Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 338: Diễm phúc bay tới (2)

- YAA.A.A...

Bạch Linh run lên, lại giãy ra và hét lên, thở hổn hển, xấu hổ như nước thủy triều, trong hai mắt hơi có sắc giận:

- Đại sư huynh, huynh lại khi dễ người ta...

Huyền Thiên mỉm cười, duỗi ngón tay văn vê cái cằm của nàng, nói:

- Linh Nhi không vui sao?

Sắc mặt Bạch Linh càng xấu hổ, nhưng cuối cùng là nữ tử lớn mật, lại không có né tránh, trong ánh mắt lộ ra thần sắc vũ mị:

- Muội... Muội ... Nào có cho ai làm vậy, huynh sắp đi "Mộng Huyễn Thần Cung" , muội tới tìm huynh là tâm sự với huynh, tản bộ với huynh, nếu huynh khi dễ muội thì Linh Nhi sẽ phải đi!

Huyền Thiên niết gương mặt kiều nộn của nàng, nói:

- Bộ dáng tức giận của Linh Nhi thật xinh đẹp đấy, nàng muốn đi nơi nào, thì sẽ đi tới nơi đó!

Bạch Linh móc một cái bao trong người ra, một mặt thêu "bình", một mặt thêu "an", đưa vào trong tay Huyền Thiên, nói:

- Đây là Linh Nhi những ngày này thêu được, hy vọng Đại sư huynh đi lần này bình an, thắng lợi quay về.

Túi hương tuy nhỏ, nhưng chế tác thập phần tinh xảo, có thể thấy được Bạch Linh hao tổn không ít tinh lực vào nó, trong nội tâm Huyền Thiên ấm áp, lại ôm nàng vào trong ngực, lúc này không có động thủ động cước, nói:

- Đa tạ Linh Nhi, Linh Nhi yên tâm, ta nhất định bình an quay về, thắng lợi thật lớn.

Cùng Bạch Linh đi trên đường nhỏ của Thiên Kiếm Phong, nhìn ngắm núi mây mù mờ ảo, phong quang tú lệ, xa xa có thân ảnh chim hạc bay, giống như tiên cảnh, Huyền Thiên lần đầu tiên cảm giác được thì ra cảnh sắc Thiên Kiếm Tông lại xinh đẹp như thế này.

Huyền Thiên một lòng tu luyện chưa bao giờ quản cảnh sắc bốn phía thế nào, cũng không thể ảnh hưởng tâm cảnh của hắn, một mực bình tĩnh, lại vui vẻ khoan khoái dễ chịu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Lúc này là đồng hành với Bạch Linh, có mỹ nữ làm bạn nhìn lại non xanh nước biếc, mây mù phi hạc, lại vui vẻ thoải mái, khoan khoái dễ chịu đến cực điểm, tâm tình bình tĩnh khó có được.

Trên đường đi hai người hoan thanh tiếu ngữ, lại làm cho tâm tình của Huyền Thiên đặc biệt buông lỏng, bởi vì liên tục khắc khổ tu luyện nửa tháng đã bị quét sạch.

Gặp gỡ đệ tử Thiên Kiếm Tông nhìn qua Huyền Thiên, trong ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái, xa xa cung kính hô to "Đại sư huynh', danh vọng của Huyền Thiên tại Thiên Kiếm Tông đạt tới mức tận cùng.

Nữ đệ tử nhìn thấy hắn, mắt hàm xuân sắc, dân phong Thần Châu đại địa cởi mở, không hề giống thời cổ đại kiếp trước của Huyền Thiên, có cái gì Nho đạo hạn chế.

Những nữ đệ tử này hiển nhiên có tình ý với Huyền Thiên, cho dù là người trầm mê trong tu luyện, đối với hoàn cảnh chung quanh phong tình không đặt trong lòng của Huyền Thiên, có chút nghĩ thầm những nữ tử này thật lớn gan.

Nhưng mà so với Bạch Linh trực tiếp tìm tới cửa thì những đệ tử này vẫn nhát gan hơn nhiều.

Bạch Linh đi tới bên cạnh Huyền Thiên, người ta nhìn qua đều suy đoán, mặt khác nữ đệ tử cho rằng Huyền Thiên là danh hoa có chủ nên không tới gần.

Hai người đi dọc theo đường núi, núi của Thiên Kiếm Tông chậm rãi hành tẩu, thỏa thích thưởng thức cảnh sắc bốn phía.

Đi tới một sơn cốc, Huyền Thiên có thể cảm giác được có người ở sau lưng nhìn qua, lập tức quay người nhìn lại, sau lưng hơn trăm thước có một thân ảnh màu xanh da trời. Trong chốc lát chui vào trong rừng cây.

Dù chưa nhìn thấy dung mạo của thân ảnh màu xanh da trời này, nhưng mà thân ảnh thon dài này Huyền Thiên vẫn nhận ra. Đúng là cháu gái của Lăng Dật Trần, cùng Bạch Linh ở Thiên Kiếm vương triều là hai đại mỹ nữ so sánh được với Lăng Tinh Nguyệt.

Luận vũ mị xinh đẹp, Lăng Tinh Nguyệt không so được với Bạch Linh.

Dáng người lung linh thì Lăng Tinh Nguyệt còn hơn một chút, hai nữ đều là vưu vật cực điểm, mỹ nữ khó gặp.

Lăng Tinh Nguyệt trong ấn tượng của Huyền Thiên không kém gì Bạch Linh, ngày ấy từ Thần Đao môn trở về, tất cả nhân viên Thiên Kiếm Tông đều tới chúc mừng, trong ánh mắt Lăng Tinh Nguyệt Huyền Thiên nhìn ra được, nàng có tình ý với mình, nhưng lại không có gan lớn như Bạch Linh, trực tiếp tìm tới tận cửa a.

Bây giờ nhìn qua Huyền Thiên cùng Bạch Linh cùng một chỗ, cũng không dám đi ra. Hiển nhiên đang thất lạc vì thất tình.

Trong lòng Huyền Thiên bất đắc dĩ cười cười, về phần phỏng đoán lòng dạ của nữ nhân, hắn không có thừa tinh lực suy nghĩ.

Dọc theo các núi của Thiên Kiếm Tông quay về, lại nhớ tới "Hoàng Thiên các", Huyền Thiên hôn Bạch Linh một nụ hôn thật dài, sờ lên bộ ngực cao ngất của nàng một cái mới cho Bạch Linh rời đi.

Đầu tháng này trời đêm không có trăng, một bóng đen, bay nhanh tiến vào trong "Hoàng Thiên các".

Dùng cảnh giác của Huyền Thiên thì người vừa tiến vào "Hoàng Thiên các" thì đã bị Huyền Thiên phát giác, "Hoàng Thiên các" ở đằng sau Thiên Kiếm Phong, trên Tuyệt Kiếm Phong, có thể vô thanh vô tức tiến vào đây nhất định là người của Thiên Kiếm Tông.

Huyền Thiên lập tức từ trên giường tránh qua một nơi ẩn nấp, trong hào quang yếu ớt, cửa sổ mở ra, một bóng đen tiến vào phòng.

- Chẳng lẽ có người muốn ám sát ta?

Trong nội tâm Huyền Thiên nghĩ lại, không có lộ ra tiếng vang gì, lẳng lặng nhìn qua bóng đen trong lòng, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Ánh sáng lờ mờ, với thị lực của Huyền Thiên miễn cưỡng có thể mơ mơ hồ hồ thấy rõ thân ảnh, đường cong lả lướt, hẳn là nữ nhân.

Trong nội tâm Huyền Thiên suy nghĩ thật nhanh, dường như mình không có đắc tội nữ nhân nào cả, thầm nghĩ người này cần gì phải đêm khuya hành thích nàng...

Trong nội tâm nghĩ lại đã hết, ánh mắt Huyền Thiên nhìn qua và chấn động, chỉ thấy thân ảnh đường cong lả lướt kia cởi sạch quần áo, lộ ra thân hình trắng như tuyết, không có quần áo ngăn cản, màu da vô cùng trắng bóng, mặc dù ánh sáng lờ mờ, Huyền Thiên cũng nhìn rõ.

Người đến thân cao ước chừng một mét sáu lăm, không có cao gầy như Lăng Tinh Nguyệt, hai ngọn núi trước ngực ngạo nghễ, có lẽ chưa có kẻ nào khai thác qua, không có đầy đặn như Bạch Linh, nhưng mà hình dáng ngạo nghễ kia cũng biết cao điểm này đẹp mê người.

Hơn nữa dáng người của nàng cao gầy, ngực mông vểnh lên, có thể tưởng tượng, mặc dù không bằng Lăng Tinh Nguyệt cùng Bạch Linh giống như đại mỹ nữ.

Trong nội tâm Huyền Thiên nghĩ lại, chẳng lẽ có người yêu ta tới như vậy, thừa dịp đêm dài cố ý chạy tới cầu hoan hợp thể với ta sao? Như vậy cũng nên ban ngày tới chào hỏi ta trước, hỏi một chút ý kiến của ta nha? Đêm hôm khuya khoắt chạy đến phòng ta, thoát không mảnh vải che thân, nếu ta không kịp phản ứng, buổi tối ngủ mà bên người có mỹ nhân trần trụi, chẳng phải làm ta sợ run lên sao? Ta chỉ sợ còn tưởng rằng là nữ quỷ đấy...

Đúng như Huyền Thiên nghĩ lại, mỹ nữ trần trụi trực tiếp đi lên giường, âm thanh khẽ gọi Đại sư huynh, trực tiếp chui vào trong giường.

Mỹ nữ trên giường thét lên, hiển nhiên là phát hiện Huyền Thiên không có trên giường, thân thể khẽ đảo ngồi xuống.

Thân thể Huyền Thiên nhảy lên, liền nhào lên giường, cách chăn mền nhìn thấy chân của nàng, hai tay cầm lấy hai tay của nàng áp xuống giường:

- Ngươi là ai?