“Rất đơn giản. Anh tới đây để giải câu đố bí hiểm trong ngôi nhà này. Anh có thể làm điều đó, nhưng anh cũng phải sẵn sàng chấp nhận một số điều kiện nhất định.”
“Và một trong những điều kiện đó là điệu nhảy chung cuộc?”
Cô ta thậm chí chẳng thèm cười trước sự so sánh của Trương Anh Hào, chỉ im lặng gật đầu.
Trương Anh Hào cân nhắc: “Nên nhảy, hay không nên nhảy? Có phải đây là một cạm bẫy để đánh lạc hướng?” Trương Anh Hào hắn đâu có phải một tay khiêu vũ điệu nghệ. Với điệu nhảy chết chóc kia lại càng không.
“Người đàn bà này đang theo đuổi ý định gì?” – Trương Anh Hào tự hỏi.
Cô ta không nói nữa, chỉ đưa lưỡi liếm vòng môi đỏ, chờ đợi: “Anh đừng cân nhắc lâu quá. Điệu nhảy này rất quan trọng đối với anh.”
“Thôi được, tôi đồng ý.”
“Thế thì tốt.” - Cô ta nói.
“Nhưng nhảy không nhạc sao?”
Người đàn bà tiến lại phía Trương Anh Hào và mỉm cười.
“Chúng ta sẽ có nhạc, Anh Hào.” - Cô ta thì thào. – “Em mời anh!”
Trương Anh Hào nhìn cô ta.
Đặng Thị Kim Hòa đã đứng vào tư thế khiêu vũ trước mặt Trương Anh Hào. Trông cô ta thật giống một con búp bê, chỉ đôi mắt ánh lên vẻ mời gọi.
Trương Anh Hào không e ngại nữa. Trong đời Trương Anh Hào đã làm biết bao việc mà thoạt nhìn có vẻ điên khùng. Tại sao Trương Anh Hào lại không thể nhảy lúc này?
“Hay lắm, Anh Hào...”
Cô ta chạm vào người Trương Anh Hào, rướn thân hình về phía hắn và chính trong giây đồng hồ đó, hắn nghe tiếng nhạc vang lên...
Trương Anh Hào cứng người lại trong vòng tay cô ta, nhưng không gỡ người ra mà chỉ quay đầu sang bên.
Âm nhạc vang lên, nhưng Trương Anh Hào không nhìn thấy chiếc loa nào. Làn nhạc vừa buồn thương não nề vừa hoang vu dữ tợn - thật bí hiểm. Nét cứng đờ trong người Trương Anh Hào không giảm sút.
Trương Anh Hào nuốt khan, yết hầu chuyển động, Đặng Thị Kim Hòa nhận thấy điều này.
“Có chuyện gì không ổn sao?”
Trương Anh Hào hắng giọng: “Có. Tôi thấy lạ vì tiếng nhạc, chắc cô cũng hiểu.”
“Sao lại thế.” - Cô ta nói và nhìn thẳng vào mặt Trương Anh Hào. – “Tôi đã nói với anh là ta sẽ có nhạc.”
“Hay lắm. Thế nhạc đó ở đâu ra?”
“Từ khắp mọi nơi. Anh đã biết ngôi nhà này là một ngôi nhà đặc biệt. Nó cũng khó đoán như điệu nhảy này. Có lúc tràn đầy cảm xúc, rồi lại đòi trả thù và nguy hiểm. Phải, ngôi nhà này là một điều kỳ diệu. Tôi khuyên anh nên chú tâm nghe nhạc. Hãy quên hết mọi chuyện khác. Chỉ có âm nhạc là đáng kể, và dĩ nhiên cả hai ta nữa. Rồi anh sẽ thấy là anh nhảy được, ngay cả khi anh chưa bao giờ học điệu nhảy này trong đời. Anh sẽ nhảy nó, anh sẽ lướt trên sàn nhà, anh sẽ thành một vũ công hoàn hảo...”
Những câu nói đó vang lên sát tai Trương Anh Hào, với một giọng nói hoàn toàn khác lạ. Mềm mại hơn, hấp dẫn hơn, quyến rũ hơn...
Chính thế, quyến rũ! Cô ta muốn dùng mánh khóe đàn bà để quyến rũ Trương Anh Hào, để xoay hắn như chong chóng, để hút hết lý trí của hắn, để biến hắn thành một kẻ bất lực trước Sức Mạnh Đen của ngôi nhà.
Hai người Trương Anh Hào bây giờ đang rất gần nhau, sát đến nỗi Trương Anh Hào ngửi rõ mùi hương từ cơ thể cô ta.
Thế giới ngày nay có những loại nước hoa được tạo bởi nhiều loại hương khác nhau, được pha chế với mục đích nhắm thẳng vào lòng ham muốn tình dục trong người đàn ông. Đặng Thị Kim Hòa đang dùng một thứ nước hoa như thế.
Bây giờ, khi sát người vào nhau khiêu vũ, Trương Anh Hào ngửi thấy mùi hương ấy càng đặc biệt rõ ràng. Nó là một mùi hương đánh thẳng vào nhục giác, một mùi hương có thể khiến ta mê muội, một mùi hương thậm chí khiến ta say nếu ngửi lâu. Trong những đám mây hương vô hình đó, hình như kể cả những nốt nhạc cũng nhạt nhòa đi, Trương Anh Hào chuyển động như một người lên đồng.
Thêm vào đó là thân hình cô gái.
Cô ta hầu như không mặc gì cả dưới làn váy mỏng tanh, có chăng nữa thì cũng chỉ là một mảnh quần lót mỏng như hơi thở. Đặng Thị Kim Hòa không dùng áo lót ngực. Trương Anh Hào nhận rõ điều này khi bàn tay của Trương Anh Hào trượt trên nền lụa phía sau lưng và chạm vào một điểm nhạy cảm. Cô ta giật người lên, cười nhẹ, giọng khàn trầm, rồi cô ta ép thân hình sát vào Trương Anh Hào hơn nữa.
Một thân hình tuyệt vời! Hoàn hảo! Một thân hình dù có mặc trang phục cũng gây cảm giác như đang lõa thể.
Hai người họ khiêu vũ, hai người họ trượt trong dòng nhạc. Trương Anh Hào có cảm giác như mình đang lạc vào một cơn mơ, bởi mọi bước nhảy đều đến với hắn dễ dàng, trơn tru như tự động, cả hai người họ tạo thành một cặp đôi khiêu vũ hoàn hảo.
Hai người Trương Anh Hào lướt nhẹ nhàng trên nền gỗ bóng. Trong những lần chạm vào nó, thỉnh thoảng Trương Anh Hào loáng thoáng cảm nhận được độ cứng, nhưng cảm giác chung là nó chẳng còn tồn tại nữa và cả hai người họ đang trôi bồng bềnh trong không gian.
Như trong một cơn say.
Trong phòng cũng đã có ánh sáng. Cây đèn pin của Trương Anh Hào bây giờ nằm dưới nền phòng. Quầng sáng của nó chiếu xiên qua căn phòng, đập vào tường.
Thân hình người con gái nằm gọn trong vòng tay Trương Anh Hào, nhưng vẫn mềm mại và vô cùng uyển chuyển. Cái đầu hơi ngửa ra phía sau, nửa phần trên rướn về phía trước để hai cơ thể chạm vào nhau. Trương Anh Hào nhảy từng bước điệu nghệ, từng bước xoay, từng bước lùi, điệu nhảy không tên chung cuộc trở thành một sự kiện gợi cảm đỉnh cao.
Trương Anh Hào cảm nhận thấy đầu gối của cô gái chạm vào chân mình trong mỗi bước nhảy. Thỉnh thoảng, Đặng Thị Kim Hòa lại cười hoặc khẽ rên lên, thế rồi đôi mắt cô ta sáng long lanh, miệng hé mở, hai dải môi dày dặn ánh lên nét mời mọc.
Trương Anh Hào chống lại cảm giác bị cuốn theo âm nhạc và cuốn theo điệu nhảy. Trương Anh Hào không muốn cùng người con gái này khiêu vũ xuống thẳng địa ngục và ra mắt quỷ sứ. Điều Trương Anh Hào duy nhất mong muốn tìm ra ở đây là bí mật của ngôi nhà quỷ ám này, cái mục tiêu hiện tại mà mỗi phút mỗi trở nên khó khăn hơn.
Đặng Thị Kim Hòa là một người đàn bà nắm rất vững nghệ thuật quyến rũ đàn ông. Mọi khía cạnh trong con người cô ta đều mang nét khêu gợi tình dục.
Và khi cô ta uốn lượn như một con rắn theo những nhịp nhạc, rướn sát vào thân thể Trương Anh Hào hơn, hai đầu v* nổi rõ dưới nền vải mỏng, trượt trượt trên nền áo sơ mi của Trương Anh Hào.
“Em muốn phát điên lên.” - Cô gái thì thào. – “Đây là máu của chúng ta, và tâm hồn của chúng ta, là máu của chúng ta trong điệu nhảy. Anh có hiểu không?”
“Chưa hiểu hẳn.”
“Anh đã vào cuộc rồi, anh đang nhảy cùng em. Anh không thể chống chọi trước sức thuyết phục của điệu nhảy.”
“Giống như cha mẹ em phải không?”
“Họ không còn sống nữa.” - Đặng Thị Kim Hòa nói.
Không hiểu tại sao, bây giờ Trương Anh Hào không còn tin hẳn vào điều đó.
Ví dụ như với Thái Vân Phi, người đã xuất hiện trước mặt Trương Anh Hào trong tư thế một thực thể quái đản.
Ở đây có những chuyện chạy ngược lại với định luật bình thường. Trương Anh Hào phải gỡ cho được mối rối này. Nhưng trong lúc đầu Trương Anh Hào suy nghĩ như vậy thì thân thể cả hai người họ vẫn tiếp tục quay theo điệu nhảy. Dù là Trương Anh Hào đang dẫn hay cô gái đang dẫn, không ai có thể quả quyết được, hai người họ tận dụng từng khoảng không gian trong căn phòng.
“Đây là một căn phòng đặc biệt.” - Cô gái thì thào vào tai Trương Anh Hào. – “Nó là một căn phòng tuyệt vời. Đây là nơi cha mẹ em đã luyện nhảy. Đây chính là nơi họ đã dạy điệu nhảy này cho rất nhiều học trò. Đây là thế giới thật sự của họ, anh có hiểu không?”
“Tôi có linh cảm thấy đôi điều.”
“Thế nên hãy nhảy đi. Hãy để chúng ta nhảy tiếp, rồi lúc đó anh sẽ nhìn thấy và nhận ra bí mật của giáo đường dạy khiêu vũ này. Chỉ điệu nhảy này mới làm nổi điều đó lên, Anh Hào, chỉ một mình nó...”
Trong một vòng quay điệu nghệ, hai người Trương Anh Hào xoay người lại. Cảm giác chòng chành đột ngột bốc lên. Trương Anh Hào nhớ rằng cơ thể hắn còn chưa hoàn toàn lại sức sau những sự kiện không vui vẻ trong nhà Thái Vân Phi.
Cảm giác chòng chành tăng lên.
Trương Anh Hào hơi lảo đảo một chút, mất thăng bằng, nhưng Đặng Thị Kim Hòa nhanh chóng giữ chặt lấy hắn.
“Đừng lo, Anh Hào, chúng ta sẽ làm được. Chỉ hai chúng ta thôi, không một ai khác...” - Cô ta thổi âu yếm vào tai Trương Anh Hào. – “Sau điệu khiêu vũ này, chúng ta sẽ bước vào một căn phòng khác của ngôi nhà và em sẽ cho anh đến rất gần thiên đường của tình yêu...”
Câu nói rất thích hợp với những câu chuyện diễm tình. Trương Anh Hào có cảm giác những từ ngữ dịu ngọt đó phủ xuống như những vòng dây mềm mại, quấn lấy hắn, hút ý chí của hắn. Không hay chút nào!
Nhưng hai người họ vẫn tiếp tục nhảy.
Hai người Trương Anh Hào xoay từng vòng theo những mệnh lệnh của điệu nhảy không tên. Mỗi khi xoay đầu và có cơ hội, Trương Anh Hào lại đưa mắt nhìn những khoảng tường và có cảm giác như chúng đang thay đổi. Những mảng tường không còn là vật liệu chết nữa, chúng đang chứa đầy những chuyển động hối hả, vụt qua vụt lại như những bóng đen.
Những gương mặt, những dáng người, những thân hình loáng thoáng hiện lên ở khắp nơi, như tạo nên một lớp giấy dán tường sống động.
Thật không thể tưởng tượng nổi, không thể phân tích bằng lôgic bình thường, chúng thật khác lạ, như đang trồi ra từ một thế giới kỳ quái.
“Anh khỏe không, Anh Hào?”
“Có lẽ...”
“Thế thì ta nhảy tiếp đi.” – Đặng Thị Kim Hòa khẽ nói. - “Em muốn anh thấy vui. Em đã quyết định dùng điệu nhảy để mang hạnh phúc đến cho anh.”