Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 347: Xâm nhập bảo địa (2)

Nhưng mà không muốn đệ tử nguy hiểm tới tính mạng, đại năng trong môn sử dụng ảo nghĩa vô cùng cường đại, vặn vẹo sinh tử, làm cho người tử vong bên trong sẽ không chết thật, chỉ bị truyền tống ra khỏi "Mộng Huyễn Thần Cung".

Hơn nữa vì để môn hạ đệ tử cạnh tranh với nhau, ba ngày cuối cùng sẽ truyền tống tới khu vực thứ nhất, nơi này không một ngọn cỏ, không có bất luận thu hoạch gì, mục đích là cho môn hạ đệ tử chiến đấu với nhau, trong quyết đấu sinh tử tàn khốc, sinh ra người chiến thắng cuối cùng, cũng không có nguy hiểm tính mạng, làm cho bọn họ tăng trưởng kinh nghiệm chiến đấu, nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng mà thời kỳ cuối của thời đại thượng cổ, đại tông môn này và các đại tông môn khác biến mất không thấy gì nữa, biến thành một bí mật, không biết vùi ở nơi nào, chỉ để lại "Vô Ảnh Sơn", "Mộng Huyễn Thần Cung" là tồn tại.

Không có đại năng cung cấp năng lượng, "Mộng Huyễn Thần Cung" dần dần khó có thể duy trì được nữa, sắp sửa sụp đổ, nhưng mà thượng cổ đại năng sớm cân nhắc đến tình huống này, một khi năng lượng trong "Mộng Huyễn Thần Cung" không đủ, ngọn núi sẽ chìm vào lòng đất, hấp thụ linh khí trong lòng đất, bảo trì năng lượng sung túc của "Mộng Huyễn Thần Cung".

Cho nên khi năng lượng của thượng cổ đại năng trong "Mộng Huyễn Thần Cung" dần dần nhạt nhòa, ngọn núi của "Mộng Huyễn Thần Cung" liền chìm vào lòng đất, sau khi bổ túc năng lượng xong sẽ lại hiện ra hậu thế, mở ra một lần nữa, lại chìm lòng đất, tuần hoàn vô hạn, thẳng đến ngày nào đó cấm chế của "Mộng Huyễn Thần Cung" sụp đổ.

Danh tiếng của "Vô Ảnh Sơn" vốn là nhờ vào chìm vào lòng đất, mấy chục năm khó gặp mở ra một lần.

"Mộng Huyễn Môn" mở ra, tương đương mở bảo tàng chính thức, tất cả hậu bối tinh anh tiến vào "Mộng Huyễn Môn".

Giờ phút này người của Ngạo Kiếm Sơn Trang, cùng với tinh anh của ba vương triều thượng phẩm cũng không có ý định động thủ với người khác, hiện tại bọn họ đang đi tầm bảo, ba ngày cuối cùng trở lại khu vực đầu tiên, mới bắt đầu đi săn, đem bảo vật của bọn họ đạt được, sau khi tử vong rơi ra toàn bộ.

Trong nội tâm Huyền Thiên hiểu được ý định của đệ tử Ngạo Kiếm Sơn Trang cùng ba vương triều thượng phẩm, biết rõ lúc này cũng không có nguy hiểm, theo đám người chạy vào "Mộng Huyễn Môn", tiến vào bảo địa chân chính, Tiểu Hổ ở trên đầu vai của hắn rên "hù hù" vui mừng , dường như biết rõ "Mộng Huyễn Môn" là vị trí mấu chốt, xuyên qua cánh cửa này sẽ có đại thu hoạch.

Mặt đất trước mặt vô cùng to lớn, đây là thảo nguyên hơn mười dặm, cuối cùng của thảo nguyên là một khu vực khác, có rừng rậm rậm rạp; ngọn núi liên miên bất tận; có hồ nước không thấy điểm cuối, một con sông lớn chảy xuyên qua rừng rậm rậm rạp, xuyên qua trung tâm thảo nguyên, chảy vào cái hồ không có điểm cuối.

Tất cả đệ tử tinh anh xuyên qua "Mộng Huyễn Môn" thì phân tán ra khắp nơi, tranh thủ mỗi người đều chạy ra các vị trí khác nhau, như vậy tìm được bảo vật cũng không xuất hiện cục diện mọi người tranh đoạt.

Nhưng mà có một ít đệ tử vương triều trung phẩm, hạ phẩm vì mục đích an toàn, mấy người tụ tập cùng một chỗ.

Bạch Ngọc Thiện, Diệp Thông Minh tự nhiên là đi cùng với Huyền Thiên, nhưng Huyền Thiên đã có ý định của mình, bảo bọn họ đi theo đường của mình, liền nhanh chóng đi vào rừng rậm cạnh thảo nguyên, như thiểm điện đi qua nơi khác.

Dù sao trong "Mộng Huyễn Thần Cung" tử vong là không chết thật, chỉ không có thu hoạch mà thôi, Huyền Thiên không cần vì Bạch Ngọc Thiện cùng Diệp Thông Minh mà lo lắng, hắn có Tiểu Hổ ở đây có thể phi hành trên không trung, hiện tại mấy trăm đệ tử hậu bối đều tụ tập tại lối ra vào "Mộng Huyễn Môn", sư nhiều cháo ít, Huyền Thiên không muốn tranh chấp với người khác. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện

Không bằng tìm chỗ không có người, lại cho Tiểu Hổ biến lớn, ngồi trên lưng Tiểu Hổ bay đi xa xa, như vậy ở chỗ xa có đồ tốt gì cũng thuộc về hắn.

Hắn có điều kiện hoàn mỹ, còn có "không gian giới chỉ" trên người, nếu không thể ở "Mộng Huyễn Thần Cung" thu hoạch lớn thì phải xin lỗi bản thân rồi.

Một tiếng kêu thê thảm vang lên, vang vọng trong thảo nguyên.

Một cây linh thảo huyền giai thượng phẩm dẫn dắt tranh đấu giết chóc, người vừa phát hiện gốc huyền giai thượng phẩm linh thảo là võ giả Tiên Thiên cảnh thất trọng, bị một tên võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng đánh chết, đem huyền giai thượng phẩm linh thảo lấy đi.

Rất nhanh tiếng kêu thảm thiết thứ hai vang lên, tên võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng bị năm sáu tên võ giả vây công đi đời nhà ma, gốc linh thảo huyền giai thượng phẩm bị một ít đoàn thể đoạt được.

Võ giả lợi hại đều nhanh chóng chạy ra phía xa, biết rõ trên thảo nguyên không có đồ tốt, mà trong tiểu đoàn thể có võ giả Tiên Thiên cảnh cửu trọng tồn tại, tạm thời không có người đi cướp đoạt, bọn họ vui tươi hớn hở thu hoạch một cây linh thảo huyền giai thượng phẩm, tiếp tục tìm kiếm trong thảo nguyên.

Đối với chuyện này Huyền Thiên vẻn vẹn chỉ nhìn một cái. Liền không hề để ý tới, mục tiêu của hắn là khu vực xa xôi.

Chạy vào trong rừng rậm, giữa đường xá hái một cây huyền giai thượng phẩm linh thảo, Huyền Thiên nhanh chóng bỏ qua mọi người lại phía sau, nói:

- Tiểu Hổ, đi xa hơn.

Tiểu Hổ biết được tâm tư của Huyền Thiên thì nhảy ra khỏi đầu vai của hắn, biến thành dài hai mét, Huyền Thiên lập tức ngồi vào lưng của nó, Tiểu Hổ mở cánh bay lên không, theo hướng Huyền Thiên chỉ mà bay đi.

Bay qua khoảng cách mấy ngàn thước Huyền Thiên lại bảo Tiểu Hổ bay đến trên không rừng rậm, rất nhanh bay ra xa, rất nhanh bay qua vài rừng rậm, bay qua mấy nhánh sông, bay qua vài khu vực thảo nguyên. Bay qua vô số ngọn núi, trọn vẹn bay hơn bốn ngàn dặm, xác định đã bỏ qua rất nhiều võ giả, Huyền Thiên mới bảo Tiểu Hổ dừng lại ở dãy núi.

Nhớ tới những người khác, chắc hiện giờ đang ngươi tranh ta đoạt, trèo đèo lội suối, mà mình đã vượt qua bốn ngàn dặm, trừ chính mình, bốn phía không có người khác, có vật gì tốt đều quy cho mình hắn, tâm tình Huyền Thiên vô cùng sảng khoái, nhịn không được thét dài một tiếng.

- Rống - -

Theo sát Huyền Thiên gầm lên là một tiếng rống vang vọng.

Lập tức đại địa chấn động, một bóng đen cực lớn từ trên núi lao xuống, là một con gấu chó cực lớn, chiều cao chừng mười mét, rất nhanh chạy tới cách Huyền Thiên vài chục thước, dừng lại, ánh mắt nhìn lên người của Tiểu Hổ, có chút kỳ quái.

Con gấu chó này là yêu thú tứ cấp trung giai, đứng thẳng lên cao mười mấy mét, là một cự thú chân chính, hơn nữa còn là thượng cổ di loại, uy lực vượt xa yêu thú bình thường.

Yêu thú tứ cấp thượng giai trong Âm Phong sơn mạch chưa hẳn có thể so sánh với con gấu chó này, nhưng hiển nhiên con gấu chó này theo bản năng có chút sợ hãi Tiểu Hổ, sau khi nhìn thấy Tiểu Hổ thì không còn hung hăng càn quấy như vừa rồi.

Nhưng mà con gấu chó này là thượng cổ di loại, dũng khí vượt xa yêu thú bình thường, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn như trước nhe răng trợn mắt, vô cùng hung ác.

Tiểu Hổ phát ra tiếng "hù hù", không đợi Huyền Thiên nói chuyện, đã nhào qua con gấu chó.