định, đồng dạng bọn họ cũng là vũ lực cao nhất dưới bán Thần! Để cho mình không ảnh hưởng tới đại cục của môn phái, Thanh Trúc buộc phải nhịn đau mà buông tha cho Tam Thánh Đảo!

Về phần những đệ tử kia trên Tam Thánh Đảo... Bị trận pháp vây khốn bên trong, sống hay chết, toàn bộ là tùy theo sở thích của Lăng Vân!

Những thánh kiếm sư kia cũng biết được mình không thể làm gì khác, đành "trơ mắt" nhìn nàng ly khai Tam Thánh Đảo, hướng Thâm Uyên Cốc mà đi.

Khi Thanh Trúc vừa ly khai, đông đảo thánh kiếm sư trên Tam Thánh Đảo cũng không có tâm tái chiến, trừ bỏ những phần tử tận trung đến chết ra, toàn bộ đều rối rít chạy trối chết khắp nơi!

Lăng Vân phất tay đem vài vị thánh kiếm sư ngoan cố đẩy lui, dễ dàng đem truyền tống trận kia phá nát, hoàn toàn cách trở liên hệ giữa Tam Thánh Đảo và Thâm Uyên Cốc. Thâm Uyên Cốc nếu còn muốn trở về Đông Huyền Hải Vực thì cũng phải phi hành một tháng thời gian.

Làm xong hết thảy, Lăng Vân cũng không thèm nhìn những thánh kiếm sư đang sợ hãi vây quanh kia, trực tiếp đi tới điểm cao nhất của Tam Thánh Đảo - Tam Thánh Sơn, sau đó lấy ra một kiện đạo cụ liên lạc giống như tấm gương quán nhập năng lượng vào, không bao lâu, mặt ngoài của gương hiện ra một đạo quang ảnh, khuôn mặt khả ái của Tô Tiểu Tiên xuất hiện ở trên mặt gương:

- Toàn bộ truyền tống trận đi Thâm Uyên Cốc đã bị phá hư, hai nơi đã hoàn toàn cách tuyệt với nhau.

- Lăng Vân ca ca thật là lợi hại, nhanh như vậy liền hoàn thành nhiệm vụ.

Tô Tiểu Tiên đối với nhóm Kiếm Thánh phía sau vung tay lên:

- Các vị tiền bối, Lăng Vân ca ca đã hoàn thành nhiệm vụ. Chúng ta làm người cũng không thể quá tham lam nha. Thâm Uyên Cốc hay là để lại cho Tuyết Vực Đảo đi. nguồn Trà Truyện

Mấy vị Kiếm Thánh có chút sửng sốt, bọn họ tuy ra quân ồ át kéo đến Thâm Uyên Cốc nhưng vẫn chưa có khai chiến mà?

- Hiện tại bên trong Thâm Uyên Cốc đang có sáu vị Kiếm Thánh nga, lấy thực lực của bốn người chúng ta đúng là rất thua thiệt a.

Nói xong, Tô Tiểu Tiên khẽ mỉm cười:

- Huống chi, như theo như lời nói của các vị trưởng bối thì cái địa phương này cho dù đánh hạ thì chưa chắc thủ được, hà tất lãng phí tinh lực lớn như vậy ở đây.

Một vị Kiếm Thánh nhanh chóng đem mọi việc tỉ mỉ liên hệ lại, có chút hiểu được:

- Tiểu thư, đây hết thảy sẽ không phải là mưu kế mà người và Lăng Vân các hạ đã sớm thương lượng qua chứ. Mục tiêu là Đông Huyền Hải Vực từ trước tới nay vẫn không có thay đổi?

Tô Tiểu Tiên cũng không giải thích, cười đùa một tiếng:

- Mọi người đã cực khổ rồi. Hiện tại, chúng ta phải đi Đông Huyền Hải Vực tiếp nhận món quà, cũng không thể để cho Lăng Vân ca ca uổng công đợi chờ.

Tuy nàng không có thừa nhận, nhưng nói như thế cũng không khác là mấy.

Mọi người nghe được lời của nàng, đều sôi nổi cười nói:

- Hay! Tiểu thư cùng với Lăng Vân các hạ hai người song kiếm hợp bích, một âm mưu, một dương mưu! Một khi xuất thủ, tự nhiên là mã đáo thành công! (câu này hay nhỉ - DG)

- Âm mưu... Các ngươi đây là đang khen hay là nhạo báng ta đó.

Một vị Kiếm Thánh khác liền nói:

- Tiểu thư lúc trước thật đúng là không có nói sai, hết thảy đều làm phiền Lăng Vân các hạ a. Đoán chừng lần này người của Tuyết Vực Đảo đã bị tiểu thư và Lăng Vân các hạ hai người dắt tay nhau đem não bọn họ xoắn lại mấy vòng rồi.

Mọi người gật đầu lia lịa, chia binh làm hai đường, một đường hướng Vô Tẫn Nhai mà đi, một bộ phận khác thì hướng phía Đông Huyền Hải Vực còn lại. Bởi vì lo lắng Tuyết Vực Đảo sử dụng lại thủ đoạn này, bọn họ cũng không tiếc gì mà đem trận pháp thủ hộ của Vô Tẫn Nhai mở ra, đảm bảo truyền tống trận thông suốt mọi thời khắc.