Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 132: Nhanh

Một thanh âm đột nhiên truyền đến từ một phương hướng. Kỳ thật loại thanh âm này thập phần nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức nếu không tận lực chú ý, cũng khó có thể phát giác.

Dù sao phiến khu vực này chính là khu vực sinh tồn của lục giai ma thú. Có thể xông đến nơi đây, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ! Chẳng qua, ba người ở đây rõ ràng cũng không phải người bình thường. Loại thanh âm kia mặc dù tự cho là đã đạt tới cảnh giới lặng yên không phát ra hơi thở, xuất quỷ nhập thần, nhưng là......

Rừng cây mở ra, hai vị tuổi trẻ một nam một nữ trước sau liền rơi xuống bên cạnh đống lửa.

Trong nhất thời, ba người đều đem ánh mắt để vào trên người đôi nam nữ kia.

Đương nhiên, ba người nhìn vào đôi nam nữ này cũng không phải là bởi vì hai người đột nhiên xuất hiện mà cảm thấy kinh ngạc. Chỉ vì Hồng Diệp nói ra "Bắt đầu đi", khẳng định là đang muốn mở màn cuộc chiến. Hết lần này tới lần khác không có người đến mà lại đến đúng lúc đang chuẩn bị cuộc chiến, ba người tự nhiên là nhịn không được mà liếc mắt nhìn.

Bị ba người này nhìn kỹ cùng một lúc, nam tử trẻ tuổi kia đầu tiên là có chút sửng sốt, ngay sau đó lại cho rằng bọn họ vì mình đột nhiên xuất hiện mà giật mình nên trên mặt hiện ra một tia áp lực bị đè nén, nhịn không được lộ ra nụ cười đắc ý: "Hảo a, rất tốt. Địa bảng bài danh thứ ba, Huyết kiếm A Cửu, cùng người chuyên phụ trách ghi chép chuyện quan trọng trên đại lục của Kiếm Sư công hội là Hồng Diệp cư nhiên toàn bộ ở đây. Xem bộ dáng, Từ Tân ta lần này chẳng những có thể đánh bại Lăng Vân đứng hàng thứ mười trên Địa bảng, ngay cả đứng thứ ba là Huyết kiếm A Cửu, cũng đều là bàn đạp để thiên tài Từ Tân ta quật khởi, ha ha ha ha!"

Huyết kiếm A Cửu! Hắn cùng Nghịch thần giả Sương Vô, Kiếm si Thần Thánh là ba cái tên đại biểu cho những cường giả mạnh nhất ở lứa tuổi trẻ trên toàn bộ đại lục. Vô số cường giả tuổi trẻ trên đại lục, không ai là không lấy việc đánh bại ba người là mục tiêu cả đời.

Nghe xong những lời này của hắn, trong nhất thời, Hồng Diệp lập tức nhịn không được đỏ mặt lên-- cố nhịn cười.

"Từ nửa năm trước, sau khi Tất Sát kiếm kỹ của ta đột phá tới lục giai, ta liền biết, Địa bảng đã tất yếu phải thanh tẩy. Thời đại thuộc về ta đã tới." Nam tử tuổi trẻ vừa nói xong liền rút kiếm, chỉ vào ba người: "Hồng Diệp, ngươi hôm nay cần phải ghi chép rõ ràng. Hai người các ngươi, ai tới trước? Bất quá đừng nóng vội làm gì, từng bước từng bước bắt đầu, các ngươi căn bản không cần vội vã sớm như vậy chịu chết."

Vị nữ tử kia lộ vẻ mặt sùng bái nhìn nam tử tuổi trẻ, trong giọng nói để lộ sự kiều mỵ: "Từ ca ca, ta thấy ngươi hẳn là bắt đầu giết từ người thấp nhất. Từng bước từng bước, khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi. Tránh làm cho bọn họ, những cao thủ Địa bảng tự cho là có chút bản lãnh, trong mắt liền không có người khác."

"Thanh muội nói có lý, ta sẽ khiến bọn họ phải chết một cách thống khổ. Hơn nữa, trước khi bọn họ chết, ta sẽ khiến bọn họ phải giác ngộ, giác ngộ thế giới này nguyên lai còn có một danh từ gọi là chênh lệch!"

A Cửu mê man ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam tử trẻ tuổi kia.

Hắn không rõ. Tên nam tử kia không phải muốn động thủ giết người sao? Tại sao còn chưa động thủ?

Giết người, tại sao phải nhiều lời như vậy?

A Cửu đột nhiên phất tay. Quang mang từ tay chợt lóe, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Vị cao thủ tên là Từ Tân còn không kịp nói tiếp hào ngôn tráng ngữ, liền bị một đạo kiếm khí xuyên thủng yết hầu, trừng lớn ánh mắt, bưng máu tươi mạnh mẽ chảy ra từ vết thương, khó có thể tin ngã xuống. Từ đầu đến cuối, hắn cũng không thể nhìn rõ đạo kiếm khí kia bắn ra như thế nào.

Đôi mắt Lăng Vân có chút co rút lại!

Nhanh, nhanh như thiểm điện, nhanh đến mức căn bản không cho người khác bất cứ cơ hội phản ứng gì! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

......

Chính là giết người mà thôi.

Đúng vậy, rất đơn giản.

Đúng rồi, Lăng Vân, ta đến là để giết Lăng Vân. Ta nhớ ra rồi, ta muốn giết Lăng Vân!

......

Vị nữ tử kia thấy Từ Tân bị giết, lập tức la hoảng lên, chỉ vào A Cửu, kêu to lên: "A, a, ngươi, ngươi cũng dám xuống tay với hắn. Ngươi biết hắn là ai không, ta cho ngươi biết......"

Nữ tử kia chưa kịp nói xong, trên yết hầu đã xuất hiện một lỗ máu.

Cùng lúc đó, Hồng Diệp cười cười, thu hồi song chỉ ngưng thành kiếm khí của mình.

Hai ngón tay xinh đẹp, óng ánh như ngọc, lại phát ra kiếm khí sắc bén như vậy!

Ngay trong nháy mắt khi Lăng Vân thoáng phân thần chú ý hai ngón tay này, một đạo kiếm quang không hề dự liệu lập tức phóng tới trước mặt hắn!

A Cửu như cũ vẫn làm theo tác phong vốn có của hắn, sau khi xác định muốn công kích ai, lập tức xuất kiếm! Kiếm nhanh, một kiếm nhanh như thiểm điện, thường thường chỉ cần một kiếm liền có thể đủ để quyết định thắng bại. Trước khi hắn thành danh, đã có không biết bao nhiêu mạng người chết dưới một kiếm nhanh như thiểm điện này.

Lăng Vân chỉ kịp nghiêng người một chút, đạo kiếm quang này lập tức bắn vào người hắn, sau đó liền hóa thành một đạo huyết hoa văng tung tóe.

Lăng Vân còn chưa kịp thở dốc, một giây sau, vô số đạo kiếm quang lại một lần nữa nháy mắt tới, giống như một trận cuồng phong bạo vũ*!

Ở trước mặt cơn cuồng phong bạo vũ này, bất cứ phản kháng nào cũng đều là phí công. Mặc cho ngươi có kiếm kỹ vô cùng tinh xảo cao siêu đến đâu, trước bóng kiếm nhanh như thiểm điện này, ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, lập tức đã bị chém giết.

Chém giết!

Kiếm của A Cửu là tử kiếm, kiếm đạo vì tử vong mà sinh ra, vì xuất kiếm mà xuất kiếm, vì giết người mà giết người!

Võ giả chân chính sẽ kính trọng thần linh, nhưng tuyệt đối sẽ không sợ hãi thần linh cùng tín ngưỡng của thần linh! Kiếm đạo trong lòng bọn họ còn trên cả thần linh. Dù thần linh uy hiếp, cũng không thể ngăn cản bước chân tấn thăng về kiếm đạo của bọn họ!

Vì kiếm đạo, bọn họ nguyện ý trả giá hết thảy!

Lui!

Địch nhân chiếm tiên cơ, phải tạm lánh mũi nhọn!

Bước chân Lăng Vân khẽ đạp chân trên mặt đất, cả người giống như thiểm điện vội vàng thối lui về phía sau. Đồng thời, một tay ngưng chỉ, một tay huy kiếm, tốc độ của Kinh phong kiếm kỹ được phát huy đến cực hạn. Vô số kiếm khí dày đặc cùng cơn cuồng phong bạo vũ của A Cửu đột nhiên va chạm cùng một chỗ!

"Uỳnh uỳnh uỳnh......"

Một loại thanh âm dày đặc như tiếng sấm do vô số kiếm khí va chạm vào nhau vang lên, từng vòng kình khí giống như mưa lớn rơi xuống mặt hồ, hình thành vô số rung động khuếch tán khắp bốn phía trong hư không.

Kiếm nhanh!

Nhanh đến mức không gì sánh được!

Một kiếm quá nhanh và một kiếm sử dụng lực lượng chồng lên nhau cùng một chỗ, khiến cho lực đạo bị đè nén lấy một loại tốc độ khủng bố, giống như giọt nước xuyên qua đá. Cho dù là phòng ngự kiên cố, vô cùng vô tận khi gặp sự va chạm này cũng sẽ trở nên yếu ớt không chịu nổi.

Kinh phong, tốc độ xé gió!

......

Nguyên bản vẻ mặt vốn đang đang nở nụ cười, Hồng Diệp liền đứng lên, nhìn vào bóng kiếm dày đặc không có...chút kẽ hở nào giữa song phương, kinh ngạc nói không nên lời.

Nguyên bản hắn còn phỏng đoán, Lăng Vân ở trước kiếm nhanh của A Cửu, đến tột cùng có thể duy trì bao lâu. Một giây? Hai giây? Hay là ba giây?

Nhưng mà tình huống ở trước mắt, lại khiến hắn phải thất kinh!

"Thật nhanh, tốc độ hai người cũng gần tương đương với nhau! Ưu thế lớn nhất của A Cửu, chính là kiếm nhanh! Cư nhiên còn có người có thể đạt tới tốc độ không phân biệt, sàn sàn với A Cửu. Sao có thể!? Lăng Vân này chỉ là ngũ giai Đại Kiếm Sư a, sao kiếm của hắn lại nhanh đến như vậy!?"

A Cửu, sinh ra ở một bộ lạc cấp thấp, từ nhỏ đã chịu cảnh nghèo đói. Đừng nói là tiến vào học viện học tập, ngay cả ăn no mặc ấm đối với hắn cũng là một vấn đề.

Cuộc đời của hắn cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc với kiếm kỹ. Kiếm pháp mà hiện tại hắn đang sử dụng, ngoại giới đồn là Khoái* kiếm đạt tới cấp bậc Thánh kỹ, nhưng thật ra kiếm kỹ mà hắn có được lại giống như mới học-- loạn, tạp, tán*! Nhưng cái này không hề đại biểu kiếm đạo của hắn không có khuyết điểm! Mà khi ưu điểm được phát huy đến cực hạn, tất cả khuyết điểm đều được che dấu.

Nhanh! Duy trì nhanh để người khác không phá được!

Chưa từng tiếp xúc qua bất cứ loại kiếm kỹ gì, hắn đem một chữ nhanh phát huy đến cực hạn!

Khoái kiếm trải qua thiên chuy bách luyện, không biết tu luyện qua bao nhiêu lần, kiếm càng lúc càng nhanh, nhanh đến cực hạn mà con người có thể đạt tới!

......

Kinh phong, vốn là kiếm nhanh. Tao ngộ A Cửu, đúng là lấy nhanh chế nhanh!

Nhưng là......

Kiếm nhanh, dù sao cũng không phải là toàn bộ của Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí!

"Ba!"

Một đạo kiếm khí đột nhiên phóng lớn, xuyên qua đầu vai Lăng Vân, mang đi một mạt huyết hoa màu đỏ thẫm.

Sự phong tỏa của Kinh phong kiếm kỹ, đã bị phá!

Trong mắt Lăng Vân lấp lánh ngưng tụ thần quang đến cực hạn. Đau đớn ở đầu vai không ảnh hưởng mảy may đến tâm thần, phảng phất một đạo vết thương kia căn bản là không ở trên người hắn, mà là một người khác. Ở trước mắt hắn, chỉ có bóng kiếm như mưa rơi đầy trời lấy một loại quỹ tích cắt qua không gian, một đạo rồi một đạo, liên miên bất tận, diệt cũng không hết!

"Xuy!"

Liên tục ba đạo kiếm khí liền mở rộng ở trước mắt Lăng Vân, kiếm nguyên trong cơ thể đột nhiên vận chuyển, hình thành phòng ngự ở những địa phương bị công kích...... Cuối cùng, chỉ để lại ba vết kiếm nhiễm máu!

"Nhanh, nhanh hơn, nhanh hơn nữa!"

Thần sắc Lăng Vân lộ vẻ quyết tâm, trong mắt bạo xạ ra một đạo kiếm ý khiến kẻ khác phải hoảng sợ. Kiếm hồn trong cơ thể đột nhiên quang mang đại phóng, nguyên bản kiếm nguyên vốn đang vận chuyển tự nhiên, tốc độ không ngờ tăng gấp đôi. Mà tốc độ đâm ra khi Lăng Vân sử dụng Kinh phong kiếm kỹ cũng kịch liệt đề thăng......

Mặc dù, loại đề thăng này chỉ vẻn vẹn kéo dài trong chốc lát rồi ngưng hẳn!

Kiếm hồn lên tới cực hạn, cái khe vừa mới khép lại cư nhiên một lần nữa lại có dấu hiệu lỏng ra!

Không thể lại nhanh nữa...... Nếu không nhanh, mất đi tiên cơ, ở trước kiếm nhanh như thế, tất yếu sẽ phải chờ đợi một cơ hội khác mới có thể phản kích!

Lăng Vân sắc mặt hơi đổi, thân hình bạo lui, cả người bị vô số kiếm khí oanh kích khiến hắn phải cuống quít lui về phía sau. Ở sau lưng, vô luận là cự thạch hoặc cây cối, toàn bộ bị thân hình bạo lui của hắn làm vỡ hoặc nát bấy!

Lui về phía sau, mặc dù có thể giảm bớt diện tích công kích của kiếm khí. Nhưng cứ như vậy, hắn lập tức đã rơi vào trạng thái bị áp chế, sự phản kích của Kinh phong kiếm kỹ cũng dần dần yếu ớt!

Kiếm khí đầy trời do A Cửu công kích ngẫu nhiên bị Lăng Vân tránh thoát, bắn vào mặt đất, vô luận là nham thạch kiên cố, hay là đại thụ chọc trời hơn một ngàn năm tuổi, toàn bộ bị chấn thành tê phấn! Kiếm khí sắc bén lấy tốc độ không gì sánh được tạo thành lực xung kích, đụng tới bất cứ chướng ngại vật gì, vật đó lập tức bị nổ tung, chấn thành tê phấn.

Phiến cỏ cây bên trong rừng rậm lập tức bị vô tận kiếm khí bổ ra một con đường. Vô số cây cổ thụ che trời dưới kiếm khí tung hoành tứ phương bắn vào làm chấn nát, đại lượng cành lá bị kình khí chấn động mà bay lên lên bầu trời. Tiếng nổ mạnh không dứt thi nhau vang lên ở bên tai!

Tốc độ lui của Lăng Vân đã nhanh, tốc độ truy kích của A Cửu còn nhanh hơn!

Vừa tiến vào trạng thái chiến đấu, trong lòng A Cửu đã bỏ hết thảy những tạp niệm, trong đầu chỉ còn một ý niệm-- công kích, không ngừng công kích, cho đến khi mục tiêu ở trước mặt hắn hoàn toàn biến mất mới thôi!

Vào thời khắc này, trong lòng hắn chỉ có một thanh kiếm, cùng với địch nhân ở trước mắt. Hết thảy những suy nghĩ khác, toàn bộ bị hắn bỏ qua. Cho dù là bị thương, mất tay mất chân, hắn vẫn như cũ sẽ không chút do dự dùng một bộ phận khác có thể cầm kiếm, sau đó lại tiếp tục chém ra. Kiếm khí khi chém ra có thể gọi là Tất Sát!

Phạm vi chiến đấu cũng nhanh chóng được mở rộng ra!

Hai vị Đại Kiếm Sư cường giả đang hành tẩu ở phiến khu vực thí luyện này, đột nhiên cảm giác ở trước mặt truyền đến năng lượng đụng chạm càng ngày càng gần, hai người khẽ liếc mắt nhìn nhau. Họ nhìn về phương hướng truyền đến năng lượng, cẩn thận đề phòng!

Một đạo thân ảnh, lấy tốc độ nhanh như thiểm điện bay vút qua trên đầu bọn họ. Ngay sau đó, phiến cây cối mà hắn đi qua liền bị kiếm khí đầy trời dồn dập theo sau làm nổ thành nát bấy! Kiếm khí vô cùng vô tận từ trên bầu trời rơi xuống, hóa thành một con Hồng hoang mãnh thú, che lấp cả một phiến không gian! Luồng kiếm ý mãnh liệt liên miên không dứt kia, liền khiến hai vị Đại Kiếm Sư cường giả này hoảng sợ thất sắc!

Đang lúc hai vị Đại Kiếm Sư hết sức hoảng sợ, kiếm khí vô tận liền va chạm vào nhau. Khi hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã bị đại lượng phần kiếm khí còn dư nhanh như thiểm điện kia bắn vào trong cơ thể, máu thịt bay loạn, chết bất đắc kỳ tử* tại chỗ.

Một đuổi theo, một lui, lưỡng đạo thân ảnh kịch chiến với nhau, khiến những nơi hai người đi qua tràn ngập sự xơ xác của cây cỏ, thi thể của vô số ma thú và những người đi đường! Kiếm khí mạnh mẽ tùy ý tung hoành, tựa như muốn xuyên qua Thương Mãng Sơn.

------------------------------

*cuồng phong bạo vũ: cơn lốc.

*khoái: nhanh.

*loạn, tạp, tán: loạn(hỗn loạn), tạp(đa dạng), tán(không đồng nhất).

*chết bất đắc kỳ tử: chết một cách đột ngột.