Thời gian của một tháng đối với mọi người mà nói đều là cực kỳ ngắn ngủi.
Khách quý đến đây xem cuộc chiến như thế, Vân Lai đế quốc như thế, mà ngay cả Lăng Vân cũng là như thế.
Theo ngày đó đến, nơi thi đấu ở Vân Lai đế quốc có thể dung nạp gần ba mươi vạn người đúng là không còn chỗ ngồi.
Ba mươi vạn người ở nơi thi đấu, gần như mỗi một vị khách nhân đều có thân phận vô cùng tôn quý, không phải hoàng tử công chúa của các đại đế quốc, thiếu gia tiểu thư của các đại gia tộc, thì chính là đệ tử của một vị Thánh Kiếm Sư. Những người trẻ tuổi ở trong gia tộc của bọn họ, thế lực của bọn họ, cùng với sư môn của bọn họ tuyệt đối đều là tồn tại vô cùng vĩ đại, thậm chí được gọi là thiên tài, thường có vô số người sùng bái.
Chẳng qua giờ phút này, mặc cho bọn họ triển hiện bản thân như thế nào, mặc cho bọn họ hy vọng hấp dẫn sự chú ý của các đại nhân vật như thế nào, thì thủy chung đều không thể che được quang mang của chủ nhân trận tỷ thí này- Lăng Vân.
Đám người Lâm Tuyết đến từ sớm, so với đại đa số người đều muốn sớm hơn.
Ở một chỗ rõ ràng của nơi thi đấu, Lăng Vân lẳng lặng ngồi trên vị trí của hắn, nhắm mắt dưỡng thần. Bộ dáng an bình lạnh nhạt như vậy giống như một vị cao nhân ẩn thế không tranh với đời, cả người trên dưới tản mát ra một loại khí tức cao thủ hoàn toàn tự nhiên. Cỗ khí tức này chẳng những khiến cho những cường giả trẻ tuổi nhìn thấy đều âm thầm kinh hãi, mà ngay cả một ít những lão tiền bối Thánh Kiếm Sư cũng kinh ngạc không dứt.
Nhất là Địa Bảng Tiêu Phong cùng với Tuyết Hạ hoài nghi thực lực chân chính của Lăng Vân, càng âm thầm vì tâm cảnh tu dưỡng của hắn mà cảm thấy khuất phục. Bỏ qua một bên quyết đoán của một người khiêu chiến hoàng thất một đại thất cấp văn minh như thế không nói, các nàng tự vấn lòng, ở dưới sự chứng kiến của nhiều đại nhân vật như vậy, muốn giống như Lăng Vân bảo trì phong thanh vân đạm như vậy, mình vô luận như thế nào cũng không làm được.
Đây, có lẽ là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn có thể trở thành Thánh Kiếm Sư, mà đám người mình lại không cách nào tấn giai.
Từ cửa nơi thi đấu truyền đến một trận dao động, gần như ánh mắt của mọi người toàn bộ đã bị hấp dẫn quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một vị lão giả bên cạnh Vân Lai đế quốc bệ hạ Vân Trọng cùng đi vào. Vẻ mặt tươi cười đi đến, cùng đi theo hắn còn có vài vị lão niên Thánh Kiếm Sư, cùng Ngụy nghịch thần giả Sương Vô ở Đại Kiếm Sư tràng cảnh từng có một lần chi duyên với Lăng Vân.
Những người này vừa đến toàn bộ mọi người đều đứng lên, vô luận bọn họ đại biểu cho các đại đế quốc hay là người cầm quyền của các đế quốc. Tất cả trước tiên hướng lão giả kia đưa ra kính ý cao quý.
Một người. Thậm chí khiến cho náo động lớn như vậy. Bởi vậy có thể thấy được thân phận tôn quý của lão già này.
Lâm Tuyết dường như sợ Lăng Vân không biết thân phận người này, vội vàng giải thích:
- Ca ca. Vị lão tiền bối này là...
- Huyền Ẩn. Kiếm Sư công hội phó hội trưởng. Cường giả Thiên bảng thứ ba.
Nghe hắn gọi ra danh tự của phó hội trưởng Lâm Tuyết thoáng có cảm giác kỳ quái. Ca ca của mình mặc dù ham thích tu luyện như điên nhưng đối với cao thủ trên đại lục lại hiểu biết rất ít. Như thế nào lại biết đến phó hội trưởng của Kiếm Sư công hội.
Chẳng qua Kiếm Sư công hội phó hội trưởng chung quy là đại nhân vật, ở nơi nào đó trong lúc vô tình gặp qua bức họa của hắn cũng nằm trong tình lý. Vì vậy nàng cũng không hỏi kỹ càng.
Lăng Vân đích thật là thấy qua Huyền Ẩn lúc ở trên Phong Diệp tinh. Ban đầu vị cửu giai cường giả ở Phong Diệp tinh đối phó Mộc Linh phái, đúng là Kiếm Sư công hội phó hội trưởng Huyền Ẩn trước mắt.
Đặc biệt khi hắn nhìn thấy đám người Diệu Âm phía sau Huyền Ẩn, càng thêm xác định suy đoán của mình.
Huyền Ẩn cùng Vân Trọng hàn huyên vài câu, liền đi tới trước mặt Lăng Vân, cười ha ha nói:
- Muốn gặp Lăng Vân các hạ một lần thật đúng là không dễ, nhiều lần gửi lời mời cũng không có thể thỉnh động các hạ. Hôm nay cuối cùng hữu duyên, có thể được thấy hình dáng các hạ, anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng xuất thiếu niên a, ha ha.
Lăng Vân lễ tiết gật đầu, vẫn tiếp tục duy trì tư thế ngồi dưỡng thần.
Huyền Ẩn cũng không tiếp tục ảnh hưởng người ta, để tránh làm lỡ trạng thái thi đấu của người ta, cười ha ha nói một câu thừa:
- Thánh Kiếm Sư, là của cải quý giá nhất của đại lục chúng ta, hy vọng các ngươi lúc này có thể hạ thủ lưu tình, hai bên điểm đến thì ngưng.
Nói xong, liền cùng đi với mọi người, đi tới chỗ ngồi của mình.
Bọn họ đi, nhưng có hai người không đi.
Hai người này đúng là Diệu Âm và Sương Vô.
- Lâm Tuyết muội muội, còn nhớ ta không?
Giống như tiên âm thiên lại (tiếng trời), làm cho người chỉ cần nghe qua thanh âm của nàng một lần muốn quên cũng không được.
Lâm Tuyết chợt thấy Diệu Âm, không khỏi có chút kinh ngạc:
- Diệu Âm học tỷ, ngươi như thế nào...
- Ha ha, ta may mắn được Huyền Ẩn các hạ xem trúng ý, thu làm đệ tử, nghe nói Tử Vân đế quốc chúng ta xuất hiện vài vị đại nhân vật tài ba như vậy, liền năn nỉ các hạ mang ta lại đây, thay các ngươi cố gắng trợ uy.
Huyền Ẩn đệ tử.
Cái thân phận này lập tức làm cho Lâm Tuyết đối với Diệu Âm nhìn bằng cặp mắt khác, nếu như có thể theo tuyến đường này của nàng, mà nhờ vả Kiếm Sư công hội phó hội trưởng, đối với tiền đồ phát triển của nàng ngày sau ở Kiếm Sư công hội, không thể nghi ngờ phải thông suốt nhiều lắm.
Diệu Âm nhìn thoáng qua Lăng Vân bên cạnh đang nhắm mắt tĩnh tâm, cười khẽ một tiếng:
- Lăng Vân các hạ vẫn lạnh lùng như thế, mọi người cũng coi là lão bằng hữu nhiều năm, cũng không chào hỏi chớ?
Lăng Vân nhìn thoáng qua Diệu Âm một cái.
Khi hắn xác định Diệu Âm trên Phong Diệp tinh phải bảo vệ di tích thuộc về Tự Nhiên nữ thần, cũng biết Diệu Âm người này không đơn giản. Lại liên tưởng đến lúc trước ở Tử Vân đế quốc nghe được đồn đãi- Diệu Âm lúc mới ra đời, đã được Tự nhiên nữ thần chúc phúc, trong lúc nhất thời hắn tự nhiên đem người này và Tự nhiên nữ thần thành cùng một tuyến.
Tự Nhiên nữ thần, đây chính là một trong bảy đại chân thần trong vũ trụ. Tồn tại cấp bậc như vậy, chính mình bây giờ tốt nhất vẫn nên ít trêu chọc đến.
Nhìn Lăng Vân không nói một lời lại tĩnh tọa.
Lâm Tuyết vội vàng lại đây hòa giải nói:
- Diệu Âm học tỷ, huynh của ta là như vậy người đừng để bụng.
- Ha ha, như thế nào để ý chứ. Ban đầu ta cùng với Lăng Vân các hạ gặp nhau, các hạ đã là như thế, nếu như hắn một ngày kia đối với chúng ta nhiệt tình, chúng ta sợ rằng cũng sẽ hoài nghi đây rốt cuộc có phải là Lăng Vân các hạ hay không.
Lâm Tuyết cười gật đầu, ở một bên cùng Diệu Âm tán dóc.
Tử Vân đế quốc dù sao cũng là quốc gia mà các nàng sinh sống hơn mười năm, thật vất vả gặp được một vị "Lão hương", các nàng tự nhiên không sợ tìm không được đề tài hàn huyên.
Trong lúc bọn họ đối thoại với nhau Sương Vô nhìn chằm chằm vào Lăng Vân, mà lấy tính cách của Lăng Vân, tự nhiên cũng trước sau như một không thèm nhìn đến. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Hai người trực tiếp nhìn nhau lâu như vậy, một cỗ không khí vô hình tràn ngập hai người, cho dù là người phụ cận cũng có thể thoáng phát hiện.
- Tại sao, tại sao trên người của ngươi, ta đã bắt đầu cảm nhận được trên người của ngươi có một tơ khí tức của Thần Thánh.
Sương Vô hỏi Lăng Vân, cũng hỏi chính mình. Nàng nắm chặt kiếm trong tay, chăm chú nhìn chằm chằm Lăng Vân, dường như sau một khắc liền sẽ rút kiếm, hướng Lăng Vân gây khó dễ.
- Sương Vô các hạ, hiện tại là ngày ca ca của ta cùng Vân Lai đế quốc Thánh Kiếm Sư cao thủ động thủ tỷ thí, ngươi sẽ không thừa dịp người ta gặp nguy chứ.
Sương Vô cũng không nói lời nào. Nhưng Diệu Âm am hiểu quan sát những chi tiết nhỏ, lại phát hiện ở trên tay cầm kiếm của nàng một tia không giống tầm thường.
Run rẩy!
Là run rẩy!
Tay cầm kiếm của Sương Vô đúng là đang run rẩy!
Người khác không thể nào hiểu được nguyên nhân, nhưng Diệu Âm nhìn một cái đã nhìn rõ ảo diệu bao hàm trong đó- vào thời khắc này trước mặt Lăng Vân vẻ mặt lạnh nhạt, tâm cao khí ngạo Nghịch Thần Giả Sương Vô thậm chí bị áp chế không dám ra tay.
Không dám ra tay, đó là bởi vì chênh lệch quá lớn, lớn đến mức không dám xuất kiếm, vị nghịch thần giả cuồng vọng đã trực tiếp biết mình sẽ thua!
Nghĩ vậy, nàng nhịn không được giật mình nhìn Lăng Vân một cái.
Chẳng qua ngay sau đó, nàng lại lập tức liên tưởng tới câu nói mới vừa rồi của Sương Vô:
- Ta đã bắt đầu cảm nhận được trên người của ngươi có một tơ khí tức của Thần Thánh.
Thần Thánh? Kiếm Si Thần Thánh?
Tại sao với Nghịch Thần Giả Sương Vô kẻ cao ngạo như vậy, sau khi tấn thăng đến Thánh Kiếm Sư, đều không đi khiêu chiến Địa Bảng đệ nhất Thần Thánh, lấy đó rửa sạch sỉ nhục năm đó? Chẳng lẽ nói...
Trong lúc nhất thời, Diệu Âm lần nữa cảm giác được, người mà mình cần chú ý lại nhiều thêm một người. Nàng âm thầm cáo giới chính mình, ngàn vạn lần không thể bởi vì những tiểu tiết nhỏ này, mà ảnh hưởng kế hoạch của đại nhân nhà mình.
Sương Vô chung quy không nói một lời rời đi, điều này làm cho Lâm Tuyết âm thầm thở dài một hơi.
Sương Vô dầu gì cũng là Thánh Kiếm Sư cường giả, mặc dù nàng tự tin ca ca của mình nhất định sẽ không thua Nghịch Thần Giả Sương Vô, nhưng đánh một trận với một vị Thánh Kiếm Sư, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ tiêu hao một điểm thể lực và năng lượng, đến lúc đó...
Lâm Tuyết cùng Diệu Âm nói chuyện với nhau, một bóng hình xinh đẹp cùng đi với hai người nữa, hướng bên này chậm rãi mà đến.
Thấy vị nữ tử kia, Diệu Âm không khỏi vừa cười vừa nói:
- Lăng Vân các hạ ái mộ đối với Vân Nhu điện hạ, chính là sự thật?
Lâm Tuyết cũng thấy được ánh mắt nhìn nhau của Lăng Vân và Vân Nhu lúc này không giống tầm thường, mặc dù không thể xác định có phải là ái mộ hay không, nhưng tóm lại, tuyệt đối không đơn giản giống bằng hữu phổ thông như vậy.
Lắc đầu, nàng cũng chỉ có thể đem ánh mắt rơi xuống trên người Lăng Vân người trong cuộc này.
Vân Nhu, Lam Linh, còn có cô gái ở thần chi thí luyện không gian kia.
Một đội hình rất quen thuộc.
Bây giờ Vân Nhu, so với lúc trước rõ ràng tiều tụy không ít, anh khí lúc này càng nhiều hơn một phần nhu nhược khiến người trìu mến:
- Lăng Vân, lần này tới tìm ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề. Nếu như ngày đó, ở thần chi thí luyện không gian kết cục đổi lại, là chúng ta đồng thời giúp đỡ lẫn nhau, thông qua cố gắng đạt được Nguyên tố tinh linh, cùng với phía sau hết thảy, có hay không chúng ta còn có thể trước sau như một trở thành bằng hữu.
Lăng Vân đình chỉ tĩnh tọa, một màn chia tay ngoài Tinh linh thần điện lần nữa phảng phất giống như trở lại.
Chẳng qua, câu trả lời của hắn, vẫn không thay đổi.
- Chuyện tương lai, ai biết được.
- Lăng Vân.
Nói chuyện chính là Lam Linh:
- Ngươi xác định ngươi như vậy đi tiếp là đúng hay sai.
- Không có cái gọi là đúng hay sai. Nhân quả lúc này, vạn vật tất cả đều trôi giạt trong đó, ai có thể vùng ra mà siêu thoát.
Lam Linh khẽ thở dài một tiếng.
Nhân quả, bởi vì nhân đó, có quả hôm nay.
Có lẽ đúng như lời hắn nói, hết thảy nhân quả, tất cả bởi vì không thể nắm trong tay, không cách nào nắm giữ, mới có một lời này "Chuyện tương lai, ai biết được".
Đây là một loại bất đắc dĩ, cũng là một loại khuất phục đối với vận mệnh... Hoặc là, chống cự!
Vút!
Lăng Vân trong nháy mắt bay lên trời, thân thể khẽ động, vô cùng nhẹ nhàng rơi xuống vị trí tâm địa giữa sân thi đấu.
Thông qua phương thức của bản thân, hắn chủ động kết thúc lần nói chuyện này.
- Bắt đầu đi.
Ba chữ
Một đạo thân ảnh!
Nơi khiêu khích là cả thất cấp văn minh đế quốc, tất cả Thánh Kiếm Sư có huyết thống Vân Lai hoàng thất! Sự tự tin cường đại kia, cùng với ngôn ngữ khẳng định, lần nữa rung động tất cả cường giả trẻ tuổi, lão đồng đến đây xem cuộc chiến!
Loại khí phách như thế!
Trong lúc nhất thời, cho dù một ít lão tiền bối vốn có chút xem thường kẻ tiểu sinh cuồng vọng này, cũng thu hồi lòng khinh thị của mình. Người này với phần quyết đoán cùng đảm thức kia, nhân vật như thế cũng đã đáng đạt được sự kính trọng của bọn họ!