Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 159: Tinh tế truyền tống trận (Thượng)

Trận năng lượng mênh mông cuồn cuồn kia tản đi, bốn vị bát giai Thánh Kiếm Sư cường giả mới hội tụ lại.

- Chết?

Vị bát giai Thánh Kiếm Sư bại trên tay Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ra thần chi điển tịch của mình, tiến hành định vị đối với Lăng Vân.

Nếu như định vị thất bại, không thể nghi ngờ chứng minh Lăng Vân đã chết dưới hợp kích của ba vị Thánh Kiếm Sư, nếu như định vị thành công...

Vừa nhìn kết quả...

Bốn vị Thánh Kiếm Sư sắc mặt đồng thời trở nên khó coi hẳn lên.

Nếu như thật làm cho Lăng Vân gia hỏa tấn thăng không được một năm còn sống ly khai, thể diện của bốn vị bát giai cường giả bọn họ đặt ở đâu a!

Dọa người a.

- Đuổi theo!

Không nói nhiều bốn vị bát giai cường giả đồng thời tức giận hừ một tiếng, năng lượng kích động, gào thét phá vỡ vân hải không ngừng trôi giạt dưới chân, hướng vị trí định vị ba động chỉ thị đuổi theo.

...

Giờ phút này Lăng Vân chính là vẫn đang duy trì một loại tốc độ cực kỳ kinh khủng xuyên qua như con thoi trong tầng mây. Nơi đi qua. Tất cả vân hải đều bị kình lực mang theo lúc phi hành bầm xé ra một khe nứt rộng rãi. xem tại Trà Truyện

Bát giai Thánh Kiếm Sư tốc độ phi hành cũng không dưới hắn. Một khi sử dụng gia tốc đạo cụ. Tất nhiên so với hắn nhanh hơn một phân. Vì vậy hắn không dám có chút buông lỏng.

Tốc độ nhanh. Lực cản không khí cũng càng kinh khủng. Đến thời điểm về sau. Tốc độ cũng càng khó tăng lên. Nếu như giờ phút này là một người bình thường lấy tốc độ phi hành nhanh như hắn đoán chừng phải bị lực cản không khí khiến cho huyết nhục mơ hồ.

Chẳng qua mới vừa rồi khi hắn tăng tốc độ lên tới một cực hạn. Hắn đột nhiên có ý tưởng kỳ lạ. Trước kia ở địa cầu nghe nói có loại thuyết pháp luyện hư hợp đạo. Hợp đạo, dung hợp với thiên đạo. Người cùng thiên địa hoàn toàn nối liền thành một thể, chẳng phân biệt lẫn nhau. Đến lúc đó lực cản trong thiên địa chẳng những sẽ không trở thành lực cản, mà còn có thể thành trợ lực cho mình.

Dung hợp thiên địa cùng dung hợp quỹ tích kiếm đạo dường như cũng có một chút câu thông (nối liền). Lúc ngự kiếm phi hành có thể đem quỹ tích phi hành dung hợp với quỹ tích kiếm đạo hay không. Tuân theo kiếm chi quỹ tích vận hành, do đó đem hết thảy lực cản hóa thành hư vô?

Dưới loại suy đoán này, Lăng Vân người kiếm hợp nhất, lấy thân là kiếm, kiếm ngự quỹ tích, dưới vòng vây của ba đạo kiếm khí kia, tốc độ lần nữa tăng lên, lúc này mới hiểm hiểm tránh thoát hợp kích của ba vị bát giai Thánh Kiếm Sư cường giả.

Hiện ra pháp môn mới, Lăng Vân vui mừng có dư, trong đầu đồng dạng bắt đầu 'cử nhất phản tam'.(1 suy ra 3)

Kiếm vẫy ra, có thể bao hàm thiên đạo quỹ tích, lúc phi hành cũng có thể bao hàm thiên đạo quỹ tích, như vậy chính mình vừa động, nhất ngôn nhất hành sao?

Mình tùy tiện bước ra một bước, vẫy tay đánh ra một quyền, cũng có thể đem thiên đạo quỹ tích tự nhiên mà dung hợp bên trong vậy sẽ có cảnh tượng gì? Có hay không có thể giống như Ngân long thủ hộ tại Thương Mãng sơn thần điện như vậy, mỗi một kích đều mang theo công kích quỹ tích hoàn mỹ vô hạ, mỗi một kích đều làm cho địch nhân tránh cũng không thể tránh, tuyệt vọng chờ chết.

Thiên đạo không chỗ nào không có.

Ý nghĩ mặc dù mê người, nhưng trước mắt bốn vị bát giai cường giả ở sau lưng đuổi theo không thôi, hắn cũng không còn kịp phân tâm suy nghĩ, không thể không lấy tốc độ nhanh nhất bắn về phương xa, tranh thủ đến thần điện trong lời Tử nói để tránh thêm phiền toái.

Bát giai Thánh Kiếm Sư kết giới đã kinh khủng như thế, vậy lĩnh vực của cửu giai chí cường giả thì sao? Đây tuyệt đối là so sánh với kết giới càng thêm khủng bố.

Phi hành ba ngày, theo quỹ tích phi hành dần dần dung hợp, tốc độ Lăng Vân đã càng lúc càng nhanh.

Lúc đầu bốn vị bát giai cường giả bằng vào gia tốc đạo cụ còn có thể mơ hồ có chút thu hẹp khoảng cách, chẳng qua bây giờ đã bị hắn bỏ rơi ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.

Mặc dù đã bở rơi địch nhân nhưng khi chưa tới địa phương mà Tử nói thì một khắc hắn cũng không dám buông lỏng. Bởi vì, những dò xét ba động dò xét hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng gián đoạn.

Bỏ rơi bốn vị bát giai cường giả, làm cho địch nhân đối với mình có hiểu biết nhất định, lần sau tất nhiên còn có càng nhiều địch nhân cường đại chặn ở trước mặt hắn. Một khi khinh thường, rất có thể có vĩnh viễn ở lại phiến vân hải vô tận này.

...

Tầng mây chợt phá vỡ, trước mắt Lăng Vân nhất thời trống trải, phi hành lâu gần một tháng, thần điện trong lời Tử rốt cục xuất hiện ở trong tầm mắt.

Tòa thần điện này độ cao chừng vài trăm thước, chiếm diện tích cũng vô cùng rộng lớn, cũng coi là một bàng nhiên đại vật (vật to lớn). Nhưng sau khi thấy các đại cao cấp văn minh thủ đô thần điện, kích thước của tòa thần điện trước mắt này đã mơ hồ có chút khó liệt vào cùng cấp bậc, ít nhất vô luận là Hải Sâm đế quốc hay Vân Lai đế quốc, thủ đô thần điện của bọn họ toàn bộ so với tòa thần điện này phải tráng lệ hơn nhiều lắm.

Tòa thần điện này hiển nhiên đã vô số năm không có người tới, bên trong không có có một tánh mạng, an tĩnh giống như một mảnh Quỷ Vực. Nếu như không bởi vì nó là tòa thần điện, lúc trước được lực lượng thần bí gì gia trì qua, trải qua nhiều năm tháng hao mòn như vậy, bây giờ chỉ sợ cũng đã trở thành một đống hoang tàn.

Vừa đến thần điện, thân hình Tử liền lập tức từ bên trong kiếm hiện lên.

Tử cùng tòa thần điện này, hiển nhiên có chuyện cũ nào đó không muốn người khác biết, ít nhất từ tâm tình của nàng giờ phút này có chút khác thường là có thể nhìn ra.

Hoài (nhớ).

Tích (xưa).

Đây là cảm giác Lăng Vân từ trên người nàng nhìn ra.

Mặc dù chỉ trong chốc lát, nàng rất nhanh khống chế tâm tình của mình lộ ra, nhưng Lăng Vân vẫn như trước nhận ra được.

Dò xét ba động vẫn thỉnh thoảng từ trên người Lăng Vân bốc lên. Cao cấp văn minh, Thánh Kiếm Sư chính là tài đại khí thô, tiêu hao đại lượng công huân định vị dò xét ở trong mắt bọn họ căn bản không tính là gì.

- Trốn ở tòa thần điện này, là không thể nào dấu diếm được dò xét ba động.

Tử phải giải thích với hắn, nói thẳng:

- Đi theo ta.

Sau đó mang theo hắn, hướng nội bộ thần điện đi tới.

Đi lần này, càng thêm xác định suy đoán của Lăng Vân.

Tử đối với tòa thần điện này vô cùng quen thuộc, mặc dù không có đạt tới mức giống như nhà mình, nhắm mắt lại cũng có thể đi lên, nhưng ít ra tuyệt đối đã tới không chỉ một lần. Những đường rẽ, hành lang, nàng không cần suy nghĩ, trực tiếp tiến tới nhẹ nhàng.

Quen thuộc đến gần như hình thành một loại bản năng ý thức.

Trong lúc nhất thời, đáy lòng Lăng Vân lần đầu tiên sinh ra tò mò.

Tử, rốt cục có thân phận gì.

Nàng một Kiếm linh bị ném bỏ ở Táng Kiếm thâm cốc vô số vạn năm, như thế nào lại có liên quan với thần điện này?

Khi còn sống, nàng rốt cục có thân phận gì?

Còn có thiếu nữ trong lam quang kia... Năng lực trị liệu thần bí, áp chế kỳ dị đối với Kiếm hồn của mình vân... vân...

Mê!

Lăng Vân trong lòng mơ hồ có một tia xúc động muốn đi tìm lời giải cho câu đố này.

Chẳng qua xúc động như thế chung quy chỉ giằng co trong chốc lát, liền thu hồi trong đáy lòng. Cái loại tò mò vừa mới ra đời cũng bị bóp chết trong nôi.

Lăng Vân đã trải qua tuổi xúc động, thần điện cùng với thực lực kinh khủng của Tử, để hắn hiểu được rõ ràng chênh lệch thật lớn giữa hai người lúc này, cái loại chênh lệch này đủ để làm cho một tia hiếu kỳ mới sinh ra dễ dàng chôn vùi tánh mạng của mình.

...

Tử mang theo Lăng Vân vô cùng thuần thục đi tới nơi trung tâm nhất của thần điện- một gian mật thất rộng rãi.

Ở đoạn đường đi tới này, Lăng Vân phát hiện một hiện tượng kỳ quái. Kết cấu của tòa thần điện này, mặc dù hết thảy đều được xây dựng dựa theo quy cách thần điện, nhưng lại thiếu hụt một khâu trọng yếu mà mỗi một tòa thần điện đều phải có- thần tượng!