Kiếm Phá Thương Khung

Chương 61: Này còn là người sao

Trên con đường mòn khá rộng một đoàn người đang chậm rãi di chuyển.

- Tiểu thư trông tiểu tử đó cũng khá anh tuấn!

-Ngươi suy nghĩ vẩn vơ gì vậy? không lẽ ngươi có ý với hắn sao?

- Sao tiểu thư nói kỳ vậy? Hắn dù có anh tuấn cũng chỉ là tên nhà quê, ta làm sao có ý với hắn được.

-Không phải thì thôi, xem ngươi kìa. Haha

Lúc này trong xe ngựa có hai nữ nhân đang nói chuyện, bọn họ trêu chọc lẫn nhau cười thích thú.

Nữ nhân được gọi là tiểu thư vận một bộ trang phục màu trắng, toát lên vẻ thánh khiết tinh thuần. Nếu có Hoa Phong ở đây chắc chắn hắn không thể không sáng mắt. Khuôn mặt của nàng từ cặp mắt, mũi,miệng như được đúc bằng một nghệ thuật vô cùng tinh xảo tỉ mỉ, cộng thêm dáng người thon gọn không thiếu không thừa, phải nói là cực kỳ xinh đẹp, kinh tâm động phách. Đặc biệt giọng nói như chim Họa Mi làm người nghe bủn rủn tay chân. Chẳng thế mà đám nam nhân bên ngoài không ai dám đi nhanh chỉ một lý do duy nhất, đó là lắng nghe giọng nói của nàng.

- A Tử! Hay là đợi hắn tỉnh lại, ta có thể thay ngươi nói vài lời.

Bạch y nữ tử vẫn không buông tha luôn miệng trêu chọc nha hoàn của mình, làm nàng đỏ mặt xấu hổ không thôi. A Tử vận tử y( áo tím) mi thanh mục tú cũng khá xinh đẹp, nhưng khí chất của nàng còn xa xa không thể so sánh cùng tiểu thư của nàng.

- Tiểu thư cứ lôi ta vào, ta nói dường như người có ý với hắn rất có thể không phải ta.

A Tử cũng không chịu thua kém, lời nói đầy nghĩa sâu xa.

-Hừ! Không nói với ngươi nữa!

Bạch y nữ tử bị phản bác mặt cũng đỏ lên, nàng bèn hừ nhẹ ý đồ bỏ qua không nói nữa, nhưng càng như vậy A Tử càng khoái chí.

- Xem ra ta đoán đúng rồi.

A Tử thắng thế thích thú nói. Nhưng nhanh chóng nàng bị nữ tử bạch y lườm một cái. Ôm một bụng tâm tình đang định nói A tử đành nuốt ngược trở lại.

Xem cách đối thoại của hai người thì tình cảm có vẻ rất thân thiết đã vượt qua ranh giới chủ tớ rất nhiều.

-Ngươi đi xem hắn tỉnh hay chưa? Nếu tỉnh thuận tiện hỏi lai lịch của hắn.

Bạch y nữ tử nói với A Tử.

- Vâng thưa tiểu thư!

A Tử đang ấm ức nghe vậy liền phấn khích vội đi ngay, có vẻ như tiểu thư của nàng đã đúng.

Trong một chiếc xe ngựa khác, có một nam tử người đầy vết thương đang nằm bất động, nói chính xác hơn thì chỉ là một thiếu niên mười mười sáu mười bảy. Lúc này chợt tấm màn che bên ngoài bỗng dưng bị ai đó vén lên, một lát lại thả xuống như không có gì bất thường.

-Tiểu thư hắn vẫn đang hôn mê!

A Tử quay trở lại với thần sắc không vui nói.

- Kệ hắn đi! Hắn bị thương rất nặng, người bình thường như hắn, bị chân khí đả thương sống sót là một kỳ tích rồi.

Bạch y nữ tử nghĩ rằng chuyện nằm trong dự liệu, giải thích.

- Đành chờ thêm vậy.

A Tử khuôn mặt rầu rỉ lẩm bẩm. Ở nàng xem ra đúng như tiểu thư nói, tên tiểu tử nhà quê kia bị thương rất nặng, sống sót đã là thần kỳ, nếu như hắn tỉnh lại quá sớm đó mới là điều quái lạ.

Chuyện vốn là trong lúc đi ngang qua một bình nguyên, đám vệ sĩ phát hiện có người bị thương nằm ở ven đường, lúc đó bọn họ tính bỏ mặc, nhưng A Tử tính tình lương thiện không thể thấy chết không cứu, nên cầu tiểu thư cứu hắn. Tiểu thư tuy ngày thường lạnh lùng nhưng không phải người xấu cho nên cuối cùng cũng đồng ý. Sau khi xem thương tích của hắn Tiểu thư kết luận hắn chỉ là bình dân bá tánh tầm thường, bị võ giả đả thương vì trong người hắn chân khí còn đang chạy loạn.

Nhưng kỳ tích là hắn lại không chết, phải nói rằng một người thường bị chân khí thấp kém nhất đánh trúng thì mười phần chết chín, còn thiếu niên này bị chân khí đả thương theo như phân tích của tiểu thư thì vỏ giả làm hắn bị thương có cảnh giới rất cao, chính điều đó sự sống sót của hắn mới được coi là thần kỳ. Ban đầu nàng cứu hắn xuất phát từ thiện tâm, nhưng hắn quả thật rất anh tuấn làm nàng có chút thổn thức, một cảm giác kỳ diệu.

Hoa Phong bị trọng thương nằm mê man bất động, hôn mê không biết bao nhiêu lâu. Rốt cuộc ngày hôm nay hắn cũng mở mắt, trước khi nhìn thấy điều gì thì hắn đã cảm nhận được sự rung lắc không đồng đều. Hốt hoảng ngồi bật dậy, đập vào mắt hắn là cảnh tượng xa lạ mà quen thuộc, nhìn trước ngó sau Hoa Phong biết mình được ai đó cứu đi, nơi hắn được an bày dưỡng thương là bên trong một chiếc xe ngựa.

Bình tâm trở lại Hoa Phong liền cảm nhận thương thế bản thân, điều bất ngờ chính là lúc đối chiến cùng Hổ Lâm Bình hắn bị thương rấy nặng, không hiểu sao bây giờ đã hoàn toàn khỏi hẳn, đột nhiên nghĩ tới Thiên Địa quyết Hoa Phong liền xem như chuyện không có gì khó hiểu. Đúng như dự đoán, trong thời gian hôn mê, ngoài việc được ngoại nhân không biết chăm sóc thì Thiên Địa quyết là thứ không thể thiếu trong quá trình hồi phục thương thế của hắn, Thiên Địa quyết có thể tự động hấp thu bản nguyên dược liệu trong thiên địa để trị thương một cách thần kỳ. Như vậy việc Hoa Phong hắn nhanh chóng khôi phục cũng không quá khó hiểu, về phần nguyên lâm vào hôn mê thời gian dài, là do quá lạm dụng kiếm ý làm thần thức tiêu hao nghiêm trọng dẫn đến suy kiệt, hậu quả là hắn không biết gì trong thời gian qua.

Suy nghĩ về trận chiến Hoa Phong rút ra được rất nhiều kinh nghiệm quý báu. Kiếm ý rất mạnh, có thể trực tiếp áp chế địch nhân, hơn nữa còn ảnh hưởng đến tâm tính của đối phương, thậm chí là những ai đứng gần. Trong kiếm ý chứa đựng nhiều điều thâm ảo khó hiểu, với cảnh giới bản thân hiện tại không thể nào tìm hiểu. Đặc biệt thi triển kiếm ý cực kỳ tiêu hao thần thức, cho nên hắn mới hôn mê tới giờ này.

Trong suy nghĩ của Hoa Phong kiếm ý vô cùng lợi hại, có độ sát thương cực kỳ kinh khiếp, nhưng kiếm ý mà bản thân có lúc này như lông trâu không hơn kém.

Như vậy đúc kết ra kiếm ý chỉ là sơ nhập, cần hắn từ từ tôi luyện trong năm tháng sau này. Kiếm ý không nên sử dụng bừa bãi vì thật sự quá nguy hiểm, thần thức của hắn hiện tại không đủ để duy trì kiếm thứ ba, nếu không thể chém giết địch nhân người chết ngược lại là bản thân, cho nên không vạn bất đắc dĩ không nên tùy tiện sử dụng. Trận chiến này cũng bổ sung vào bản lý lịch của hắn không ít kinh nghiệm chiến đấu.

Đang hồi tưởng lại trận chiến, đột nhiên Hoa Phong phát hiện có người hướng xe ngựa nơi mình đi tới, hắn bèn giả vờ hôn mê ý định đánh lừa đối phương.

Phóng thần thức ra bên ngoài quan sát, tâm thần Hoa Phong bổng nhảy lên “ gái“. Hắn phát hiện ra người tiến về phía hắn là một nữ tử áo tím, mi thanh mục tú nhìn rất vừa mắt. Sau khi nữ tử áo tím bị qua mặt, nàng liền rời đi, qua một chiếc xe ngựa khác. Với bản chất háo sắc Hoa Phong liền phóng thần thức theo dõi, lén lút xem trộm dung nhan của nữ tử xinh đẹp này.

Đến khi nàng chui vào xe ngựa Hoa Phong liền hụt hẫng, không bỏ cuộc hắn đưa thần thức cẩn thận thẩm thấu vào trong, sợ có cao nhân cho nên hắn chỉ dám lén lén, lút lút “rình mò“. Đến khi trông thấy cảnh vật bên trong cỗ xe ngựa có phần bình thường kia Hoa Phong thập phần chấn động. Tâm thần tê liệt ngơ ngác lẩm bẩm.

- Này còn là người sao?

Cảnh tượng Hoa Phong trông thấy không có gì đặc biệt. Đặc biệt ở đây chính là nữ tử áo trắng. Nàng cực kỳ xinh đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách, đẹp đến độ khiến một kẻ có ý chí sắt đá như Hoa Phong phải ngơ ngác như hóa đá(=). Không thể tin nổi. Với Hoa Phong nàng giống một bức tranh tuyệt mĩ nhất trần đời.

- Ai!

Nữ tử xinh đẹp đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên quát lên. Rồi phóng ra khỏi xe, lúc này trên gương mặt làm người điên đảo kia đã được che bởi tấm khăn mặt mỏng màu trắng, càng như vậy càng tôn lên vẻ đẹp huyền bí thần thánh của nàng. Ánh mắt nàng lạnh băng quét qua lại xung quanh, thậm chí triển khai thần thức quan sát không thiếu thứ gì, nàng vô cùng tức giận bởi có cảm giác không bình thường.

-Ách!

Hoa Phong bất ngờ không thể tin mình bị phát giác, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi thần thức.

- Cao thủ!

Sau phút thất thần, Hoa Phong liền khẳng định.

- Tiểu thư! Xảy ra chuyện gi?

A Tử vẻ mặt nghi hoặc dò hỏi tiểu thư của nàng.

- Ta có cảm giác bị ai đó nhìn trộm.

Nữ tử áo trắng giọng nói không hoàn toàn khẳng định đáp lời A Tử.

-Chắc là do tiểu thư đa nghi quá thôi!

A Tử không cho là đúng nói. Theo nàng ở nơi hoang sơn này kẻ nào dám chọc vào tiểu thư nàng, thập đại thiên tài của Hoàng Dương đế quốc. Chỉ có kẻ không sợ chết mới đi làm chuyện ngu ngốc như này. Th vào thần sắc nghi hoặc của tiểu thư nàng chắc là do ảo giác.

- Hy vọng là ảo giác.

Nữ tử áo trắng cuối cùng cũng thừa nhận do quá cẩn thận nên sinh ra ảo giác. Nàng hy vọng cảm giác không bình thường vừa rồi chỉ là ảo giác. Bởi vì nếu bị ai đó nhìn trộm thì thật không thể chấp nhận được. Nguyên nhân đó là, từ trước đến nay ngoài A Tử và phụ mẫu ra chưa từng có một ai trực tiếp nhìn thấy mặt thật của nàng. Thăm dò một lát thấy không có chuyện gì, cảm giác bị người nhìn trộm cũng vô tung vô tích, nữ tử áo trắng mới yên lòng trở lại trong xe.

Một màn vừa xảy ra, không khiến mấy tên hộ vệ lo lắng, ngược lại càng làm bọn họ hưng phấn, được chiêm ngưỡng thân hình hoàn mỹ không tỳ vết, dẫu che mặt nhưng không giấu được khí chất làm người mê đắm, bọn họ cầu còn không được.

Người lo lắng là kẻ liên quan trực tiếp, Hoa Phong. Hoa Phong thở phào nhẹ nhỏm, rốt cuộc không bị phát hiện, theo hắn suy đoán tu vi của nữ nhân tuyệt mỹ này rất khủng bố.