Khi Huyền Thiên cùng Ngưu Chí Cao đi lên lôi đài, cả quảng trường tụ tập năm sáu trăm người, còn có đệ tử liên tục không ngừng chạy đến.
Chúng đệ tử hào hứng bừng bừng nhìn đệ tử tinh anh quyết đấu, kết quả đến mới biết được quyết đấu là Huyền Thiên võ đạo lục trọng, cùng Ngưu Chí Cao võ đạo thất trọng.
Thì ra cũng không phải hai đệ tử tinh anh quyết đấu, mà là đệ tử tinh anh quyết đấu với đệ tử bình thường! Đám người kia lập tức thất vọng.
- Võ đạo thất trọng, có thể phóng kiếm khí ra ngoài, cách không đả thương địch thủ, mười võ giả võ đạo lục trọng cảnh cũng chưa hẳn là đối thủ của một võ đạo thất trọng, cuộc quyết đấu này không có nửa điểm lo lắng, còn tưởng rằng là đệ tử tinh anh đấu nhau.
- Đúng vậy a, đệ tử bình thường này là ai? Quyết đấu với đệ tử tinh anh không phải tự ngược đãi sao?
- Nghe nói tên là Hoàng Thiên, không hiện sơn không lộ thủy, mấy ngày gần đây mới nổi danh, đạt tới võ đạo lục trọng.
- Thì ra là thế, xem ra là nhận được kỳ ngộ, làm lòng tin của hắn bành trướng, hắn mới võ đạo lục trọng cảnh sao có thể là đối thủ của Ngưu sư huynh?
- Hắc hắc, ngược đãi một lần thì tự tin của hắn sẽ thu liễm.
- Không cần phải đánh bạc đâu, Ngưu sư huynh thắng chắc rồi.
- Hắc hắc... Vậy cũng phải một bồi trăm, có người nào cá với ta không?
- Thực sự một bồi trăm sao?
Đệ tử bên cạnh nói, đúng là Lâm Đông, hắn đối với Huyền Thiên có tự tin mù quáng, vừa mới nghe được đệ tử tinh anh quyết đấu thì Lâm Đông liền hào hứng bừng bừng chạy tới, không nghĩ tới lại là Huyền Thiên quyết đấu với người ta, Hoàng Thạch bị thương không tiện nên không tới.
- Đương nhiên, nhân phẩm đánh bạc của Mã Hoàng ta dám tự nhận thứ hai, không ai đứng thứ nhất đâu.
- Vậy thì tốt, ta áp một trăm lượng, đánh bạc Hoàng Thiên sư huynh thắng.
- Vị sư đệ này, một trăm lượng bạc của ngươi sẽ đội nón ra đi đấy, đệ tử bình thường là không thể nào đả bại đệ tử tinh anh cả.
Người bên cạnh nhắc nhở.
- Không có sao, thua chỉ có một trăm lượng bạc, thắng có thể lợi nhuận một vạn lượng bạc rồi.
Lâm Đông mỉm cười, trên người hắn không nhiều bạc lắm, chỉ có một trăm lượng.
- Này, tất cả mọi người nhìn thấy chưa, vị sư đệ này cam tâm tình nguyện áp Hoàng Thiên.
Mã Hoàng vội vàng đem ngân phiếu một trăm lượng của Lâm Đồng giơ lên, nhưng ngay lập tức trong nội tâm hắn sinh ra ý niệm: nếu Hoàng Thiên thực thắng? Ta phải bồi một vạn lượng, chẳng phải lỗ chết sao?
- Không có khả năng, tuyệt đối không thể được, đệ tử bình thường tuyệt đối không thể thắng đệ tử tinh anh!
Trong lòng Mã Hoàng bác bỏ ý niệm này.
Trên quảng trường không ngừng có đệ tử chạy đến, trên lôi đài, Huyền Thiên cùng Ngưu Chí Cao cũng không chờ đợi, hai người vừa lên lôi đài đã đối mặt nhau, chiến ý cuồn cuộn.
- Hắc hắc hắc hắc...
Ngưu Chí Cao âm lãnh cười cười, nói:
- Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là cao thủ chân chánh, cái gì gọi là ngược đãi?
Vừa mới nói xong chỉ nghe thấy " BOANG... " một tiếng, trường kiếm của Ngưu Chí Cao ra khỏi vỏ, trong lúc này hào quang lóe lên, trường kiếm trở nên đẹp mắt, một kiếm đâm vào Hoàng Thiên.
Ngưu Chí Cao cũng không thi triển kiếm khí, mà ngưng tụ nội lực vào kiếm, giờ phút này trên quảng trường đã có sáu bảy trăm đệ tử ngoại môn chạy tới, hắn muốn ở trước mắt bao người nói cho mọi người biết, cho dù không sử dụng kiếm khí Ngưu Chí Cao hắn cũng dễ dàng đánh bại Hoàng Thiên.
- Một kiếm thật nhanh!
- Một kiếm thật mạnh!
...
Đệ tử ngoại môn dưới đài hét lên, âm thanh kinh hô vang lên liên tiếp, đệ tử tinh anh vừa ra tay, quả nhiên không giống người thường, một kiếm đánh ra hào quang bừng lên, mọi người có cảm giác tránh không thể tránh, muốn tránh cũng không được.
Nhưng mà một kiếm này Ngưu Chí Cao trong mắt của Huyền Thiên không có lợi hại như vậy.
Thần tình Huyền Thiên lạnh nhạt, khinh thường nói:
- Tốc độ của ngươi quá chậm.
Tiếng nói lên kiếm đã xuất vỏ, kiếm quang lóe lên, đệ tử dưới lôi đài chỉ thấy bóng kiếm xuất hiện, xuyên qua bóng kiếm của Ngưu Chí Cao.
- Ah...
Kiếm của Ngưu Chí Cao cách Huyền Thiên ba thốn, hắn liền phát ra tiếng hét thảm, lui ra phía sau.
Một đạo máu tươi ngang trời vẩy ra, vai phải của Ngưu Chí Cao đã hiện ra một vết thương lớn, máu tươi chảy ròng.
Một kiếm, võ đạo thất trọng Ngưu Chí Cao, bại.
Đệ tử dưới đài hét lớn lên, liên tục vang lên, tất cả mở to mắt như chuông lớn.
Cũng chỉ là một kiếm liền đem Ngưu Chí Cao đánh bại!
Khiếp sợ! Toàn trường khiếp sợ!
Ngay cả những đệ tử tinh anh ngoài thất trọng cũng nhịn không được rung động, lên tiếng kinh hô. Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện
Trên mặt Lâm Đông khiếp sợ rút đi liền tươi cười, hoan hô:
- Ha ha... Hoàng Thiên sư huynh quả nhiên thắng.
Nghe vậy, Mã Hoàng bên cạnh, vẻ mặt lập tức biến thành khổ qua, trong nội tâm liên tục kêu khổ.
- Ngưu sư huynh, ngươi thực sự quá kém!
Huyền Thiên nhìn Ngưu Chí Cao dựng ngón cái lên, sau đó chỉ xuống dưới mặt đất.
Ngoài khiếp sợ ra, dưới lôi đài truyền đến âm thanh cười vang dội.
Một đệ tử bình thường dùng một kiếm đánh bại đệ tử tinh anh, bọn họ là đệ tử bình thường, ngoài khiếp sợ ra thì nội tâm còn có vui vẻ.
Sắc mặt Ngưu Chí Cao xanh lại, lại biến thành trắng, hô hấp dồn dập, hắn điểm lên vài huyệt đạo ở vai phải, máu ngừng đổ, ánh mắt trở nên âm lãnh, lạnh giọng nói:
- Tốt! Tốt! Tốt! Hoàng Thiên, ngươi quả thật làm ta lau mắt mà nhìn, nhưng ngươi cũng đừng đắc ý, ngươi vĩnh viễn không phải là đối thủ của ta, kiếm khí -- trảm!
Ngưu Chí Cao hét lớn một tiếng, hai tay cầm kiếm, lập tức trường kiếm hiện ra hào quang, hắn chém xuống
Xoẹt --
Một đạo kiếm khí phá vỡ hư không, giống như gợn sóng hướng Huyền Thiên lao tới.
Đệ tử dưới đài không lên tiếng, con mắt không nháy, nhìn không chuyển mắt qua hai người trên lôi đài.
Kiếm khí! Cao thủ võ đạo thất trọng có thể phóng kiếm khí, cứ nghe võ giả dưới võ đạo thất trọng không thể ngăn cản.
- Tuy thực lực Hoàng Thiên kinh người, nhưng tu vị cuối cùng vẫn thấp hơn, kiếm khí của Ngưu Chí Cao vừa ra hắn không cách nào ngăn cản, bại chắc rồi.
Một ít đệ tử tinh anh, trong nội tâm thầm nghĩ.
Ngưu Chí Cao bị Huyền Thiên đả bại, bọn họ thân là đệ tử tinh anh cũng cảm thấy mất mặt, tự nhiên là hy vọng Ngưu Chí Cao chuyển bại thành thắng.
Kiếm khí của Ngưu Chí Cao tốc độ bay nhanh bổ vào Huyền Thiên, trên mặt Huyền Thiên không chút sợ hãi, thần tình lạnh nhạt như trước, trong lúc đó hét lớn một tiếng:
- Kiếm khí! Ta cũng có!
Nói xong chém xuống một kiếm.
Xoẹt --
Một đạo kiếm khí rốt cuộc từ mũi kiếm bắn ra, so với Ngưu Chí Cao càng sáng hơn.
Nói thì chậm nhưng tình cảnh rất nhanh, kiếm khí của hai người bổ ra, chỉ trong chớp mắt đã giao phong với nhau.