Mọi thứ đều được nhắc lại, chẳng một thứ gì chìm vào quên lãng...
Âm nhạc thay đổi. Điệu nhảy không tên gần đến cao trào chung cuộc. Những chuyển động của hai người Trương Anh Hào tăng tốc. Trương Anh Hào làm mọi thứ như tự động, Trương Anh Hào phù hợp hoàn hảo với người đàn bà, nhưng tâm trí hắn vẫn cố gắng, mỗi lúc mỗi giữ cho mình tỉnh táo hơn, không để cho cô ta điều khiển quá mạnh mẽ nữa.
Động tác tăng tốc độ đập đến đầu óc Trương Anh Hào như một hồi còi báo động. Phải có một cái gì đó xảy ra, bởi hai người họ chẳng phải chỉ quay những vòng điệu nhảy không tên cho vui. Vừa nhảy, Trương Anh Hào vừa nhìn vào mười hai tấm gương dựng quanh tường.
Mới cách đây vài phút, có lẽ động tác soi vào gương này còn khiến Trương Anh Hào bối rối và chóng mặt, bởi có quá nhiều diện tích đang phản ánh đúng chuyển động của hai người họ. Ánh mắt người thường không thể theo kịp với tốc độ đó, hệ tuần hoàn của con người sẽ phản kháng và lúc đấy con người vô tội sẽ bị kéo vào một vòng xoáy mà anh ta không muốn. Tất cả trở thành khác đi, như trong một cơn say, nơi những mảnh gương và những mảnh hình ảnh trôi dạt vào nhau. Không còn phân biệt rõ ràng được điều gì.
Chủ đích...
Nhưng không thể với Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào tĩnh trí lại, cố nhìn vào những tấm gương. Chúng đang chảy qua mắt hắn, chảy rất nhanh, có vẻ như chúng cũng đang chuyển động. Nhưng đó là một ấn tượng sai lầm. Không phải những tấm gương chuyển động, mà nội dung bên trong chúng.
Lẽ ra nội dung này phải là hai kẻ đang khiêu vũ: Trương Anh Hào và Đặng Thị Kim Hòa.
Nhưng không!
Trương Anh Hào nhìn thấy những vệt mặt ma, Trương Anh Hào nhìn thấy cả những mặt người: một người đàn ông và một người đàn bà.
Nhợt nhạt như vôi, méo mó, với hai con mắt rất lớn, cháy rừng rực ngọn lửa khao khát quyền lực.
Thế giới khác đã xuất hiện.
Megazamub đang chứng tỏ quyền lực của ông ta. Đầu tiên là điệu nhảy, rồi ông ta ra tay ép người lạ phụ thuộc vào quyền lực của ông ta, sẵn sàng phục vụ cho ông ta, chịu cho ông ta thôi miên.
Lần này, Trương Anh Hào sắp sửa bị đẩy vào vai trò nạn nhân.
Đặng Thị Kim Hòa tiếp tục khiêu vũ. Chắc chắn cô ta đã nhận ra những thay đổi đó. Chỉ có điều vì những lý do nhất định, cô ta không thèm để ý tới chúng. Thay vào đó, cô ta bám vào người Trương Anh Hào còn chắc hơn nữa, sát hơn nữa, cô ta muốn tóm chặt lấy hắn, không cho hắn cơ hội trốn chạy.
“Thật tuyệt vời, Anh Hào. Đây là một điệu nhảy có một không hai. Em có cảm giác chẳng bao lâu nữa hai chúng ta sẽ thuộc về nhau. Em đang chờ đợi đây, chúng ta sẽ...”
“Không, cô Kim Hòa!”
Trương Anh Hào thậm chí không nói lớn giọng. Nhưng câu nói của Trương Anh Hào được hiểu ngay lập tức.
Thân hình người đàn bà cứng lại trong chuyển động. Hai người họ lảo đảo ra khỏi nhịp khiêu vũ.
“Không!” - Trương Anh Hào nói thêm một lần nữa.
Người đàn bà giật đầu về phía đằng sau, cứng người lại trong tư thế đó, tóm lấy hai vai Trương Anh Hào như một võ sĩ môn vật, như muốn giơ hắn lên cao.
Cô ta nhìn vào mặt Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào nhìn vào mặt cô ta, nhìn thấy làn môi đang chuyển động.
“Anh vừa nói gì vậy?” - Người đàn bà thì thào.
“Tôi vừa nói là không!”
Khuôn miệng cô ta méo đi.
“Tại sao?” - Cô ta gào lên.
“Tôi không muốn. Tôi...”
“Thằng con hoang khốn nạn.” - Cô ta gào lên vào phun nước miếng vào mặt Trương Anh Hào. - “Thằng chó đẻ! Tao sẽ cho mày biết...”
Giai điệu của điệu nhảy không tên gào lên. Sắp tới kết thúc chung cuộc. Trương Anh Hào biết, cùng với kết thúc của điệu nhảy không tên sẽ phải có một sự kiện nào đó xảy ra, phía đối thủ muốn đạt kết quả. Còn Trương Anh Hào thì muốn ngăn chặn chúng bằng mọi giá.
Đặng Thị Kim Hòa bám lấy người Trương Anh Hào như một chiếc dây leo. Cô ta thở hổn hển, cô ta ấn thật chặt những ngón tay vào trong áo khoác. Cô ta như không bao giờ muốn thả Trương Anh Hào ra nữa.
Nhưng Trương Anh Hào phải thoát khỏi người đàn bà này, để có thể đối chọi với Megazamub.
Những dáng người và những cảnh tượng trong những tấm gương quanh tường bây giờ đậm đặc lại. Những mảng hơi đen uốn lượn xung quanh những vệt mặt ma khiến chúng quay tròn. Trong đám hỗn độn đó nổi lên thật rõ một gương mặt đàn bà.
Khuôn mặt này có những điểm tương tự với mặt Đặng Thị Kim Hòa. Có lẽ đây là mặt mẹ cô ta.
Một người chết trong gương. Một khuôn mặt nhăn nhó và tàn nhẫn, với đôi con mắt lạnh lùng, với ý chí hủy diệt.
Cũng giống như cô con gái.
Đột ngột, Trương Anh Hào lấy sức đẩy Đặng Thị Kim Hòa ra. Không còn con đường nào khác là hất văng cô ta thật nhanh và bất ngờ.
Đặng Thị Kim Hòa lảo đảo lùi lại, trượt chân trên nền sàn nhảy trơn nhẫy và ngã xuống. Cái điệu đập người xuống và giơ hai chân lên trời trông cũng nực cười, nhưng hiện thời Trương Anh Hào chẳng còn thời gian và sức lực để quan tâm, bởi người đàn bà ngay lập tức xoay người trên nền phòng và nhảy chồm lên.
Cô ta nhanh nhẹn như một con mèo, và cô ta đang căm thù cao độ. Đặng Thị Kim Hòa đứng lom khom, chân dạng ra. Người đàn bà lấy hơi thật sâu. Trương Anh Hào nhìn thấy hình dáng của cô ta trong tất cả những tấm gương. Cô ta được bao quanh bởi những chuyển động khác, những chuyển động đang muốn kéo cô ta vào vương quốc của bóng ma.
Hai, ba giây đồng hồ qua đi, rồi người đàn bà tỉnh cơn ngạc nhiên. Những từ ngữ tuôn trào khỏi miệng cô ta như một dòng dung nham.
“Thằng chó chết! Thằng con hoang khốn kiếp! Đồ con lợn! Mày muốn lừa tao, nhưng mày nhầm rồi. Megazamub mạnh mẽ hơn, ông ấy sẽ...” - Cô ta cười lớn lên, thè lưỡi ra khỏi miệng như một con rắn, rồi xoay mình và chạy đi.
Trương Anh Hào rút vũ khí ra.
Người đàn bà đang chạy trốn trông giống như một làn váy sáng màu đang trôi trong gió, một miếng vải đang nhảy nhót trên nền phòng, được đỡ bởi đôi chân.
Cô ta thật nhanh lẹ, cô ta muốn trốn khỏi thế giới của mình, và để Trương Anh Hào một mình đối diện với Megazamub.
Trương Anh Hào bắn theo hướng cô ta chạy!
Dĩ nhiên Trương Anh Hào không bắn vào lưng Đặng Thị Kim Hòa. Trương Anh Hào đã ngắm vào một trong những tấm gương trên tường. Và viên đạn của Trương Anh Hào đập thẳng vào trong đó. Nghe âm thanh trầm đục như ai vừa đấm thẳng vào một chiếc gối.
Tấm gương vỡ tan.
Nó không kêu lên một tiếng giòn và trong như kính thường vỡ, nó cũng không tan ra thành ngàn mảnh nhỏ, nó rạn ra trong một hình mẫu quỷ quái, nó rách ra ở vết hàn như những mảnh vải bị rách ra làm đôi. Nhưng chưa hết.
Những làn khói màu xám tuôn ra từ đó. Trong khói là vô vàn những khuôn mặt, những dáng hình chấp chới rách tươm.
Những con ma từ vương quốc của Megazamub.
Làn khói tuôn ra, tản rộng và trôi thẳng về hướng Trương Anh Hào. Nó che không cho Trương Anh Hào nhìn được đại đa số những tấm gương còn lại. Từ trong trung tâm của làn khói, Trương Anh Hào nghe vang lên tiếng rên rỉ, tiếng tru la thảm thiết.
Trương Anh Hào rút tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng trên cổ ra. Khẩu Beretta được Trương Anh Hào giữ bằng tay phải, tay trái Trương Anh Hào cầm tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng.
Trương Anh Hào muốn đối mặt với làn sương mù quỷ quái này, bởi nó nhắc Trương Anh Hào nhớ tới dải Sương Mù Chết Chóc có khả năng lọc da thịt ra khỏi xương người như một thứ axit cực mạnh, biến những cơ thể sống thành những bộ xương trắng nhợt.
Khi đối mặt, tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng của Trương Anh Hào đã đủ sức chặn làn sương mù đó lại.
Ở đây liệu có như vậy không?
Tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng đã nóng lên trong tay trái Trương Anh Hào từ lâu rồi. Nó đã cảm nhận thấy sự hiện diện của cái Ác trong không gian chung quanh, nhưng nó không nóng dây đến mức độ tay Trương Anh Hào bị bỏng.
Làn sương mù trôi về phía trước.
Đó là một dòng chảy câm lặng. Đám sương mù trông như hơi nước bốc là là trên nền gỗ thẫm màu. Một đám sương mù rùng rợn, với những đám người và những vệt mặt ma nhảy múa.
Trương Anh Hào chạy thẳng về hướng đó.
Đầu tiên, tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng của Trương Anh Hào chạm vào lớp mây sương mù, nó lóe sáng trong tay hắn.
Không, tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng không khiến cho đám sương mù nổ tung, mặc dù những luồng sáng bây giờ có thể gây ấn tượng như vậy. Nhưng dải sương mù bị xé nát. Tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng đã phá hết Sức Mạnh Đen của dải sương mù. Nó hủy diệt những tay chân của Megazamub, những gương mặt ma và những hình dáng quái đản đang thống trị dải sương mù.
Trương Anh Hào không cần phải làm gì thêm, dải sương mù bị xé nát rất nhanh và biến mất rất nhanh.
Ánh mắt Trương Anh Hào trở nên trống và thoáng trở lại!
Vẫn còn mười một tấm gương. Khung gương thứ mười hai không còn nền gương bên trong nữa, chỉ còn lại một cái khung mỏng manh, với những ngọn đèn nhỏ đang cháy xung quanh. Chiến thắng đầu đã chỉ đường cho Trương Anh Hào. Nếu Trương Anh Hào bắn thêm mười một lần nữa thì việc ở đây sẽ được giải quyết xong.
“Có thật là đơn giản như thế không?”
Trương Anh Hào không tin như vậy. Hơn nữa Đặng Thị Kim Hòa đã biến mất. Và Trương Anh Hào biết rất rõ còn lâu cô ta mới chịu đầu hàng. Cô ta sẽ rình mò, chờ đợi, rồi ra đòn.
Theo đúng phương cách hành động của con quỷ mà cô ta tôn thờ.
Trương Anh Hào xoay đầu sang hướng trái, bởi hắn chợt nhớ ra rằng, đây chính là khu hắn đã nhìn thấy gương mặt bố Đặng Thị Kim Hòa.
Nó vẫn còn kia.
Một vệt mặt nhợt nhạt với những nét tối gạch sâu vào da. Với mái tóc rối tung, trông cứng quèo như những sợi nhựa.