Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 216: Chiến tranh

Thực lực là đại kiếm sư mà lại đối mặt với một vị có thể sát tử siêu cấp cao thủ như cửu giai cường giả: Dũng khí có thể nói là thập phần đáng khen!

Bất quá, có dũng khí cỡ nào đi nữa, cũng vô pháp cải biến chênh lệch quá lớn giữa hai bên.

Chính như Lăng Vân lúc trước dưới uy áp của kiếm thế phát ra từ Vân Lai đế quốc thất giai thánh kiếm sư, dựa vào ý chí chiến đấu kinh người, cuối cùng cũng vô pháp trùng phá áp chế đến từ thất giai kiếm thế!

Trong sát na vị Vân Lai đế quốc chưởng quyền giả này phát động trùng kích, Lăng Vân vung tay lên, một đạo kiếm khí trong nháy mắt xẹt qua hư không!

Lam Sơn giờ phút này luôn chú ý nhất cử nhất động của Lăng Vân, trong sát na hắn phát ra công kích, kiếm trong tay đã bộc phát ra một cổ kiếm thế đỉnh phong, mang theo sự thảm liệt giống như hữu tử vô sinh, hung ác tàn nhẫn hướng Lăng Vân đang ở gần trong gang tấc mà trảm xuống!

Giờ khắc này, hắn cũng không có lựa chọn cứu hoàng đế bệ hạ của đế quốc mình.

Lấy thực lực của vị thất giai thánh kiếm sư này muốn cứu hoàng đế bệ hạ từ trong tay của Lăng Vân thì gần như là bằng không, bởi vậy, hắn chỉ có thể thừa dịp Lăng Vân đối với Vân Trọng động thủ, bộc phát ra công kích mãnh liệt nhất, mau lẹ nhất của bản thân, tranh thủ gây ra chút điểm thương tổn cho nam nhân đáng sợ trước mắt, khiến cho hắn trong một thời gian ngắn vô pháp gây nên bất cứ nguy hiểm gì cho Vân Lai đế quốc!

Kích sát?

Mặc dù hắn giờ phút này tha thiết mong ước chuyện này, nhưng mong ước cũng chỉ là mong ước, cũng không có khả năng phát sinh.

"Hưu!"

Kiếm khí sắc bén không một chút trở ngại mà bắn thủng đấu khí khải giáp bên ngoài thân của Vân Trọng bệ hạ. Trong chớp mắt xuyên thủng ngực hắn, phụt ra một đạo huyết quang chói mắt.

Sau đó, hắn lại phát thêm một kiếm khác, tuy nó được phát sau nhưng mà lại đến trước. Lực lượng bộc phát của kiếm nhận, đem toàn bộ cổ kiếm thế đang tập trung vào mình chấn tán, chuẩn xác chém trúng một kiếm đang đánh tới của Lam Sơn.

"Đang!"

Một kích chạm nhau giữa không trung. Thân hình Lam Sơn thối lui vài bước, đến khi thân hình hắn yên ổn, thì vùng đất nơi hắn đang đứng trên trong nháy mắt lại trở nên tứ phân ngũ liệt. Một cổ lực lượng đột nhiên bạo phát từ dưới chân, chấn động tạo nên một tầng bụi mù, giống như một phiến tường đất, hướng phía Lăng Vân mà bao trùm, hòng ngăn cảm truy kích của Lăng Vân trong chốc lát.

Chẳng qua là, hắn thối lui về phía sau bất quá cũng chỉ là mười thước. Từ giữa tường đất vừa được dựng lên nổ bắn ra một cổ khí tức khủng bố. Kiếm khí chưa đến, cổ kiếm phong giống như cạnh thủy tinh cứa lên da thịt, đã đập vào mặt hắn. Khiến cho đấu khí khải giáp bên ngoài thân của hắn phát sinh một trận rung động kịch liệt, từng đợt gợn sóng phát ra trên đấu khí khải giáp!

Thanh thánh kiếm trong tay Lam Sơn được kéo lại sát người, phát ra một cổ đấu khí hồn hậu. Kinh qua vô hạn áp súc, sau đó nó được đánh về phía đạo kiếm khí vừa công phá tường đất kia. Khi tiếp cận, nó đột nhiên bạo phát ra, bằng vào lực lượng bùng nổ đem đạo kiếm khí kia chấn động, khiến nó suy yếu đi vài phần. Khi nó đánh tới đấu khí khải giáp cũng không đủ lực lượng để công phá.

Công kích liên tiếp khiến người ta căn bản là không có thời gian để mà thở dốc.

Khi đấu khí khải giáp va chạm với đạo kiếm khí đã được suy yếu kia, cũng trở nên ảm đạm đi. Trong nháy mắt, thân ảnh của thanh thánh kiếm hiện ra, trực tiếp đem tầng đấu khí khải giáp ảm đạm này chấn tán, sau đó đâm vào trong người của vị thánh kiếm sư Lam Sơn đã mất hết toàn bộ phòng ngự. (Lắm tầng thế nhỉ: kiếm phong -> kiếm khí -> thánh kiếm. Có thêm vài tầng phòng ngự nữa may ra với thắng được tên Lăng Vân chơi xấu này. hehe -DG)

Trong sát na thánh kiếm đâm vào, Lam Sơn chẳng cần suy nghĩ nhiều, mặt kệ cho thân thể bị tổn hại, điều động toàn bộ lực lượng có thể điều động trong thể nội, điên cuồng quán nhập vào bên trong thanh kiếm, sau đó lại tiếp tục ngưng tụ lực lượng của đấu khí khải giáp đã bị chấn tán trong lòng bàn tay. Mượn việc bạo nổ lực lượng này, đem thanh thánh kiếm mà thân kiếm đã được ngưng tụ vào bởi lực lượng của toàn thân, lấy một loại tốc độ khủng bố, bắn mạnh ra, gào thét phá khai không gian, nhanh như thiểm điện hướng phía Lăng Vân mà vọt tới.

Trong khi hắn bắn ra thánh kiếm, dư uy của vụ bạo tạc lực lượng ngưng tụ từ đấu khí khải giáp, triệt để đem hắn thành hóa thành huyết nhục, rồi thôn phệ hắn vào bên trong.

Nhị vị thánh kiếm sư còn sót lại của Vân Lai đế quốc tới này lại tử vong thêm vị Lam Sơn nữa.

Lam Sơn tuy rằng thân tử, nhưng một kiếm cuối cùng của hắn lại có ẩn hàm tử chi lực, tuyệt đối là một kích nguy hiểm.

Giữa thanh kiếm ẩn hạm lực lượng cả đời của một vị thất giai thánh kiếm sư, hơn nữa lại còn có năng lượng của vụ bạo tạc gia tốc thêm, uy thế mạnh mẽ, tuyệt đối không kếm một kích toàn lực của một vị cửu giai cường giả. Ẩn chứa trong thanh kiếm này là ước nguyện cuối cùng của thánh kiếm sư Lam Sơn, đồng thời cũng ẩn chứa vận khí của cả Vân Lai đế quốc. Cũng có thể coi nó là một tia sinh cơ cuối cùng của đế quốc bọn họ.

Song, một kiếm được trút vào nhiều tâm huyết như vậy, khi sắp bắn tới trước người Lăng Vân lại hơi dừng lại một cách quỷ dị, rồi đánh lệch sang một bên so với mục tiêu ban đầu. Uy lực của thanh kiếm như một khỏa bom nguyên tử, bắn vào trận doanh đóng trú của những hạm đội. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

"Oanh long long!"

Uy lực của thanh thánh kiếm từ trung ương của hơn một nghìn chiếc chiến hạm bạo phát, từ trên mặt đất bốc liên một đóa ma vân hình nấm khổng lồ! (bom nguyên tử nổ sao thì chắc mọi người cũng biết, sau khi nổ xong nó sẽ bốc lên một đám khói lửa hình nấm - DG) Một kích kinh khủng này đem toàn bộ địa tầng hoàn toàn hất bay, đem toàn bộ các chiến thuyền ở phương viên phụ cận hoàn toàn phá nát thành mảnh nhỏ. Sau đó xu thế còn chưa giảm xuống, đem những chiếc chiến thuyền này hất văng vào những chiếc thuyền khác, tạo thành một chuổi phản ứng dây chuyền.

Trong nháy mắt, khu vực đóng trú của hơn nghìn chiếc chiến hạm bị cổ lực lượng này càn quét qua, chí ít cũng trên trăm chiến hạm triệt để bị hủy diệt dưới một kích này, còn lại quá nửa thì bị phá hỏng, mất đi khả năng chiến đấu.

Thánh kiếm sư đã chết, hoàng đế bệ hạ đã chết. Hơn nữa các vị tướng quân, hạm trưởng ở phụ cận đều bị tử vong âm ảnh của vị cửu giai cường giả bao phủ. Trong lúc nhất thời, lực lượng quân sự của đế quốc may mắn chưa có chết, được mấy vị quan chỉ huy lập tức hạ đạt mệnh lệnh, lấy tốc độ nhanh nhất, cấp tốc rút lui về đế quốc.

Tại giữa chiến trường cỡ lớn, lực lượng kiếm sư, đại kiếm sư đích xác đã bị suy yếu hóa đi vô số lần, trừ phi có khả năng tổ chức trên vạn đại kiếm sư cùng với trên vạn chiến hạm, bằng không cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.

Thế nhưng, thất giai, bát giai, cửu giai, những vị đã đạt tới đỉnh phong của đại lục này, thì lại là trường hợp ngoại lệ.

Sự cường đại của bọn họ đã vượt xa qua cực hạn mà những chiến hạm này có thể đối phó! Nhất là bát giai và cửu giai cường giả, phạm vi sát thương lớn của kết giới cùng với lĩnh vực, tuyệt đối có thể so sánh với những cổ máy bắn ra đạn hạt nhân, đi tới đâu hủy diệt tới đó. Bởi vậy, khi đối mặt với cường giả thuộc loại cấp bậc này, lối thoát duy nhất chính là đào vong mà thôi.

Mệnh lệnh vừa hạ đạt, các chiến hạn trên thiên không đều ào ào rút lui, vội vàng hướng bốn phương tám hướng mà khuếch tán đào vong, chẳng hề có bất kỳ đội hình gì cả.

Lăng Vân vẫn chưa tiến hành truy kích đối với những chiến hạm đang đào vong này, bất quá, trên mặt đất chỉ cần có bất luận chiếc chiến hạm nào có xu thế cất cánh đều bị Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí xạ kích một cách vô tình, kiếm khí gào thét bắn ra tứ phía. Cuối cùng, với thực lực một người, hắn đã đem toàn bộ quân đội của Vân Lai ở trên mặt đất áp chế lại.

Sự tồn tại của Lăng Vân, có thể làm cho chiến hạm của Hải Sâm đế quốc trở thành chúa tể trên thiên không, hơn sáu ngìn chiến thuyền ở dưới đất tự nhiên là không thể di động mà trở thành bia ngắm.

Không cần Hải Nhạc bệ hạ đang có chút nhiệt huyết sôi trào hạ lệnh, quan chỉ huy đã truyền lệnh cho mấy trăm chiến thuyền phi hành với tốc độ cực nhanh, trực tiếp tới không vận bên trên những chiến hạm của Vân Lai đế quốc, ngàn vạn ma hạch tạc đạn được thả xuống không ngớt, chi chít như mưa trong cơn giông, chỉ nhìn thôi cũng đủ cho mọi người thấy sởn gai ốc.

"Oanh long long!"

Ma hạch tạc đạn liên tiếp rơi vào căn cứ của Vân Lai đế quốc, oanh long bạo tạc ra, cái này tiếp nối cái kia, âm thanh như thiên băng địa liệt, khiến cho nguyên khí bạo động mãnh liệt. Nhiều người ở lân cận vì chẳng kịp chuẩn bị, có thể bị sóng âm đánh chết, cho dù là đạt đến cao cấp kiếm sĩ, cũng là một trận đại não choáng váng, hai tai ứ máu!

Không chỉ là sóng âm thôi!

Bạo tạc gây nên rung động kịch liệt, cho dù ở ngoài thủ đô mười dặm cũng cảm thấy nền nhà rung như địa chấn! Nếu không phải còn có phòng hộ kết giới trung hoà bớt, sợ rằng vị bạo tạc này có thể tạo thành với Hải Sâm đế quốc một thảm cảnh vô pháp ước lượng được. Một số căn nhà cũ nát không chống chịu được mà sụp đổ, thập chí một số lão hủ tu vị yếu nhược cũng thổ huyết mà ngất đi.

Vụ bạo tác kéo dài nửa giờ, để lại khắp nơi là đại lượng xác chiến hạm nằm trên một mảnh chiến trường xơ xác, khói lửa mịt mù khắp nơi.

Vì triệt để đem những lực lượng quân sự này của Vân Lai đế quốc tiêu diệt, có trời mới biết trong nửa giờ qua, Hải Sâm đế quốc đã bỏ ra bao nhiêu ma hạch tạc đạn.

Lăng Vân nhìn vô số oan hồn bốc lên tự phiến chiến trường, trong lòng không khỏi lặng đi.

Những oan hồn này có của Hải Sâm đế quốc, cũng có của Vân Lai đế quốc, bất quá chiếm đa số là của Vân Lai đế quốc.

Một chiếc chiến hạm, căn cứ theo quy cách, cần từ một trăm đến một nghìn người cùng thao tác. Dựa vào giá trị một chiếc chiến hạm của Vân Lai đế quốc, tính ra tống số người đã chết tại đây tuyệt đối vượt qua ba trăm vạn người.

Ba trăm vạn!

Cũng chẳng qua là con sô tử vong trong chiến đấu tại lúc này.

Vân Lai đế quốc một đường giết đến, con số dân vô tội bỏ mạng sợ cũng không dưới con số này.

Đây đúng là chiến tranh, chiến tranh giữa quốc gia và quốc gia! Chiến tranh, chính là cũng là một cái trò trò chơi mà đem sinh mạng ra để mà tiến hành.

Vào lúc này, sinh mệnh, có vẻ thật nhỏ bé và hèn mọn.

Lăng Vân cũng không có thời gian để cảm khái nhiều, hắn cũng không có tư cách để mà cảm khái cho ai khác. Ngày hôm nay, nếu như hắn không phải là thánh kiếm sư, mà chỉ là một vị kiếm sư, đại kiếm sư mà nói, ai có thể bảo chứng hắn sẽ không một thành viên trong số những kẻ tử vong này? Vì bản thân có khả năng yên ổn sống sót tại cái thế giới này, chỉ có thể tiếp tục tu luyện, tu luyện không ngừng nghỉ.

Nghĩ vậy, nhìn oan hồn khắp thiên địa, Lăng Vân lại phóng ra linh thức của bản thân, bao phủ phiến hư không này...