Phía dưới là nham thạch màu đỏ thắm, loại đá này cùng sinh ra với hỏa diễm, đốt kiểu nào cũng không thể đốt vỡ nát được, khắp sơn mạch đều là loại đá này, theo đạo lý mà nói thì loại đá này hẳn là cả khối mới đúng, hỏa diễm không có khả năng có thể đốt chúng nứt ra thế này được.
Thế nhưng, tảng đá ở dưới chân đại bộ phận là cả khối thật đấy, nhưng cũng có nhiều chỗ bị nứt ra, những nơi bị nứt ra, đều có phương viên hơn mười mét, vốn là một khối đá nham thạch nguyên vẹn đã biến thành những tảng đá vụn nhỏ, có chỗ thậm chí còn bị lõm vào, xuất hiện một cái huyệt động nho nhỏ.
Thoạt nhìn, như có một cái gì đã chui ra khỏi lòng đất vậy.
Tinh thần của Huyền Thiên nhất thời liền đề cao cảnh giới, hắn ngay lúc đó liền nghĩ tới một loài yêu thú: Thôn Phệ Giả.
- Sẽ không phải là có một con Thôn Phệ Giả tới nuốt mất Thiên Hỏa Địa Cấp rồi đấy chứ? Khốn thật! lẽ nào là Thôn Phệ Giả cao giai sao?
Huyền Thiên mở ra thần đồng, cẩn thận quan sát nham thạch dưới chân, quả nhiên, nham thạch vỡ vụn, tạo thành một thông đạo, đúng là có cái gì đó đi qua bên dưới mặt đấy, bởi vì nham thạch hoàn chỉnh khác xa so với nham thạch bị nghiền nát cho nên dù Huyền Thiên đã mở ra thần đồng, nhưng cũng không nhìn ra được gì.
Thông đạo bên dưới mặt đất rất nhiều, giăng chằn chịt khắp nơi, Huyền Thiên dọc theo một cái thông đạo, đi dọc theo vách của động thính, đi thẳng về phía trước, không ngừng quan sát lòng đất.
Huyền Thiên đi khoảng hơn một trăm mét cũng không thấy bất kỳ con Thôn Phệ Giả nào.
Răng rắc!
Đúng lúc đó, vách tường phía sau lưng đột nhiên vang lên tiếng vỡ vụng, phía sau lưng của Huyền Thiên lập tức lạnh lẽo.
Bị tập kích rồi!
Kiếm quang trong cơ thể của Huyền Thiên chợt lóe lên, thân thể bắn về phía trước nhanh như chớp, trong nháy mắt đã lao ra hơn trăm thước, sau đó xoay người nhìn lại phía sau.
Chi thấy nơi hắn mới đứng khi nãy, nham thạch đã bị bể tan tành, lõm sâu vào hơn hai thước.
Còn vách tưởng cách chỗ đó khoảng hơn hai mươi mét thì lại có một cái đầu lâu cực lớn đang thò ra ngoài, trong miệng đang nhai đá rôm rốp.
Cái sọ đầu này rất dài, nối liền với một thân hình cực dài, chính là một con rắn lớn, nhưng đầu lâu hoàn toàn khác với rắn lớn, nói chính xác hơn thì đây là một con côn trùng cỡ lớn.
Chính là yêu thú Thôn Phệ Giả,
Bởi vì ăn quá nhiều nham thạch bên trong hỏa diễm sơn mạch cho nên vỏ ngoài của con Thôn Phệ Giả này cũng giống hệt với nham thạch, bất luận là màu sắc hay là tính chất, lớp vỏ bên ngoài của Thôn Phệ Giả cũng đã hoàn toàn chuyển hóa thành cùng một loại vật chất với nham thạch.
Dư quang thần đồng của Huyền Thiên lúc nãy đã quét qua vách tưởng bên cạnh, nhưng hoàn toàn không thể nhìn ra bên trong nó cư nhiên có một con Thôn Phệ Giả, con này hoàn toàn khác hẳn với mấy Thôn Phệ Giả bình thường, không ngờ lại có thể căn cứ theo thứ nó thôn phệ mà chuyển hóa lớp vỏ bên ngoài, ngay cả thần đồng của Huyền Thiên cũng bị qua mặt.
Đây là một đầu Thôn Phệ Giả có cấp bậc vô cùng cao, tuy rằng thân hình vươn ra từ bên trong vách động chỉ có hơn mười mét, thế nhưng, chỉ nhìn mỗi cái đầu cực lớn kia của nó cũng có thể đoán ra được, chiều dài cũng độ lớn thân thể của con Thôn Phệ Giả này dù không tới một trăm thì ít nhất cũng phải tám chín chục mét.
Răng rắc răng rắc răng rắc!
Nham thạch trên vách động không ngừng vỡ vụn, thân hình của Thôn Phệ Giả rất nhanh liền chui ra, chiều dài quả nhiên khoảng chừng chín mươi mét, thân thể cũng phi thường thô to, đường kính ước chừng khoảng bảy tám thước gì đó.
Con Thôn Phệ Giả này mà không há miệng, mắt nhắm lại, nhìn qua chính là giống hệt một khối nham thạch có hình thù dài dài như thế thôi, rất khó mà phát hiện ra, nhưng lúc này đây, con Thôn Phệ Giả này chính là trừng lớn con mắt cự đại của nó lên, nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên, miệng cũng há thật to ra, nước bọt chảy tỏng tỏng, coi Huyền Thiên thành một bữa tiệc ngon.
Hô - - !
Thôn Phệ Giả trực tiếp lao tới chỗ Huyền Thiên.
Ưu thế lớn nhất mà nó dựa vào chính là lớp vỏ cứng rắn, không thể phá vỡ được ở bên ngoài, phòng ngự cường đại nhất cũng chính là công kích cường đại nhất.
Địa cấp thượng phẩm bảo kiếm của Huyền Thiên lập tức ra khỏi vỏ, thi triển một chiêu Nhân Vương Tương, chém một kiếm về phía Thôn Phệ Giả.
Nhân ảnh cao hơn trăm mét của Nhân Vương Tương chém ra một kiếm, kiếm quang sáng chói cắt phá hư không, trong nháy mắt đã chém lên người của Thôn Phệ Giả.
Keng - - !
Một tiếng vang thật lớn vang lên, Thôn Phệ Giả bị đánh bay mấy chục thước, Huyền Thiên cũng nhịn không được nữa mà lùi về phía sau hai bước.
Trên người của Thôn Phệ Giả xuất hiện một đạo kiếm ngân, dài tới mấy chục thước, nhưng chiều sâu còn không tới một tấc, đối với lớp vỏ bên ngoài thập phần cứng rắn của Thôn Phệ Giả mà nói thì chiều sâu này cũng chẳng khác gì đang giúp nó gãi ngứa.
Hô! Thôn Phệ Giả lần thứ hai bổ nhào về phía Huyền Thiên.
Thủ đoạn tấn công của nó cũng không có nhiều lắm, chỉ đơn thuần là dựa vào thân hình cứng rắn mạnh mẽ bổ nhào qua cuốn lấy con mồi, sau đó liền chén một bữa no nê.
Ngay cả bảo kiếm địa cấp thượng phẩm cũng không thể phá nổi phòng ngự của con Thôn Phệ Giả này. Huyền Thiên nhịn không được mà chửi một tiếng "Khốn thật"! lập tức thu hồi bảo kiếm, đánh ra một chưởng Địa Hỏa Ấn Pháp.
Một đạo chưởng ấn hỏa diễm lập tức bắn ra từ lòng bàn tay của Huyền Thiên, trong nháy mắt biến lớn thành cả trăm mét, một chưởng đè thẳng xuống.
Cái bàn tay này, so với thân hình của Thôn Phệ Giả còn dài hơn, một chưởng chụp xuống, đè ập toàn bộ thân thể của Thôn Phệ Giả xuống.
Uy lực của Địa Hỏa Ấn Pháp rất mạnh, khủng bố nhất chính là chiêu địa sát chi hỏa kia, thiêu cháy hết tất cả.Ccho dù là cường giả địa giai cảnh thập trọng đi nữa, bị một chưởng của Huyền Thiên nện lên cũng khó mà toàn mạng được.
Thôn Phệ Giả bị một chưởng của Huyền Thiên đập xuống đất, mặt đất lập tức xuất hiện một vết nứt dài chừng chín mươi mét.
Bất quá, đợi Huyền Thiên vừa mới thu hồi chưởng ấn hỏa diễm lại thì thân hình của Thôn Phệ Giả lại khẽ động rồi vọt lên, há rộng cái miệng bổ nhào về phía Huyền Thiên mà cắn.
Địa sát chi hỏa của đại hỏa ấn pháp lại không có nửa điểm hiệu quả với Thôn Phệ Giả. Nghĩ tới việc con Thôn Phệ Giả này có thể xuất hiện ở trung tâm của hỏa diễm sơn mạch hẳn là đã thôn phệ không ít hỏa diễm rồi. thậm chí, nói không chừng còn thôn phệ luôn cả Thiên Hỏa Địa Cấp luôn rồi ấy chứ, cho nên mới có thể hoàn toàn miễn dịch với địa sát chi hỏa của Địa Hỏa Ấn Pháp.
- Ta cũng không tin là không diệt được con súc sinh như ngươi!
Huyền Thiên nổi giận, hét lớn một tiếng:
- Giết - - ! Linh kiếm Địa Cấp, song kiếm hợp nhất!
Trong sát na, hai đạo kiếm quang bắn ra từ mi tâm của Huyền Thiên, hai hợp thành một, hóa thành một thanh cự kiếm phát ra hào quang sáng chói.
Tay trái của Huyền Thiên hướng về phía Thôn Phệ Giả áp xuống một cái, linh kiếm song kiếm hợp nhất trong nháy mắt liền phá nát hư không, đâm lên người của Thôn Phệ Giả.