Kiếm Hiệp Tình

Chương 42: Nhiệm vụ được đề cử

Trương Anh Hào cười hắc hắc, chợt dùng tay quất lên mông ngựa. Con ngựa bị đau, chạy nhanh về phía trước.

Trương Anh Hào hô to: “Chết rồi, không tốt! Ngựa nổi chứng!”

Tiếng hô to này làm cho đám người Vũ Hoa Lâu đều nhìn sang. Thế là họ liền thấy một thiếu niên có dung mạo khá điển trai đang cầm vật gì đó cứng rắn, vẻ mặt hèn mọn, bỉ ổi đang vung nước tiểu về phía bọn họ.

Trương Anh Hào giả vờ như áy náy nhìn Lương Văn Trường, sau đó nhảy tới phía trước, kéo áo khoác chắn trước người Lương Văn Trường, nhẹ giọng nói: “Lương công tử nhanh quay đầu đi, đừng để các nàng nhìn thấy mặt của công tử. Con ngựa chết tiệt kia lúc nào không dở chứng, lại dở chứng đúng vào lúc này. Súc sinh cuối cùng vẫn là súc sinh.”

Lương Văn Trường không nhìn thấy hành vi mờ ám của Trương Anh Hào, vì thế giờ phút này y cảm động nhìn Trương Anh Hào một cái, rồi xoay người kéo quần lên. Giờ đây sắc mặt y đã đỏ bừng, giống như là bị phỏng. Y xuất thân từ Lương gia quận La Phát. Dù không hiển hách như Lương gia ở Tiểu Tự Tại, nhưng cũng tính là danh gia vọng tộc ở La Phát. Vừa ra đời y đã được hưởng nền giáo dục tốt đẹp, cũng chưa từng trải qua việc dọa người như vậy.

Kích thích lúc mới cởi quần giờ không sót lại một chút nào, chỉ còn lại nỗi xấu hổ và kinh hoàng.

Y vừa kéo quần lên, vừa nghĩ trong đau buồn: “Nếu những mỹ nhân như hoa như ngọc kia nhìn thấy mặt mình, rồi truyền ra khắp quận La Phát, mình có mặt mũi gì nữa? Nếu bị mấy bạn học biết, chỉ sợ về sau không ngóc đầu lên nổi.”

Càng nghĩ y càng căm tức.

Trong lòng y hối hận, y nhận ra vừa rồi y không nên bị thiếu niên kia giật dây, bằng không sao phải gặp chuyện xấu hổ như vậy? Nhưng thiếu niên kia đã giúp y che lại, chẳng những không bỏ đá xuống giếng, còn nhắc nhở y xoay người đi. Vậy nên y cho rằng người này thật có vài phần nghĩa khí.

Dù y xuất thân từ thế gia, cũng không thể nói là ngu dốt, nhưng từ nhỏ đã không thông minh lanh lợi như các anh chị em khác. Y nhìn mọi việc với ánh mắt rất đơn thuần. Người như y, ở trong thế gia chẳng khác gì hiếm như lá mùa thu. Chính vì không có lòng dạ, cho nên dù y là con vợ cả, nhưng cha y vẫn luôn không thích y.

Từ nhỏ quan hệ giữa y và cha y không hòa hợp cho lắm. Cha y buộc y đọc sách viết chữ, y tỏ vẻ chống đối. Cuối cùng cha y liền để mặc y, mặc kệ y thích làm gì thì làm. Y có mối quan hệ không tồi với vài công tử xuất thân từ thế gia khác trong quận La Phát. Nhưng mấy người kia đâu có thật tâm thật ý coi y là bạn. Bọn họ chỉ lợi dụng y mà thôi. Mỗi lần ăn uống đều để cho y trả tiền.

Y thầm nhủ: “Người thiếu niên này có vài phần nghĩa khí.” Nhưng y đâu biết rằng lúc y xoay người kéo quần lên, Trương Anh Hào lặng lẽ dời nửa bước, khiến cái mông trắng bóc của y lộ ra. Giờ thì tốt rồi, các cô nàng của Vũ Hoa Lâu ở bên kia hét ầm lên, nhưng không phải là kinh hoàng, mà chỉ là ồn ào.

Nghe thấy tiếng hét chói tai của các mỹ nhân, Lương Văn Trường càng quẫn bách. Y nói một tiếng “tạm biệt huynh đệ”, rồi xách quần chạy đi.

“Huynh đệ, có việc gì thì tới thị trấn Xocovich tìm ta.”

Thanh âm của y dần xa, rồi biến mất ở sau sườn núi.



Nửa đêm, chiếc điện thoại trên tay Trương Anh Hào kêu khẽ. Trương Anh Hào đang ngon giấc thì bị tiếng kêu này đánh thức.

Có phần khó chịu ngồi dậy, Trương Anh Hào vươn tay cầm chiếc điện thoại, đẩy chiếc chăn trên người qua bên trái, đi về phía trước xe ngựa, rồi vén tấm rèm trước xe ngựa qua một bên, đi ra bên ngoài.

Trương Anh Hào vừa ra ngoài chưa được vài giây, một cơn gió lạnh bất chợt thổi tới khiến hắn rùng mình. Oán thầm một tiếng, Trương Anh Hào nhanh tay mở chiếc điện thoại lên, hắn không muốn mình bị đông cứng trong màn đêm lạnh lẽo này.

Rất nhanh, Trương Anh Hào nhìn thấy một tin nhắn được gửi từ Hiệp hội Thợ Săn Liên bang. Trương Anh Hào không lạ gì với phương thức làm việc của Hiệp hội. Thợ săn tự do trong Hiệp hội không chỉ được phép tự do săn Bại quái, mà ở một vài trường hợp, Hiệp hội cũng sẽ đề cử nhiệm vụ phù hợp cho các thợ săn này. Tất nhiên, việc đề cử nhiệm vụ này dựa vào hai yếu tố chính, là thành tích săn quái của thợ săn tự do, cùng khoảng cách vị trí của người giao nhiệm vụ cho Hiệp hội và vị trí hiện tại của thợ săn tự do.

Hiệp hội Thợ Săn sẽ đề cử nhiệm vụ cho thợ săn tự do ở gần nơi người giao nhiệm vụ nhất. Nếu như người thợ săn này không nhận nhiệm vụ, Hiệp hội sẽ tiếp tục đề cử cho người thợ săn có khoảng cách gần nhất tiếp theo, cứ thế cho đến khi khoảng cách ấy tới giới hạn một trăm cây số thì dừng lại. Nếu khoảng cách ở mốc 99,9999 cây số mà không có thợ săn tự do nào nhận, tùy vào tính chất và mức độ nghiêm trọng của vụ việc, Hiệp hội sẽ quyết định chọn cử thợ săn tinh nhuệ do Hiệp hội đào tạo đi hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là tiếp tục chờ đợi cho đến khi thợ săn tự do phù hợp nhận lấy nhiệm vụ.

Trương Anh Hào không biết hắn có phải người đầu tiên được Hiệp hội đề cử nhiệm vụ này hay không. Thế nhưng hắn cũng không quan tâm về chuyện đó, lúc này hắn đang đọc nội dung nhiệm vụ.

“Nhiệm vụ có vẻ đơn giản.” – Đây là cảm nhận đầu tiên của Trương Anh Hào.

Suy nghĩ thêm một lúc, Trương Anh Hào quyết định nhận nhiệm vụ. Trước khi trả lời cho Hiệp hội, Trương Anh Hào mở bản đồ Liên bang trong điện thoại trên tay, tra xem địa điểm làm nhiệm vụ ở đâu. Không mất một phút, Trương Anh Hào phát hiện địa điểm làm nhiệm vụ là ở ngôi làng Hiện Nhân ở cách vị trí hiện tại của hắn khoảng hai mươi cây số. Địa điểm này nằm ngay trên con đường BMTT3 đi về thành Tiểu Tự Tại mà Trương Anh Hào đang đi, vì thế hắn cho rằng nó là một sự lựa chọn không tồi.

Cảm thấy mọi chuyện khá ổn, Trương Anh Hào mới nhấn vào nút “Nhận” trong tin nhắn đề cử của Hiệp hội. Lúc ngón tay cái của Trương Anh Hào nhấn vào nút “Nhận”, một trang web mới được mở ra, và trong chớp mắt tự động tắt đi. Ngay sau đó, một tin nhắn khác xuất hiện trong hòm thư của Trương Anh Hào, đó là tin nhắn xác nhận của Hiệp hội, rằng hắn đã nhận được nhiệm vụ này, hắn cần phải nhanh chóng hoàn thành, sau khi hoàn thành phải thông báo cho Hiệp hội, chờ đợi đội thẩm định đến xác nhận, nhận tiền thưởng, rồi mới có thể rời khỏi làng Hiện Nhân.

Đã nhận nhiệm vụ, nhưng Trương Anh Hào không quyết định lên đường ngay, hắn định sáng mai sẽ gấp rút lên đường. Dẫu sao hiện tại là nửa đêm, lên đường trong lúc này rất nguy hiểm. Kể cả là đi chung với một đoàn người, việc làm này cũng nguy hiểm như thường.

Phải biết khu vực này là khu vực gần biên giới, Bại quái, Quái thú xuất hiện với tần suất cao hơn nơi khác nhiều lần, cho nên nguy hiểm luôn rình rập xung quanh. Cũng bởi vì lý do này, không giống như từ thành Bôn Mộc Lâm đến thành Khởi Vũ, từ thành Bôn Mộc Lâm đi thành Tiểu Tự Tại không có đường bay thương mại, chỉ có những đường bay tư nhân của các gia tộc lớn, cũng như của các Tông Sư, Đại Tông Sư.



Trưa hôm sau.

Làng Hiện Nhân.

Người đàn ông run rẩy toàn thân, ông ta ngồi trước mặt Trương Anh Hào, hơi thở rít lên từng quãng từ bờ môi.

“Ngay bây giờ thôi, thợ săn Anh Hào! Anh sẽ nghe thấy nó ngay.”

Phương Kiệt hốt hoảng cựa quậy trên ghế, ông ta nhổm lên, rồi lại ngồi xuống. Cứ lên xuống như thế mãi cho tới khi Trương Anh Hào không chịu nổi và đặt cả hai tay lên vai ông, nghiến răng.

“Bình tĩnh lại đi nào, ông Kiệt.”

Người đàn ông cúi đầu.

“Khốn nạn thân tôi, anh đâu có hiểu. Anh đâu có chứng kiến. Anh đâu có biết nó. Nhưng thôi được, tôi sẽ cố gắng bình tĩnh. Nhưng đừng đòi hỏi gì nhiều hơn, đừng yêu cầu nhiều hơn!” - Phương Kiệt rùng mình như người đang sốt.

Trương Anh Hào bỏ ghế, bước sang đứng sau lưng ông ta. Khoảng hành lang quanh hai người Trương Anh Hào dài và cao, nó thật thích hợp với ngôi nhà cũ kỹ này. Một ngôi nhà với những khoảng tường u ám như đang chứa đựng những điều rùng rợn của thời quá khứ. Ngôi nhà có một lịch sử riêng, một câu chuyện mà Trương Anh Hào mới chỉ biết đến qua những lời ngụ ý xa xôi. Nếu tất cả những ngụ ý đó là sự thật, thì đây là một lịch sử chẳng lấy gì làm vẻ vang.

Hai người Trương Anh Hào đang chờ.

Phương Kiệt đã bình tĩnh lại chút ít, nhưng dáng ngồi vẫn như người đuối sức. Ánh mắt ông hướng vào chỗ trống, Trương Anh Hào không rõ ông có thật cảm nhận được điều gì không.

Vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Trương Anh Hào chưa nghe thấy tiếng động nào khác lạ. Giống Phương Kiệt, Trương Anh Hào cũng nhìn không chớp vào khuôn cửa của hai cánh cửa, lối dẫn vào một căn phòng rộng. Phương Kiệt không muốn Trương Anh Hào bật điện. Nhưng hai người họ cũng không ngồi trong bóng tối, ở cuối hành lang có một cây nến đang cháy.

Quầng sáng đơn độc của nó gây ấn tượng như một hòn đảo trong bóng tối. Trương Anh Hào đã muốn bước vào căn phòng kia từ lâu, cửa không khóa, nhưng Phương Kiệt nói Trương Anh Hào phải chờ. Trong chừng mực nhất định, nó là một nghi lễ mà Trương Anh Hào phải tuân theo.

Không khí đầy mùi bụi. Nó ngột ngạt, ẩm mốc. Cả Trương Anh Hào cũng thấy mình không thoải mái. Những ai quen Trương Anh Hào đều biết Trương Anh Hào không thích cái việc chờ đợi này chút nào.

“Rồi nó sẽ tới, anh thợ săn, nó sẽ tới. Cứ tin chắc như vậy. Anh chỉ cần nhẫn nại thêm chút nữa thôi.” - Phương Kiệt lại lên tiếng.

“Dĩ nhiên rồi, tôi sẽ chờ.”

“Thế thì tốt!”

Hai người Trương Anh Hào cùng nhìn vào cánh cửa. Câu đố lớn nằm đằng sau đó. Ngôi nhà chứa giữ một bí mật khủng khiếp, người ta đồn nó bị ma ám. Cụ thể thế nào thì Trương Anh Hào chưa biết. Cho tới nay đó mới chỉ là lời nói một bên của Phương Kiệt, theo trong tin nhắn đề cử của Hiệp hội Thợ Săn, Trương Anh Hào chỉ biết rằng cảnh sát địa phương không giải quyết được chuyện này. Bởi vậy, Trương Anh Hào biết hắn cần phải chờ và chứng kiến hiện thực.

Chờ bao lâu nữa?

Từng giây đồng hồ lừ đừ trôi. Chúng gộp thành từng phút. Trương Anh Hào chỉ thầm mong nó đừng biến thành cả tiếng đồng hồ hoặc lâu hơn nữa. Trương Anh Hào không có tới từng ấy lòng nhẫn nại. Trương Anh Hào đi về hướng cửa.

Phương Kiệt giật mình.

“Đừng, anh thợ săn, đừng.”

Đến trước cánh cửa, Trương Anh Hào dừng lại và xoay người về hướng ông ta: “Đừng lo, ông Kiệt. Tôi không mở cửa ra đâu. Tôi chỉ muốn xem xét chút đỉnh.”

Ngay sau đó, Phương Kiệt hiểu ý khi nhìn Trương Anh Hào cúi người, áp sát tai vào ván gỗ.

Trương Anh Hào chẳng nghe thấy gì.