Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 26: Linh thảo Kỳ Hoàng (3)

Kỳ Hoàng Thảo vẫn còn hấp thu nguyên khí thiên địa, Huyền Thiên lẳng lặng chờ đợi đến khi Kỳ Hoàng Thảo thành thục. Càng hấp thu nhiều nguyên khí thiên địa thì hiệu quả càng lớn, tỉ lệ tăng tiến cảnh giới khi phục dụng cũng tăng lên nhiều hơn.

Ước chừng qua 10 phút, tất cả nguyên khí thiên địa đều bị Kỳ Hoàng Thảo hấp thu, lúc này cả thân cây Kỳ Hoàng Thảo đã có chút ánh sáng long lanh, tựa hồ là là hấp thu nguyên khí thiên địa mà thành.

Bịch bịch bịch bịch bịch...

Lúc này, một hồi tiếng bước chân vang lên ở ngoài động, Huyền Thiên cũng không bị cảm giác hưng phấn làm đầu óc choáng vàng, thời thời khắc khắc đều đề cao cảnh giác nên hắn liền nghe được tiếng bước chân ngoài động.

- Không tốt!

Huyền Thiên thầm kêu không ổn trong nội tâm. Những võ giả ở gần đây có thể là bị nguyên khí thiên địa bạo động hấp dẫn tới.

Giá trị cây Kỳ Hoàng Thảo này vô cùng phi phàm, Võ Giả Tiên Thiên trở xuống đều liều mạng cướp đoạt.

Huyền Thiên lập tức hái cây Kỳ Hoàng Thảo này, cắt một góc áo để gói lại, bỏ vào ngực, tránh bị người khác phát hiện.

Lúc Huyền Thiên làm xong hết thảy thì người ở bên ngoài sơn động đã tiến vào sơn động, hiển nhiên nơi này là mục tiêu của bọn hắn.

Sơn động này chỉ có một lối ra, Huyền Thiên không thể tránh được nên chỉ có thể im lặng chờ đợi.

- Nguyên khí thiên địa đã biến mất!

- A, Song Đầu Hắc Tuyến Xà đã bị giết!

- Có người đã tiến vào đây trước chúng ta!

- Nhanh, vào xem!

- Tam Đương gia, bên trong có một võ giả!

- Chỉ là một thiếu niên 13 14 tuổi, Song Đầu Hắc Tuyến Xà này khẳng định không phải bị hắn giết!

...

Những thanh âm hối hả vang lên, có chừng hơn 20 người tiến vào trong động.

Ánh mắt Huyền Thiên quét qua mọi người, những người này hắn đều có ấn tượng không ít, chính là những người Phúc Uy Bang trong trấn.

Người cuối cùng đi vào sơn động cao 2m, nhìn như một con gấu bự, sau lưng hắn đeo hai thanh thiết chùy, ánh mắt Huyền Thiên nhìn về phía hắn, chính là Tam Đương GIa Phúc Uy Bang.

Ánh mắt của Tam Đương Gia cũng nhìn về phía Huyền Thiên, lập tức nhìn về phía tiêu chí Thiên Kiếm Tông trên ngực Huyền Thiên, lông mày nhíu một cái.

Trong đầu hắn liền nhớ lại, đây chính là đệ tử Thiên KIếm Tông hắn gặp trong trấn.

Thiên Kiếm Tông, danh tự này khiến bản năng Tam Đương Gia có chút sợ hãi.

Lúc Huyền Thiên và Tam Đương Gia đối mặt, thành viên Phúc Uy Bang cảm thấy sắc mặt Tam Đương Gia có chút không đúng, hào khí có chút quỷ dị, lập tức cả đám đều câm miệng.

- Lý Duyên, Triệu Tứ!

Một vị Võ Giả Võ Đạo Thất Trọng đi tới hai cỗ thi thể trong động, ánh mắt của hắn nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn về phía Tam Đương Gia, nói:

- Tam Đương Gia, Lý Duyên và Triệu Tứ đều bị trúng kịch độc của Song Đầu Hắc Tuyến Xà mà chết còn Linh Dược trong động không thấy nữa rồi.

Tam Đương Gia khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Huyền Thiên vẫn không dời, mở miệng nói ra:

- Thiếu niên, ngươi thấy được điều gì?

Quần áo trên người Huyền Thiên có tiêu chú Thiên Kiếm Tông, Tam Đương Gia cố ý nhìn không thấy, sự tình trong liền có chút quái dị.

Huyền Thiên âm thầm đề canh cảnh giác, mở miệng nói:

- Ta vừa tiến vào, những gì các ngươi nhìn thấy cũng là những gì ta thấy.

Ánh mắt Tam Đương Gia nhìn về phía trị trí hơi hở ra trước ngực Huyền Thiên, chính là nơi cất giấu Kỳ Hoàng Thảo, hắn mở miệng nói:

- Trước ngực ngươi là thứ gì?

Ánh mắt Huyền Thiên trở nên mãnh liệt, nói ra:

- Ta là đệ tử Thiên Kiếm Tông.

Nghe được ba chữ Thiên Kiếm Tông, tất cả thành viên Phúc Uy Bang đều lộ ra thần sắc sợ hãi, ánh mắt Tam Đương Gia cũng xiết chặt lại.

Bất quá, Tam Đương Gia chỉ cười khẽ một tiếng, nói:

- Nơi này là vùng hoang vu, sâu trong sơn mạch Âm Phong, yêu thú hoành hành khắp nơi. Hắc hắc, ai biết ngươi có phải là đệ tử Thiên Kiếm Tông hay không? Ngươi biết không? Ngươi, ngươi, ngươi, các ngươi biết không?

Tam Đương Gia đi vòng quanh, hỏi từng Võ Giả chung quanh.

Cảm nhận được tâm ý của Tam Đương Gia, chúng võ giả đều nhao nhao lắc đầu, nói:

- Không biết... Ta không biết... Chúng ta không nhận ra.

Tam Đương Gia cười hắc hắc, nói:

- Đệ tử Thiên Kiếm Tông táng thân trong bụng yêu thú, chuyện này cũng bình thường a!

Tam Đương Gia vừa nói chuyện, tay đã rút đôi thiết chùy ở sau lưng, ánh mắt lộ ra vài phần hưng phấn, quát lên:

- Tu vi Võ Đạo tiểu tử này bất quá chỉ là Thất Trọng, Linh Dược ở trên người hắn. Giết hắn cho lão tử, hủy thi diệt tích, trong sơn mạch Âm Phong này, có ai quan tâm đệ tử Đại Tông Môn? Giết!

Võ Giả Phúc Uy Bang bình thường phóng hỏa giết người không gớm tay, đối với chuyện giết người đã quá quen thuộc. Tuy Huyền Thiên là đệ tử Thiên Kiếm Tông nhưng tại nơi yêu thú hoành hành như sơn mạch Âm Phong này thì không ai trông thấy cả, ai biết là hắn chết như thế nào?

Hàng năm đều có không ít võ giả chết trong bụng yêu thú, trong đó không thiếu những đệ tử các Đại Tông Môn. Mà ngay cả đệ tử nội môn cũng đều vẫn lạc tại sơn mạch Âm Phong thì một đệ tử ngoại môn nho nhỏ dù có mất tích tại sơn mạch Âm Phong cũng như cát chìm xuống biển, ngay cả chút bọt cũng không sủi lên.

Trên thực tế, đệ tử Đại tông môn ra ngoài rèn luyện thì đều có đạn tín hiệu biểu lộ thân phận. Thiên Kiếm Tông cũng không ngoại lệ, gặp phải nguy hiểm thì có thể phát ra tín hiệu, triệu tập đồng môn đệ tử ở trong phương viên trăm dặm đến giúp đỡ nhưng trong sơn động ở nơi hoang vu này thì đạn tín hiệu của Huyền Thiên lại không có tác dụng.

Theo tiếng ra lệnh của Tam Đương Gia, năm Võ Giả Phúc Uy Bang lập tức lao ra, trong đó có hai Võ Giả tu vi Thất Trọng, ba Võ Giả tu vi Lục Trọng, đối phó với một Võ Giả Võ Đạo Thất Trọng mà cần tới năm người thì xem như đã coi trọng thân phận đệ tử Thiên Kiếm Tông của đối thủ rồi.

Trong năm người này, một người dùng kiếm, một người dùng côn, một người dùng binh khí có chút kỳ lạ, hai người dùng đao.

Năm người đồng thời ra tay, hai đạo đao khí phá không bay tới, tu vi hai người dùng đao này đều là Võ Đạo Thất Trọng.

Những Võ Giả Phúc Uy Bang khác thì ở một bên cười ha ha. Đệ tử Thiên Kiếm Tông thì sao? Có thể lấy một địch năm không? Năm người kia liên thủ giết địch, cho dù gặp phải Võ Giả Võ Đạo Bát Trọng thì cũng có thể đại chiến một hồi.

Đối mặt với công kích của năm người, Huyền Thiên cũng không giận, chỉ bật cười, nhẹ giọng quát:

- Muốn chết!

Hào quang sáng chói thoáng hiện, kiếm khí tung hoành, hai đạo đao khí lập tức tán loạn.

- A a a a a....

Kiếm khí lướt qua, năm thanh âm thê lương thảm thiết vang lên. Dù là Võ Đạo Thất Trọng hay là Lục Trọng, toàn bộ đều bị một kiếm cắt ngang yết hầu, máu tươi phun ra như suối, chết ngay lập tức. Truyện được copy tại Trà Truyện

Một kiếm lướt qua, lấy mạng năm người!

Thực lực này là như thế nào? Năm người kia cơ hồ có thể so với Võ Giả Bát Trọng, nếu muốn đánh chết năm người thì cần thực lực ít nhất tương đương với Võ Đạo Cửu Trọng.

Những Võ Giả Phúc Uy Bang lúc nãy còn cười ha ha thì hiện giờ đã im bặt, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng chấn động.