Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 706: Bất tử khôi lỗi (2)

Tuy Bất Tử khôi lỗi số lượng không ít, nhưng mà đệ tử Thiên giai cảnh của Bắc Thần Các tọa thành uy hiếp với Huyền Thiên, những người còn lại Huyền Thiên đánh ra một chưởng, toàn bộ bị đốt thành tro tàn.

Cuối cùng nhất chỉ còn lại tên đệ tử Thiên giai cảnh Bắc Thần Các tuy là đồng môn, nhưng mà biên thành Bất Tử khôi lỗi, Huyền Thiên cũng không có nương tay, chưa trừ diệt bọn họ thì Huyền Thiên không rảnh tay.

Cường giả Thiên giai cảnh lực lượng tuy thắng Huyền Thiên nửa trù, cũng không cách nào tránh thoát Địa Diễm Tâm Hỏa, một va chạm thì hỏa diễm thiêu đốt toàn thân.

Nhưng mà cường giả Thiên giai cảnh không dễ bị đốt như Địa giai cảnh, tuy cường giả Thiên giai cảnh bị Địa Diễm Tâm Hỏa đốt cháy, nhưng mà vẫn dũng mãnh như trước, nhìn Huyền Thiên triển khai công kích thật mạnh, Huyền Thiên tiếp tục đại chiến.

Thời gian nửa khắc đồng hồ thân thể Thiên giai cảnh, mới bắt đầu chậm rãi hoả táng, sau nửa canh giờ qua đi mới hoàn toàn đốt thành hư vô, trong ngọn lửa xuất hiện một thân oán linh, so với oán linh bình thường thì mạnh hơn nhiều.

Địa Diễm Tâm Hỏa đem oán linh vây quanh, đều không thể đốt cháy nó.

Không có thân thể sống nhờ, oán linh cực lớn này mang theo hỏa diễm hừng hực, trực tiếp xông lại gần Huyền Thiên.

Oán linh phiêu đãng trên không trung, tốc độ nhanh hơn Huyền Thiên mấy lần, nháy mắt đã bổ nhào tới trước mặt.

Huyền Thiên lập tức bộc phát kiếm ý lục giai, vô số lưỡi đao sắc bén bắn ra ngoài trảm tới oán linh trước mặt.

Oán linh cực lớn kêu lên thê lương, nhưng mà nó không có bị kiếm ý lục giai chém chét, trực tiếp nhảy vào mi tâm của Huyền Thiên.

Oán linh này thập phần cường đại, không phải Huyền Thiên có thể đối kháng.

Nhưng mà Huyền Thiên lại có Thần Kiếm Kiếm Linh, đó là đòn sát thủ thần niệm, oán linh cực lớn vừa xông vào mi tâm của Huyền Thiên thì Thần Kiếm Kiếm Linh liền phát ra hào quang, trực tiếp thôn phệ nó, vết rách, lại chữa trị một chút.

Huyền Thiên đem Linh Kiếm Địa Cấp, Địa Diễm Tâm Hỏa thu hồi lại, thầm nghĩ nguy hiểm thật!

May mắn có Thần Kiếm Kiếm Linh, nếu không đã bị oán linh này đoạt xá, chỉ sợ cũng biến thành một thành viên của Bất Tử khôi lỗi.

Hơn nữa không có Thần Kiếm Kiếm Linh cũng không được, những oán linh trong Bất Tử khôi lỗi không bị Thần Kiếm Kiếm Linh chủ động xuất kích, cũng không làm gì được, phải hủy diệt thân thể của bọn họ mới có thể bức những oán linh này đi ra, Thần Kiếm Kiếm Linh mới có đất dụng võ.

Cho nên Địa Diễm Tâm Hỏa cũng vô cùng trọng yếu, Huyền Thiên gặp gỡ Bất Tử khôi lỗi cường đại thì dữ nhiều lành ít.

Tất cả Bất Tử khôi lỗi toàn bộ đều bị đốt thành tro bụi, không có nửa điểm dấu vết, ánh mắt Huyền Thiên nhìn qua cung điện cực lớn kia.

Những Bất Tử khôi lỗi này giống như những vệ binh đứng canh giữ cửa vào, có quan hệ tới nghi vấn của Bất Tử Chi Thân, có lẽ vào trong sẽ có đáp án.

Huyền Thiên quan sát bốn phía, xác nhận không còn Bất Tử khôi lỗi tồn tại, chậm rãi đi tới trước cửa của cung điện, cửa của cung điện cao hơn mười trượng, cũng không quan nghiêm, một khe hở rộng hơn một mét, đầy đủ cho hai người đi vào.

Ân?

Huyền Thiên đi vào trong khe hở này, đang muốn tiến vào trong đó, lúc này gương mặt cả kinh.

Đi tới bên cạnh cánh cửa, có khắc một hàng chữ, bởi vì niên đại đã lâu nên mơ hồ.

Nhưng Huyền Thiên cẩn thận quan sát, cho nên dễ dàng nhận ra được: nếu ta không chết! Tất tru tận kiếm trận sư trong thiên hạ!

Là chữ Bất Tử Vương lưu lại, so với chữ khắc trong phiến đá của Bất Tử Vương lưu lại giống như đúc.

Nhìn thấy Bất Tử Vương khắc chữ, Huyền Thiên càng thêm xác định, nơi này chính là nơi Bất Tử Vương đạt được Bất Tử Chi Thân.

Không do dự, Huyền Thiên xuyên thẳng qua khe hở, tiến vào trong đó.

Huyền Thiên tiến vào cung điện không lâu, một thanh niên thân hình như ăn mày đi tới trước cung điện.

Nếu có người nhìn thấy chắc chắn chấn động, bởi vì thanh niên như ăn mày này đúng là Đệ Nhất Công Tử.

Y phục trên người Đệ Nhất Công Tử rách mướp, tóc tai bù xù, hình tượng so với ngày xưa khác nhau rất lớn.

Nhưng là hai mắt của hắn sáng ngời, thần sắc của hắn tinh thần no đủ, hoàn toàn không hợp với bề ngoài của hắn.

Từ khi bắt đầu tiến vào thượng cổ thần tích, cho tới bây giờ mấy ngày liên tục Đệ Nhất Công Tử đều trải qua trong đại chiến, hắn đánh chết rất nhiều Bất Tử khôi lỗi, Bất Tử oán linh.

Đệ Nhất Công Tử nhìn qua cung điện to lớn rách mướp này, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ, tự nhủ nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

- Giết vài ngày, cuối cùng giết tới vị trí trung tâm đầu tiên, nếu không ngoài ý muốn, Bất Tử Chi Thân đang ở trong cung điện phía trước.

Nói xong hắn đi nhanh về phía trước.

Bỗng nhiên sắc mặt Đệ Nhất Công Tử cả kinh, ánh mắt của hắn nhìn qua mặt đất chung quanh một lần, thét lên kinh hãi:

- Nơi này có dấu vết đánh nhau? Những dấu vết này còn mời, chẳng lẽ có người còn nhanh hơn bổn công tử? Điều này sao có thể!

Đệ Nhất Công Tử cảm thấy ngoài ý muốn, quả thực không thể tin!

Chiến trường thượng cổ là cấm địa của võ giả Thần Châu, Đệ Nhất Công Tử có thể để xác định, hắn là người đầu tiên đi vào nơi này, những ngày này hắn một đường giết chóc, nửa bước không ngừng, chậm rãi đi tới vị trí trung tâm của cấm địa, nếu như có người đi trước hắn một bước, hắn làm sao chịu nổi đây?

Đệ Nhất Công Tử bước nhanh về phía trước, đi tới khe hở trên cánh cửa, ánh mắt của hắn cũng nhìn thấy chữ cửa Bất Tử Vương khắc trên đó, tinh quang lập lòe.

Hắn một đường đi theo bước chân của Bất Tử Vương. Hôm nay rốt cục cũng tới thời khắc thu hoạch, Bất Tử Vương đến nơi này, mà nơi này là bước ngoặc khiến Bất Tử Vương có năng lực chống lại thiên tài kiếm trận sư, có thể khẳng định Bất Tử Vương ở chỗ này đạt được Bất Tử Chi Thân.

- Bất Tử Chi Thân của ta!

Đệ Nhất Công Tử mặc niệm trong lòng, thân ảnh lóe lên, liền đi vào trong cung điện.

...

Từ bên ngoài nhìn thì trong cung điện đen kịt!

Huyền Thiên mở Địa Nhãn Thần Đồng cũng không nhìn thấy gì.

Lúc hắn đi xuyên qua khe hở vào bên trong, một bước đạp vào cung điện, không gian tối đen trước mặt biến đổi, hóa thành một mảnh thần quang rực rỡ.

Trong tích tắc Huyền Thiên không còn nhìn thấy cảnh bên ngoài nữa, thần thánh, trắng tinh, trang nghiêm, đại khí... Giống như thiên đường vậy.

Cung điện này không phải là vật của nhân gian, giống như chỗ ở của thần.

Huyền Thiên chỉ nhìn một cái còn không kịp tán thưởng. Liền thét lên kinh hãi!

Những điện đường này lại không có mặt đất, Huyền Thiên bị cung điện thần thánh này hấp dẫn, không có chú ý tới bước chân của mình đang rơi xuống.

Bốn phía chung quanh Huyền Thiên là thần quang rực rỡ, tia sáng này vô cùng nhu hòa. Chiếu vào người rất là khoan khoái dễ chịu. Rất dễ dàng làm cho người ta quên đi chính mình đang rơi xuống thật nhanh.

Tâm chí Huyền Thiên kiên định. Cũng không vì thần quang rực rỡ mà quên bản thân mình.

Hắn thầm giật mình, hắn cảm giác được hư không bốn phía đang vặn vẹo, đâu đây không phải là đang rơi xuống, mà là đang xuyên qua hư không.