Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 110: Kế hoạch

Hung thủ hiện ra trong ký ức thủy tinh, Lam Vũ chẳng những nhận thức, hơn nữa còn khắc sâu ấn tượng-- Yến hội ở Hải Sâm đế quốc, người được hắn cho rằng có được tiềm lực rất lớn, kiếm khách tuổi trẻ Lăng Vân!

"Bốn năm không thấy, không thể tưởng được hắn đã lớn dần đến loại trình độ này, thật đúng là ngoài dự kiến của ta...... Chẳng qua......" Lam Vũ nhìn thấy trong ảnh tượng hiện ra cảnh đấu đá lung tung, Lăng Vân sử dụng phương pháp chiến đấu là lấy cứng đấu cứng, lão không khỏi khẽ nhíu mày: "So với bốn năm trước, khí tức và hơi thở kia cũng càng ngày càng sâu. Nhưng cứ theo đà này, cánh cửa thất giai Thánh Kiếm Sư chỉ sợ chính là nan đề lớn nhất trong cuộc đời hắn."

Vô luận là cánh cửa thất giai Thánh Kiếm Sư cuối cùng có trở thành vấn đề lớn nhất của Lăng Vân hay không, nhưng từ uy lực của công pháp mà hắn thi triển ra vượt qua Áo Nghĩa kiếm kĩ đã đủ để khiến Lam Vũ nhìn bằng con mắt khác.

"Uy lực của kiếm kĩ này thật đáng sợ! Ngũ giai Thánh kĩ! Vẻn vẹn giá trị của ngũ giai Thánh kĩ đã không hề dưới trấn tộc chi bảo của Lam gia ta, thậm chí còn cao hơn. Hơn nữa ngũ giai vẫn chỉ là bảo thủ đánh giá, nói không chừng là lục giai, thất giai hoặc cao hơn......" Trong mắt Lam Vũ lóe ra hào quang: "Khó trách tốc độ tu luyện của người này nhanh như vậy! Tiểu thư tựa hồ cùng Lăng Vân có một chút quan hệ, có lẽ nàng có thể nghĩ được biện pháp lấy ra bộ Thánh kĩ từ trong tay hắn...... Nếu hắn không thức thời......"

Một vị tuyệt thế kiếm khách, nếu có thể chiêu mộ được tự nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu không được thì bảo trì quan hệ hữu hảo cũng không phải chuyện xấu. Nhưng một vị tuyệt thế kiếm khách chưa trưởng thành, lại mang trong mình trọng bảo có thể thay đổi cả vận mệnh cả một thất cấp văn minh đế quốc......

"Bất quá trước khi làm vậy......" Lam Vũ nhìn thoáng qua Thần Thánh kỵ sĩ đang lộ vẻ phẫn hận, trong lòng mơ hồ đã có quyết định. Hắn cũng giả bộ tức giận, nói với Thần Thánh kỵ sĩ: "Xem ra sáu tháng huyết tẩy của cao cấp văn minh chúng ta cũng không làm những kẻ này sợ hãi."

Nói xong, hắn còn an ủi, đi đến trước mặt Thần Thánh kỵ sĩ: "Phát sinh chuyện lớn như vậy, liên minh giữa mười tám đại đế quốc cao cấp văn minh chúng ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý đến. Vô luận hung thủ này có trốn đến đâu, chúng ta cũng phải tìm ra hắn."

Thần Thánh kỵ sĩ gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù tên hỗn đản này trốn đến chân trời góc biển, cũng không thể chạy trốn được sự đuổi giết của mười tám đại đế quốc cao cấp văn minh chúng ta! Tử vong, là kết cục cuối cùng và duy nhất của hắn."

Lam Vũ cũng gật đầu, lấy một loại tư thái của người trưởng bối vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi: "Yên tâm đi, ta nghĩ liên minh khẳng định sẽ cho Thần Thánh đế quốc các ngươi một cái công đạo."

Thấy vị lục giai cường giả Lam Vũ đến từ minh hữu Vân Lai đế quốc quan tâm như vậy, trong lòng Thần Thánh kỵ sĩ có chút cảm kích. Thần Thánh kỵ sĩ đang muốn nói cái gì, tay phải của Lam Vũ chụp trên vai đã như tia chớp, trực tiếp vặn gãy cổ hắn." Ca sát" một tiếng, dưới ánh mắt không thể tin của vị Thần Thánh kỵ sĩ, liền lấy đi tính mạng của hắn.

Ở bên cạnh, vị lục giai cường giả trợn to mắt nhìn Lam Vũ, bỗng nhiên cả giận nói: "Lam Vũ, ngươi điên rồi sao!? Ngươi cũng dám hạ sát thủ đối với Thần Thánh kỵ sĩ của Thần Thánh đế quốc, ngươi muốn hại chết Vân Lai đế quốc chúng ta hả?"

Lam Vũ không trả lời mà ngẩng đầu lên, dò xét khắp bốn phương tám hướng. Ngay khi hắn động thủ đánh chết Thần Thánh Kỵ sĩ kia, trong lòng hắn thậm chí đã mơ hồ nhận ra một cỗ dao động vô hình. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

"Lấy trình độ cảm ứng của ta mà nói, trừ phi là Thánh Kiếm Sư, nếu không căn bản không ai có thể ở trước mặt ta giấu diếm. Khẳng định là bởi vì nơi này chết không ít người, vẫn còn sót lại một ít ý thức chưa hoàn toàn tiêu tán dao động."

"Lam Vũ, ta cần một lời giải thích!"

Lam Vũ ném một cái nhìn về vị lục giai Đại Kiếm Sư đó, hừ nhẹ: "Ở đây trừ chúng ta, còn có người nào khác sao? Ngươi không nói, ta không nói, chẳng lẽ Thần Thánh đế quốc sẽ biết?" Vừa nói xong, hắn lập tức đem đấu khí trong cơ thể mô phỏng thành một cỗ kiếm khí sắc bén, chém nát thi thể tên Thần Thánh kỵ sĩ, không lưu lại bất cứ chỗ nào còn hoàn hảo. Vết thương của tên Thần Thánh kỵ sĩ có vẻ giống như đúc những người đã chết.

"Nhưng ngươi làm vậy là vì cái gì...... Vạn nhất nếu làm Thần Thánh đế quốc thông qua những cách khác biết được......"

Lam Vũ nhặt lấy khối trí nhớ thủy tinh trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngàn vạn lần nhớ kỹ phải giữ bí mật. Việc này có quan hệ trọng đại, nếu truyền ra ngoài, nó sẽ khiến cho cho Vân Lai đế quốc chúng ta phải chịu những tổn thất rất lớn."

"Ngươi......"

Lam Vũ không tiếp tục giải thích nữa, hắn lộ ý vị sâu xa nhìn thoáng qua trí nhớ thủy tinh trong tay: "Thánh kĩ a. Nếu thất giai Thánh kỹ của Thần thánh đế quốc có thể rơi vào tay Vân Lai đế quốc chúng ta,vậy thì đế quốc thứ tư trở thành tám cấp văn minh, khẳng định sẽ chính là Vân Lai đế quốc chúng ta!"

Một lát sau, vị lục giai Đại Kiếm Sư kia cuối cùng cũng phản ứng, vẻ mặt giật mình, chợt hiểu ra: "Ý tứ của ngươi là......"

Lam Vũ cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, thận trọng nói: "Nhớ kỹ, chúng ta hôm nay căn bản chưa đến phiến khu vực này. Bây giờ, chúng ta phải lập tức rời đi."

Vị lục giai Đại Kiếm Sư kia nhất thời mặt lộ vẻ vui mừng, ha ha cười nói: "Đúng đúng đúng, chúng ta căn bản chưa từng đến đây, liền đi thôi."

......

Lăng Vân mở to mắt, thu hồi biến dị linh thức do mình phóng ra.

Khi vị Thần Thánh kỵ sĩ đào tẩu thì Lăng Vân vốn định tiếp tục "đuổi tận sát tuyệt". Chẳng qua, lúc ấy hắn cảm ứng được hơi thở của hai cỗ lục giai cường giả khiến hắn ngưng hẳn hành động. Trong hai người đó, có một người hơi thở rất mạnh, giống như là một vị siêu cấp cường giả nắm giữ Áo Nghĩa kiếm kĩ. Đối phó với cường giả bậc này, cho dù là hắn, cũng không nắm chắc mình có thể chiến thắng, bởi vậy chỉ đành phải ẩn núp ở nơi phụ cận rồi tìm cơ hội tập kích.

Thế nhưng, Lam Vũ làm một vị lục giai đại kiếm sư, chẳng những có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, còn có tính cảnh giác kinh người. Nếu tập kích không thành, Lăng Vân cũng không nắm chắc một chiêu có thể giết chết được hắn, huống chi ở bên cạnh hắn còn có một vị lục giai cường giả có Tất Sát kiếm kĩ?

Niệm vì lúc trước Lam Linh giải vây, Lăng Vân cũng liền tính toán để hai người đó rời đi.

Chẳng qua, nghe cuộc nói chuyện của Lam Vũ và vị lục giai Đại Kiếm Sư kia, không khó để hiểu là đối phương đã nổi lên lòng tham với Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí của mình. Vì thế, hắn không thể không thay đổi chủ ý.

Thánh kĩ a, tuyệt đối sẽ làm những đế quốc biết được tin tức này phải động tâm.

Hải Sâm đế quốc?

Một lục cấp văn minh chỉ có lục giai cao thủ tọa trấn, Lăng Vân cũng không e ngại. Nhưng còn Vân Lai đế quốc...... ngũ giai Thánh kĩ mặc dù không thể làm Vân Lai đế quốc phái ra đại lượng Thánh Kiếm Sư đuổi giết. Nhưng dù chỉ đến một người, hắn cũng không nắm chắc có thể ứng phó được!

Nếu muốn không bị Thánh Kiếm Sư đuổi giết, biện pháp duy nhất chính là không cho Lam Vũ đem tin tức truyền tới tai Vân Lai đế quốc.

Truy tung!

Khống chế hoàn mỹ được trong cơ thể hết thảy hơi thở tiết ra ngoài, Lăng Vân quả thực giống như một u linh không có sinh mệnh dao động. Đừng nói là lục giai Đại Kiếm Sư Lam Vũ, ngay cả thất giai Thánh Kiếm Sư ở thời điểm bình thường cũng sẽ không thể phát hiện ra hắn. Có lẽ, chỉ có bát giai Thánh Kiếm Sư hiểu được lực lượng tự nhiên, bằng vào sự lưu động của năng lượng thiên địa tự nhiên mới có thể nhìn ra chút manh mối.

Đoạn đường theo đuôi, Lam Vũ vốn có thần kinh cực kỳ mẫn cảm cũng hiểu đang có một đôi mắt đang nhìn mình. Loại cảm giác này giống như có một thứ đi theo mình, cho dù đi đến đâu cũng không biết mất, cực kỳ khó chịu.

"Chẳng lẽ ta bị một cường giả nào đó theo giõi? Không có khả năng. Nếu thực sự là như thế, vì cái gì ta lại không cảm thấy được có bất cứ hơi thở nào?" Lam Vũ không ngừng tự hỏi, trong lòng không khỏi càng thêm càng giác.

Hai người phi hành ước chừng thời gian một ngày, Lăng Vân thủy chung không tìm được cơ hội xuống tay.

Làm một vị lục giai Đại Kiếm Sư, ý thức cảnh giác của Lam Vũ lớn hơn rất nhiều so với Đại Kiếm Sư bình thường. Cho dù đang phi hành, lão cũng thủy chung luôn bảo trì sự đề phòng, coi như là nếu bị đánh lén, cũng có thể tùy thời phát ra phản kích mãnh liệt nhất.

Bất quá, trước mắt màn đêm dần buông xuống, vì bay cả ngày nên ý chí của hai người họ hẳn cũng đã đạt tới cực hạn. Một khi bọn họ dừng lại để nghỉ ngơi, tuyệt đối sẽ vì thế mà lộ ra sơ hở, đến lúc đó mình sẽ có cơ hội.

Thế nhưng......

Lăng Vân hiển nhiên cũng không may mắn.

Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, thì ở một chỗ phía trước lại mơ hồ có thể nhìn thấy sự sáng sủa của ngọn đèn dầu. Phi lại gần, hình dáng cũng dần dần rõ ràng, nhìn dấu hiệu của các đỉnh kiến trúc thì xem ra, đây đúng là một chỗ danh trại của Vân Lai đế quốc.

Lăng Vân mơ hồ còn từ trong đó cảm ứng được hai cỗ hơi thở không kém gì hai người Lam Vũ.

Ít nhất bốn vị lục giai cường giả, lại còn một số tứ, ngũ giai cường giả trong đó. Những lực lượng này ngưng tụ cùng một chỗ, cho dù ẩn núp đi vào tập kích thì cũng là phi thường hung hiểm. Một khi bị phát hiện, mặc dù trốn ra được thì phỏng chừng hắn cũng sẽ bị trọng thương.

Dù sao, kiếm kĩ mà hắn nắm giữ tuy lợi hại, nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới có tu vi ngũ giai. Nếu kéo dài, hắn không cách nào có thể so với lục giai cao thủ. Một khi bị địch nhân vây khốn, thế cục lập tức sẽ trở nên thập phần nguy hiểm.

Lắc lắc đầu, Lăng Vân đành bất đắc dĩ thối lui!

"Cảnh tượng thi đấu kéo dài tới trăm năm, mà thời gian được nghỉ ngơi ít nhất cũng hơn bốn năm. Thời gian bốn năm, lấy tốc độ tụ tập thiên nhiên của Tụ Linh trận, có thể làm độ nồng hậu của kiếm nguyên trong cơ thể ta tăng lên tới lục giai. Đến lúc đó......vừa lúc lấy Thánh Kiếm Sư luyện tay......"

Nghĩ vậy, Lăng Vân liền nhanh chóng thối lui về phía sau.

Bất quá, khi hắn đang chuẩn bị rời đi thì một thanh âm bỗng nhiên từ trong doanh trại của Vân Lai đế quốc truyền ra: "Bằng hữu, một khi đã đến đây thì sao lại không hiện thân? Chẳng lẽ ngươi còn sợ Vân Lai đế quốc chúng ta không thể mời ngươi được một chén rượu nhạt sao?"