Mọi người trong đại sảnh cảm giác nhiệt đột hạ xuống, mỗi người đều cảm thấy một cỗ rét lạnh.
Ánh mắt mọi người đều nhìn sang Huyền Thiên kinh hãi không hiểu.
Bất quá, vẻn vẹn sau một lúc lâu, bên ngoài nhân sự đường vang lên liên tiếp hô to phá vỡ hào khí lạnh lẽo này.
- Sở Phong sư huynh hồi tông...
- Đặng Phi sư huynh hồi tông...
- Cung nghênh Sở sư huynh phản hồi tông môn!
- Cung nghênh Đặng sư huynh phản hồi tông môn!
. . .
Theo thanh âm càng ngày càng gần, rất nhanh liền có ba vị đệ tử, vọt tới nhân sự trong nội đường, hô to một tiếng:
- Nội môn đệ nhất Đặng Phi sư huynh phản hồi tông môn, tất cả mọi người nhường đường cho Đặng Phi sư huynh.
Bá bá bá!! Vù - -
Tiếng nói của đệ tử này vừa dứt thì người hai bên sảnh đường lập tức nhường ra một không gian nhỏ.
Huyền Thiên tiến đến, đệ tử trong đại sảnh cũng nhao nhao nhường đường. Nhưng đó là chủ động nhường đường, hơn nữa là nhượng xuất một con đường để cho Huyền Thiên tiến lên mà thôi. Nào có phô trương lớn như vậy.
Đệ tử trong đại sảnh cơ hồ hoàn toàn lui sát góc, trong đại sảnh trở nên trống trơn.
Điệu bộ này so với nội môn trưởng lão đến giám sát còn nghiêm túc hơn.
Đặng Phi là cánh tay phải của Sở Phong, đệ tử Thiên Kiếm Tông ai cũng biết điều này.
Sở Phong cường giả tông tương lai của Thiên Kiếm Tông, đây cũng là suy nghĩ trong tiềm thức của mỗi một vị đệ tử.
Cuối cùng có một ngày, Sở Phong sẽ trở thành người cầm quyền của Thiên Kiếm Tông, có lẽ trở thành tông chủ, có lẽ không phải tông chủ nhưng lực áp đảo tông chủ trở thành Thái Thượng trưởng lão.
Đến lúc đó, Sở Phong sẽ rất ít lộ diện.
Mà Đặng Phi thân là đệ nhất tâm phúc của Sở Phong, quyền hành quản lý của Thiên Kiếm Tông mười phần sẽ rơi vào trên người Đặng Phi.
Có câu thành ngữ gọi là cáo mượn oai hùm.
Đặng Phi mượn uy thế của Sở Phong đã sớm dựng nên uy thế trong đám nội môn đệ tử.
Lúc này đây, Đặng Phi cùng Sở Phong cùng nhau phản hồi tông môn càng mượn oai khiến chúng nội môn đệ tử đều cung nghênh.
Bất quá có một người hoàn toàn bất đồng cùng phản ứng của chúng đệ tử.
Huyền Thiên đứng tại nguyên chỗ, không có di động chút nào.
Hơn nữa, giờ phút này Huyền Thiên lại càng phẫn nộ. Bởi vì hắn nghe được danh tự Đặng Phi thì lửa giận bùng phát.
Đặng Phi sai sử Tứ trưởng lão Đặng Vạn Xuyên của Đặng gia dẫn đầu ba vị Tiên Thiên Cảnh ngũ trọng, sáu vị Tiên Thiên Cảnh tứ trọng của cao thủ Đặng gia muốn đưa Huyền Thiên vào chỗ chết ở bên trong Âm Phong Sơn Mạch.
Huyền Thiên siết chặt nắm đấm.
Món nợ này nhất định phải tính toán.
Hiện tại là thời điểm để tính toán. Nguồn tại http://Trà Truyện
Huyền Thiên chưa rời đi, Long Tử Nghiên tự nhiên cũng đứng ở bên cạnh Huyền Thiên không có dịch chuyển nửa bước.
Ba đệ tử hô to nhường đường có tu vi Tiên Thiên Cảnh tam trọng, hai tu vi Tiên Thiên Cảnh nhị trọng.
Đệ tử Tiên Thiên Cảnh nhị trọng là Đô Tằng khiêu chiến Huyền Thiên bị Huyền Thiên chỗ bại. Về phần Tiên Thiên Cảnh tam trọng lần thứ nhất Huyền Thiên gặp được.
Tướng mạo của Huyền Thiên sớm đã được chúng nội môn đệ tử truyền ra, nếu thấy được mặt mũi của Huyền Thiên nhất định sẽ nhận ra.
Hiện tại Huyền Thiên đang đưa lưng về phía đại môn, ba vị đệ tử xông tới hô to, đều chỉ có thấy được sau lưng.
Đệ tử Tiên Thiên Cảnh nhị trọng đã giao thủ cùng Huyền Thiên đương nhiên là rất quen thuộc với hắn, chỉ liếc mắt liền nhìn ra.
Chỉ có đệ tử Tiên Thiên Cảnh tam trọng vẻn vẹn thấy mặt sau, không cách nào nhận ra là ai. Thấy Huyền Thiên vẫn không nhúc nhích, hắn quát lớn:
- Người chính giữa kia là ai? ? Đặng Phi sư huynh đến rồi, còn không nhanh nhường đường cung nghênh?
Chấp sự nội môn Thiên Kiếm Tông tu vi bình thường là Tiên Thiên Cảnh nhị trọng, tam trọng. Đã từng là nội môn đệ tử, vượt qua 25 tuổi tu vi không bước vào Tiên Thiên Cảnh trung kỳ, không thể trở thành đệ tử hạch tâm, cũng không có tư cách trở thành trưởng lão, địa vị không cao bằng đệ tử nội môn còn trẻ.
Sau ba mươi tuổi, tu vi chấp sự không có bước vào Tiên Thiên Cảnh trung kỳ thì vĩnh viễn không có cơ hội trở thành trưởng lão ngoại môn, sẽ bị phóng ra ngoài đến sản nghiệp các nơi của Thiên Kiếm Tông.
Vì thế, nhân sự đường mặc dù có không ít chấp sự nhưng mà đối với chuyện của nội môn đệ tử thì quản không được.
Ba người kia tuy rằng hung hăng càn quấy, nhưng không có chấp sự ngăn lại, nếu không trêu chọc Đặng Phi chỉ e chấp sự cũng sẽ không có kết cục tốt.
Đệ tử Tiên Thiên Cảnh tam trọng vừa quát, hai người bên cạnh ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói:
- Đó là Huyền Thiên!
- Huyền Thiên?
Đệ tử Tiên Thiên Cảnh tam trọng nghe được thì hô to một tiếng, chỉ vào Huyền Thiên nói:
- Huyền Thiên thì thế nào? Đặng Phi sư huynh là đệ tử đệ nhất nội môn, đệ tử nội môn thấy được cũng phải tránh lui cung nghênh, Huyền Thiên, ngươi còn không lui ra!
Đệ tử kia vừa mới nói xong, thân ảnh của Huyền Thiên đột nhiên lóe lên. Trong chốc lát xuất hiện bên cạnh hắn, một cánh tay vung lên.
- Ôi mẹ ơi!
Đệ tử Tiên Thiên Cảnh tam trọng lập tức hét thảm một tiếng, thân thể bắn ngược ra bên ngoài, trong chốc lát đã phi ra khỏi đại sảnh.
Chúng đệ tử chỉ cảm thấy hoa mắt đã không còn thấy đệ tử kia đâu nữa.
Bất quá vết máu rơi vãi trên mặt đất cùng với mấy cái răng rơi ra cũng không khó tưởng tượng, vừa mới chuyện gì xảy ra.
Huyền Thiên đứng ở chỗ đệ tử vừa mới hô to gọi nhỏ, hắn vỗ vỗ phủi tay lạnh lùng nói:
- Không biết lớn nhỏ, trước mặt sư huynh hô to gọi nhỏ còn thể thống gì.
Hai đệ tử Tiên Thiên Cảnh nhị trọng đã từng là bại tướng dưới tay Huyền Thiên, hiện tại đứng ở trước mặt Huyền Thiên thì hai chân như nhũn ra. Cả hai đựa vào nhau mới không bị dọa nằm sấp ra mặt đất.
Họ nhìn Huyền Thiên, lắp bắp mà nói:
- Huyền... Huyền sư huynh mạnh khỏe!
Sắc mặt Huyền Thiên phát lạnh nói:
- Ta vừa rồi rất bực mình, nghe Đặng Phi tới thì ta càng bực mình.
- Hả?
Hai vị đệ tử Tiên Thiên Cảnh nhị trọng hai mặt nhìn nhau, không biết trả lời như thế nào.
Bất quá, Huyền Thiên lại không để ý đến hai người, trực tiếp hướng bên ngoài nhân sự đi đến.
Long Tử Nghiên lập tức đuổi theo.
Sở Phong cùng Đặng Phi phản hồi tông môn, Sở Phong là đệ tử hạch tâm, tự nhiên không cần phải đi nhân sự đường đưa tin, Đặng Phi cùng hắn tới nhân sự đường.
Dọc theo đường đi, nội môn đệ tử gặp được nhao nhao tránh lui cung nghênh khiến cho tâm tình Đặng Phi sảng khoái vô cùng.
Một mạch thông suốt tới bên ngoài nhân sự đường.
Đột nhiên một đạo nhân ảnh từ trong nhân sự đường bay ra.
Người nọ tới cực nhanh, trực tiếp đập tới người Đặng Phi.
Thính lực phi phàm của Huyền Thiên tự nhiên nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài, con đường chỉ có một người Đặng Phi đi, không cần phân biệt, Huyền Thiên liền đã biết vị trí của Đặng Phi ở đâu.
Một cái tát đánh bay đệ tử Tiên Thiên Cảnh tam trọng kia, Huyền Thiên dùng sức vừa đúng, thân thể của đệ tử kia như là một kiện vũ khí đánh thẳng tới Đặng Phi.
Đặng Phi đang đi nghênh ngang trên đường đột nhiên có người lao tới, hơn nữa tốc độ cực nhanh.