Không biết bao giờ đã có thêm một hán tử, vóc người không cao, nhưng cho một cảm giác rắn chắc, nhưng sẽ không làm cho người ta nghĩ lầm là một thôn phu, anh nông dân trong thôn, bởi vì ánh mắt của nam nhân thật sự chói mắt quá mức, làm cho người ta không dám nhìn trực tiếp.
Nam nhân nhìn nhìn túi đồ ăn chỉ còn lại có "Chân núi", vẻ mặt không thể tránh được, muốn mở miệng giáo huấn hai câu, lại luyến tiếc, yên lặng nhìn loại dáng dấp quật cường khi phạm sai lầm thì nhận phạt của khuê nữ nhà mình, ông càng yêu thương, hình như mình mới là người phạm sai lầm.
Nam nhân rất muốn nói chút gì đó để hòa hoãn bầu không khí, ví dụ như khuê nữ con đói bụng, thì ăn đồ bên trong nhà tranh được rồi, ăn xong thì ngày mai cha đi trấn nhỏ mua nữa.
Thế nhưng nói tới bên mép, nam nhân trời sinh tính nội liễm lại nói không nên lời, dường như một chữ thiên quân, gắt gao ngăn chặn đầu lưỡi, không biết làm sao an ủi con gái.
Giờ phút này, nam nhân cảm thấy mình còn không có bản lĩnh bằng thiếu niên giầy rơm kia, tốt xấu gì con gái không cần khẩn trương như vậy.
Thiếu nữ áo xanh đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Cha, lúc đó vì sao không thu hắn làm học đồ?"
Khuê nữ chủ động nói, khiến cho nam nhân như trút được gánh nặng.
Nam nhân tuy rằng cau mày, nhưng đã đặt mông ngồi ở bên cạnh con gái, giải thích: "Đứa nhỏ kia tính tình rất tốt, thế nhưng căn cốt quá kém, cho dù cha nhận hắn, hắn cũng sẽ bị các sư huynh đệ mở ra cự ly, dù nỗ lực, cũng chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn chênh lệch trở nên lớn, lỡ như đến lúc đó lại thêm một Liễu sư huynh, hà tất gì."
Thiếu nữ áo xanh sắc mặt buồn bã, không biết là nghe được ba chữ "Liễu sư huynh", hay là nghĩ đến thiếu niên giầy rơm.
Nam nhân do dự một chút, vẫn không dự định che đậy, để tránh nàng lầm nhập lạc lối hoặc là phá hủy tính toán của thánh nhân, "Còn nữa, chàng trai này quá bình thường, trong trấn nhỏ, ngược lại có vẻ rất đặc thù. Tú nhi, con đại khái không không biết, đồ sứ bổn mệnh của đứa nhỏ này đã bị người đập vỡ từ sớm, cho nên cứ như là cô hồn dã quỷ, không được tổ ấm che chở, cùng lúc đó, sẽ có các loại quái sự không dễ phát hiện phát sinh, cái này cũng là nguyên nhân Tống Tập Tân và nàng kia lựa chọn làm hàng xóm của hắn, bằng không với thân phận của Tống Tập Tân, ngay cả phố Phúc Lộc cũng ở không được? Hiển nhiên là không có khả năng."
Thiếu nữ nghiêm túc suy nghĩ một phen, "Cha nói là hắn có chút như là mồi câu?"
Nam nhân sờ sờ đầu của nàng, "Không khác biệt lắm."
Sau đó ông cười nói: "Nếu hai cha con chúng ta, không phải do kiếm tu trên đời này không nói ngoại vật, cơ duyên và khí sổ, không chừng cha cũng sẽ giữ ở bên người, nhìn xem có thể cho con một ít chỗ tốt hay không."
Thiếu nữ áo xanh có chút rầu rĩ, tâm tình không tốt lắm.
Nam nhân cảm khái nói: "Tú nhi, cha nói chuyện hơi khó nghe, đừng ngại."
Thiếu nữ áo xanh vẫn là dáng dấp đau bệnh, không dậy nổi tinh thần.
Nam nhân suy nghĩ một chút, chỉ chỉ Lang Kiều xa xa, "Việc xây dựng Lang Kiều, là danh tác tiêu hao vô số tâm huyết của Đại Ly vương triều, là chỉ vì thanh kiếm rỉ sét không bắt mắt trong trấn. Thử nghĩ một chút, một thanh kiếm vô chủ nguyên thần sứt mẻ, trôi qua hầu như không còn, sau ba ngàn năm, vì áp chế một chút uy thế còn sót lại của nó, một vương triều vẫn phải nỗ lực lớn như vậy, sở cầu, bất quá là khiến cho nó nghỉ ngơi chốc lát..."
Thiếu nữ à một tiếng, cúi đầu, con mắt liếc nhìn cái túi đồ ăn dưới chân, không yên lòng phụ họa: "Lợi hại lợi hại."
Nam nhân dở khóc dở cười, xoa cái trán.
Trời đất bao la, cái ăn lớn nhất.
Thế nhưng mẹ đứa nhỏ cũng không phải nữ tử như thế, như vậy khuê nữ rốt cuộc là giống ai?
Nam nhân vỗ vỗ đầu vai con gái, ôn nhu nói: "Cha đi gặp một người, con ngồi chơi, ăn chậm một chút, không ai giành với con."
Thiếu nữ bỗng nhiên ngẩng đầu, nắm cánh tay nam nhân, trên cổ tay có một vòng tay đỏ đậm, rạng rỡ sáng lạn, lộ rõ hình dáng giao long ngậm đuôi.
Như một ngọn lửa sống quấn quanh cổ tay thiếu nữ.
Nam nhân vui mừng nói: "Cuối cùng cũng còn có chút lương tâm, được rồi, đừng lo lắng, cha phải đi gặp Tề tiên sinh."
Thiếu nữ buông ra tay, lập tức cầm bánh ngọt lên, tiếp tục ‘chiến đấu’.
Nam nhân tức không có chổ phát tiết, cực cực khổ khổ nhịn đến bây giờ, rốt cục không nhịn được nói thầm: "Ăn ăn ăn, thằng nhóc họ Lưu thiếu đánh không sai, thế nhưng thật đúng là cũng không nói gì bậy, sớm muộn có ngày ăn thành một bà béo! Đến lúc đó ai dám lấy con vợ! Lẽ nào cha còn phải đi cướp con rể tới cửa hay sao?"
Thiếu nữ dừng ăn lại, hai tay cầm bánh ngọt, lã chã chực khóc.
Nam nhân như chạy trối chết, đưa lưng về nhau khuê nữ không quên cho mình một cái tát.
Nhiều lần đều là như thế, thất bại trong gang tấc.
————
Hơn nửa đêm, Trần Bình An chạy về đến nhà của Lưu Tiện Dương, lúc mở khóa, có thể nghe được tiếng ngáy như sét đánh của tên kia.
Tâm ghê gớm thật.
Đổi thành Trần Bình An hắn, tối nay tuyệt đối ngủ không yên ổn.
Trước tiên đem cái sọt đá và sọt cá đặt ở phòng bếp trong sân, đi đến phòng bên phải Lưu Tiện Dương chuyển ra cho hắn, Trần Bình An nhanh chóng thay một bộ quần áo, lúc này mới trở lại phòng bếp, bắt đầu xử lý mấy con cá, mổ bụng lấy ruột, sau khi rửa sạch đặt vào trong đĩa, lại dùng một cái đĩa khác che lại, để tránh ruồi nhặng bu lại.
Trần Bình An lại từ trong cái sọt, lấy ra năm viên Xà Đảm thạch bắt mắt nhất, đem vào trong phòng ngủ của mình.
Trước đó thuận tiện nhìn thanh trường kiếm đặt ở trên ngăn tủ của Trữ cô nương, vẫn đang lẳng lặng nằm.
Sau khi làm xong tất cả cái này, Trần Bình An rốt cục có thể nằm vào chăn, thân thể dần dần ấm áp lên, thế nhưng hai mắt của thiếu niên vẫn sáng.
Cùng lúc là tay trái đau, duyên cớ khác cũng là không có buồn ngủ.
Thế nhưng nguyên nhân thật sự, so với Lưu Tiện Dương, là Trần Bình An biết được câu nói "Không giảng đạo lý".
Thiếu niên không dám ngủ.
Vì vậy Trần Bình An cả đêm không ngủ, từ đầu đến cuối đều để tâm đến động tĩnh của cánh cửa trong sân và cửa phòng.
Tới lúc gần sáng, Trần Bình An rời giường đi tới phòng bếp, bắt lửa nấu nước, chuẩn bị đi đến Thiết Toả Tĩnh ở ngõ Hạnh Hoa xách hai thùng nước mang về.
Lưu Tiện Dương còn buồn ngủ trốn ở trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, sau khi nghe được âm thanh rất nhỏ, mơ mơ màng màng hô: "Trần Bình An, dậy sớm như vậy? Cậu làm gì thế?"
Trần Bình An tức giận nói: "Nấu nước!"
Lưu Tiện Dương lại hô: "Nếu như gặp phải Trĩ Khuê, chào giùm ta một tiếng."
Trần Bình An mặc kệ người này.
Đang muốn đi ra sân, Trần Bình An đột nhiên nghe được Lưu Tiện Dương nói: "Trần Bình An, cậu chỉ cần chịu hỗ trợ, trở về ta sẽ giúp cậu đi lội nước nhặt đá!"
Trần Bình An cười xán lạn, "Được!"
Lưu Tiện Dương trợn mắt lên, ngay cả đầu đều lui vào chăn, nói thầm: "Không có nghĩa khí, chỉ biết chiêu này mới dùng được."
————
Trên thềm đá Lang Kiều, một vị trung niên nho sĩ ngồi một mình, ngồi chờ bình minh.
Khi ánh rạng đông đầu tiên trong ngày xuất hiện, ông ngẩng đầu nhìn, nhẹ giọng cười nói: "Thiên niên ám thất, nhất đăng tức minh." ( Phòng tối ngàn năm, một ánh đèn chợt sáng bừng lên)