Kiếm Hiệp Tình

Chương 72: Có thể con quỷ sẽ giúp được

Thế rồi, nó ngẩng đầu lên.

Có cái gì đó khiến nó bối rối.

Có một tiếng động, nhưng không phải từ bên trong, mà phía ngoài ngôi nhà.

Trong một thoáng, Lê Cảnh không tin chắc. Gã không có cảm giác sợ hãi hay ngần ngại. Những cảm xúc đó không còn nữa từ khi vụ biến đổi xảy ra. Nhưng rõ ràng có cái gì đó đang tồn tại, không thích hợp với thế giới của gã. Một sự thay đổi, bởi đôi tai rất nhạy của gã đột ngột nhận ra tiếng người.

Có ai đó đang đi tới.

Lê Cảnh chờ đợi, tập trung nghe ngóng rồi gật đầu, gã biết rằng mình đã đoán đúng.

Có người.

Có hai người, hai người đàn ông - hai bầu máu nóng.

Đột ngột, đôi mắt của xác chết biết đi sáng dậy. Nỗi thèm thuồng bốc vọt lên, đi kèm với sự tin chắc rằng gã không cần phải chờ cho tới tối mới được uống máu người.

Tự chúng dẫn xác tới đây.

Gã chỉ cần chờ thôi.

Lê Cảnh lùi về, lùi về căn phòng nơi gã đã trở thành một con quỷ hút máu. Gã lùi về đó và sửa soạn cái bẫy của mình...



“Tôi không hiểu được.” - Vị cha đạo trẻ khẽ nói khi anh nhìn thấy Trương Anh Hào xoay nắm đấm xuống dưới, mở ra một khe cửa nhỏ. - “Cái này tôi thật sự không hiểu.”

“Cái gì kia?”

“Sao cửa lại không khóa. Ba gã đàn ông đó đã lên ngôi nhà này. Chúng đã ở đây và chẳng lẽ chúng chỉ khép cửa lại khi bỏ đi? Nếu anh nghĩ về chuyện này, anh không thấy lạ sao?”

Trương Anh Hào kéo cánh cửa lại và công nhận là Lộ Thương Phàm có lý.

“Anh rút ra kết luận gì?”

“Nhiều khả năng, anh Thương Phàm. Rất có thể bọn chúng đã cố tình không khóa cửa.”

“Tại sao chúng lại làm như vậy?”

“Cho riêng một mình anh thôi, anh bạn thân mến của tôi ạ. Chỉ cho một mình anh. Chắc là như vậy!”

Lộ Thương Phàm đổ mồ hôi, chắc chắn chẳng phải vì ánh nắng mặt trời. Những suy nghĩ chắc đang đảo lộn trong đầu, chỉ nhìn gương mặt anh là rõ. Anh đang tìm cách sắp xếp chúng để rút ra kết luận.

“Nhưng ba gã đàn ông kia đã cấm tôi không được bước chân vào ngôi nhà này.”

“Đúng thế! Nhưng có thật ý định của chúng cũng là như vậy không?”

Lộ Thương Phàm mở to mắt đầy ngạc nhiên: “Khoan đã, Anh Hào. Ý anh muốn nói là... ý anh muốn nói, chúng vừa nói như thế và trong lòng vừa thầm mong tôi không tuân lệnh chúng?”

“Chính xác, anh bạn thân mến.”

“Thế thì kỳ quá.”

Trương Anh Hào cho phép mình nở một nụ cười: “Đừng lo, anh Thương Phàm, tôi nắm vững một số luật chơi nhất định. Quỷ hút máu và cả những bản thể khác của bóng tối thường suy nghĩ lộn xộn, nhưng chúng vẫn tuân theo một lôgic riêng.”

“Vâng, anh là chuyên gia.”

“Trong trường hợp này thì đúng.” - Trương Anh Hào giơ tay kéo sợi dây qua cổ, rút tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng cầm trong tay. Một tia nắng mặt trời chiếu xuống, ánh lên ánh phản chiếu lấp lóa.

Lộ Thương Phàm lùi một bước, chẳng phải vì anh sợ tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng, anh chỉ ngạc nhiên thì thào: “Trời đất, nó đẹp và quý quá!”

“Đúng đấy!”

“Làm sao mà anh có nó vậy?”

Trương Anh Hào nhìn tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng một thoáng, trước khi đút nó vào túi áo: “Đó là một câu chuyện rất dài. Có lẽ tôi sẽ kể cho anh nghe sau khi vụ này đã được xếp vào phòng lưu trữ hồ sơ.”

“Liệu ta có làm được không?”

“Tôi hy vọng là được.”

Lộ Thương Phàm gật đầu và dợm bước về phía ngôi nhà, nhưng Trương Anh Hào giữ anh lại.

“Đừng, khoan đã. Để tôi đi trước. Rất có thể có kẻ đang chờ chúng ta.”

“Tốt.”

Lần này Trương Anh Hào mở cửa rộng ra, và cảm nhận luồng hơi lành lạnh phà về phía mình. Đó là một căn sảnh nhỏ, trống rỗng, không hề có một món đồ gỗ nào cả. Trương Anh Hào nhìn quanh tìm kiếm.

Ánh sáng mờ mờ cho phép Trương Anh Hào nhận ra một vài cánh cửa. Một cầu thang bằng gỗ dẫn lên trên. Nơi những bậc thang trên cùng khuất khỏi tầm nhìn của Trương Anh Hào cũng là nơi không gian sáng sủa hơn.

“Có bẫy không đây?”

Trong cái nhìn đầu tiên, có vẻ như không có bẫy, mà giống như một ngôi nhà bình thường có chủ nhà bỏ đi nghỉ mát lâu ngày và cẩn thận che chắn các khung cửa sổ.

Cả vị cha đạo cũng đã bước theo Trương Anh Hào. Đây là lần đầu tiên anh đứng bên trong ngôi nhà. Nhìn thấy rõ là anh đang khó chịu. Cơ mặt anh giật giật, hai làn môi mím chặt vào nhau. Lộ Thương Phàm đứng đó, không nói, xoay đầu đưa mắt nhìn quanh nhưng không phát hiện ra điều gì khả nghi.

Trương Anh Hào hỏi xem anh có ấn tượng ra sao.

Anh nhún vai.

“Lạ lắm, Anh Hào, ở đây chẳng có gì cả, chẳng có gì hết, anh hiểu không?”

“Theo anh thì có là hiện tượng đáng mừng không?”

“Không, hoàn toàn không. Nó trống rỗng nhưng tôi vẫn cảm giác ở đây có chuyện bất an. Đây không phải là một ngôi nhà bình thường. Tôi bước vào đây và trong lòng thầm nghĩ sẽ ngay lập tức có chuyện xảy ra. Mọi việc cho tới giờ đều yên ổn, và tôi tự hỏi tại sao cảm giác bất an không mất đi, rõ ràng nó vẫn còn ở lại.”

“Có phải là do cái mùi không?”

Lộ Thương Phàm ngạc nhiên nhìn Trương Anh Hào.

“Vậy là anh cũng ngửi thấy?” – Lộ Thương Phàm nói nhỏ.

“Đúng!”

“Mùi gì vậy?”

Trương Anh Hào nhún vai.

“Rất khó giải thích. Nó là mùi bia mộ, mùi...” - Trương Anh Hào chần chừ và vị cha đạo bổ sung thêm.

“Mùi máu?”

“Chính xác!”

Lộ Thương Phàm gật đầu.

“Mùi máu, đúng rồi.” - Lộ Thương Phàm gật đầu thêm lần nữa. - “Tôi cũng tin như vậy.”

Anh thì thào nói tiếp: “Chúng đã dừng lại nơi đây. Ở đây đã có bọn quỷ hút máu, giờ thì tôi biết chính xác.”

Tiếp đến, anh thở thật sâu: “Chúng ta phải tính đến khả năng chúng có thể bổ nhào tới bất cứ lúc nào.”

“Có thể đấy.” - Tay Trương Anh Hào lúc này đã lần xuống tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng trong túi áo, xem nó đã nóng lên chưa.

Không, nó vẫn bình thường. Có lẽ do Trương Anh Hào không cảm nhận thấy sự thay đổi về nhiệt độ. Trương Anh Hào bắt đầu đi chầm chậm vòng quanh đại sảnh, vừa đi vừa đặc biệt quan tâm đến những cánh cửa kia.

Có một số cánh cửa và...

Kia! Có một vật khiến Trương Anh Hào chú ý. Nó là một vết ố trước một cánh cửa. Nó chảy ra trên nền gạch như một vũng chất lỏng, và nó đang tỏa ra một mùi chẳng khiến Trương Anh Hào hài lòng chút nào. Nó khiến cổ họng Trương Anh Hào thít lại.

Không phải mùi máu, nhưng hiện Trương Anh Hào chưa thể ngay lập tức xác định được cái mùi thối rữa đó. Có thể là mùi đờm nôn mửa hoặc là...

Cánh cửa khẽ chuyển động. Vì ở đây không có gió lùa nên rõ ràng chỉ có một lời giải thích mà thôi. Phải có một kẻ nào đó đang đẩy nó từ phía bên kia.

“Vậy là có kẻ đang rình mò.”

Trương Anh Hào chuyển sang tư thế cẩn trọng và khẽ xoay đầu cảnh báo với Lộ Thương Phàm. Chính trong giây phút đó, nguy hiểm ập tới.

Cánh cửa đập thẳng vào người Trương Anh Hào. Tai Trương Anh Hào còn kịp nghe một tiếng gừ nhẹ, nhưng không đủ thời gian để giật hẳn đầu sang bên. Cánh cửa lao thẳng tới và đập mạnh vào người Trương Anh Hào. Dù hai cánh tay còn kịp giơ lên để giảm bớt phần nào lực đập, nhưng Trương Anh Hào vẫn bay lùi trở lại, lòng không khỏi ngạc nhiên khi thấy mình chưa bị ngã mà vẫn còn đứng được trên đôi chân.

Hai cánh tay đau dữ dội, đầu cũng vậy, mắt loáng thoáng nhận ra một dáng người lao vọt ra khỏi căn phòng giống như ngôi mộ u ám kia.

Một con quỷ hút máu!

Và nó lao thẳng về hướng vị cha đạo trẻ tuổi!

Dĩ nhiên Lộ Thương Phàm cũng ngạc nhiên như Trương Anh Hào. Cả anh cũng đã tính đến một âm mưu hiểm ác bất ngờ, nhưng không đoán ra rằng nó lại đổ sập xuống đầu hai người họ nhanh như thế. Lộ Thương Phàm nhìn Trương Anh Hào lảo đảo lùi về và chỉ rời ánh mắt khỏi bạn mình khi con quỷ hút máu đã nhào qua ngưỡng cửa, lao thẳng về phía anh.

Nó muốn uống máu vị cha đạo.

Lộ Thương Phàm chưa bao giờ ngờ rằng một con quỷ hút máu có thể hành động nhanh tới mức độ đó. Đáng tiếc là lúc này nó tỏ ra quá nhanh đối với anh, khiến Lộ Thương Phàm không còn cơ hội né sang bên. Con quỷ hút máu nhảy xổ vào người anh. Trong một nửa tích tắc, vị cha đạo nhìn thấy một khuôn mặt nhăn nhó. Một khuôn mặt nhợt nhạt của xác chết, một cái mõm há toang, ánh lên một vài chiếc răng nhọn hoắt như những mũi dao găm.

Thế rồi, Lê Cảnh chộp xuống.

Lộ Thương Phàm vốn không phải người yếu ớt, vậy mà ngay từ cú chộp đầu tiên, con quỷ đã khiến anh mất thăng bằng. Vị cha đạo ngã xuống nền nhà. Anh đập cả đầu lẫn vai xuống đất và ngay lập tức thấy cơn đau bùng nổ trong xương sọ.

“Mình nguy rồi!” - Tiếng thét vang lên trong nội tâm Lộ Thương Phàm. – “Con quỷ hút máu đã tóm được mình.” Lộ Thương Phàm giơ hai tay tự vệ, bởi anh biết quỷ hút máu muốn ngoạm răng vào cổ nạn nhân. Anh nghe thấy một âm thanh không thể định nghĩa, đẫm mùi thèm thuồng trần trụi, thế rồi những bàn tay lạnh như xác chết luồn qua hai bàn tay bảo vệ của anh, những ngón tay xòe ra, ấn xuống mắt anh.

Bàn tay lạnh nhanh chóng nắm lại. Cùi tay ấn vào mũi Lộ Thương Phàm, khiến nước mắt anh trào lên. Một bàn tay khác giật cổ áo anh, muốn xé áo sơ mi ra. Tất cả những điều đó xảy ra trong lúc Lộ Thương Phàm nằm dưới đất.

Lúc bấy giờ Trương Anh Hào đã đứng kề bên.

Dĩ nhiên Trương Anh Hào thấy vị cha đạo trẻ tuổi đang ở trong một tình huống nguy hiểm tới mức nào.

Lẽ ra Trương Anh Hào có thể cư xử rất dễ dàng, chỉ cần rút khẩu Beretta ra và gửi một viên đạn được ngâm trong thánh thủy vào lưng con quỷ.

Nhưng Trương Anh Hào không muốn làm vậy. Mọi chuyện bây giờ mới mở ra những bước đầu tiên, rất có thể con quỷ sẽ giúp được cho việc điều tra những chuyện tiếp theo nếu nó bị hai người hắn áp đảo.

Chỉ sau vài bước chân, Trương Anh Hào đã đến sát bên hai dáng người đang vật lộn. Vị cha đạo cố hết sức, anh đạp hai chân xuống đất, nhưng anh không giằng nổi hai vòng tay khép xuống của con quỷ hút máu.

Trương Anh Hào tóm lấy cả hai vai con quỷ hút máu. Giật nó lên cao, ném nó bay là là qua đại sảnh. Thân hình không còn giọt máu nào của nó đập vào cánh cửa, khiến lớp vỏ gỗ bên ngoài rung lên.