Kiếm Hiệp Tình

Chương 40: Bao vây

Mấy ngày hôm nay Trương Anh Hào trải qua có chút mơ hồ. Hằng ngày ngoại trừ chạy theo đoàn xe ngựa hai tới ba mươi cây số, cũng không có việc gì khác để làm. Hành động thoạt nhìn có chút ngu ngốc của hắn, khiến các cô nàng Vũ Hoa Lâu lúc đầu thì cười đùa, về sau thì coi là một hoạt động giải trí.

Trương Anh Hào chạy theo xe ngựa, bảy cỗ xe ngựa của Vũ Hoa Lâu không thiếu mỹ nhân ngó ra ngoài cửa xe, quơ khăn tay xinh đẹp trong tay, ngoắc ngoắc Trương Anh Hào.

“Chàng trai, đuổi theo chị nào, chị cho kẹo ăn.”

“Em trai, đừng để ý tới nàng, đuổi theo xe ngựa của chị, lên xe tâm sự với chị nào.”

“Anh giai, trên xe của em vui lắm, đuổi theo liền cho em chơi.”

Trương Anh Hào vẫn ngốc nghếch chạy, nhưng không đuổi lên. Luôn bảo trì khoảng cách, không xa không gần. Vừa vặn có thể nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của những cô nàng kia. Nếu có cô nàng nào ngoắc hắn, hắn sẽ giả bộ như thật thà phúc hậu đáp lại, dẫn tới tiếng cười như chuông bạc của các cô nàng.

Các nàng cho rằng hắn không hiểu phong tình. Nhưng đâu biết rằng người nào đó luôn nhìn trộm bộ ngực đung đưa vì xe ngựa xóc nảy của các nàng. Thực tế thì Trương Anh Hào thích nhìn một cô nàng tên là Vũ Mộ Tình của Vũ Hoa Lâu, thích nhìn vẻ ngại ngùng của nàng. Mỗi lần các cô nàng khác ngoắc đùa Trương Anh Hào, nàng chỉ mím môi cười.

Nàng không phải xinh đẹp nhất, nhưng so với các cô nàng líu ríu kia, nàng lại là người bắt mắt nhất. Đương nhiên, sở dĩ Trương Anh Hào liếc cái liền để ý tới nàng, bởi vì bộ ngực của nàng khá lớn. Cô nàng này bình thường không thấy xuống xe hóng gió. Trừ khi ven đường gặp được sông nhỏ hoặc là hồ nước, nếu không nàng sẽ ở trong xe ngựa cả ngày, cũng không cảm thấy phiền chán. Bởi vậy Trương Anh Hào cho rằng đây là một cô gái rất thích nước.

Con gái vốn là được ví von như nước, lại thích nước, vậy thì tính tình của cô gái này tất nhiên là dịu dàng. Trương Anh Hào đã từng dõng dạc kết luận như vậy. Đáp lại là cái xì mũi coi thường của Mục Trường Thân.

Trương Anh Hào tự tìm thú vui cho mình, các cô nàng cũng tự tìm thú vui cho các cô. Đi đường buồn chán, tìm chút thú vui cũng tốt.



Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi chạy bộ xong, tới phiên Trương Anh Hào hắn đánh xe. Nhân lúc rảnh rỗi này, hắn cẩn thận ngẫm nghĩ những lời Mục Trường Thân đã nói ngày hôm qua. Hắn luôn cảm giác trong lúc mơ hồ mình hiểu ra cái gì đó, nhưng Mục Trường Thân nói tuy đơn giản lại giống như một tầng sương mù che phủ. Thực ra Trương Anh Hào cũng biết tầng sương mù kia là cái gì. Bởi vì chưa thể tu luyện, cho nên nhìn không ra bản chất của tu luyện.

“Sẽ đau.”

Trương Anh Hào nghĩ tới chỗ mấu chốt này.

Hắn chưa bao giờ cảm giác tới sự đau đớn do kinh mạch bên trong mở rộng. Nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được cảm giác đó. Hắn ngồi trên xe ngựa, để con ngựa tự đi đường, hắn nhắm mắt lại tưởng tượng. Lúc còn nhỏ, Trương Anh Hào đọc không ít những tiểu thuyết hư ảo. Bên trong miêu tả đủ kiểu tu luyện. Tóm lại là một việc rất kích thích, rất sướng.

Nhưng vì sao khi đi lên con đường tu luyện ở thực tế, sự đau đớn sẽ đi theo tu luyện cả đời?

Huyệt đạo có nội lực, đi khắp tứ chi và toàn thân.

Hắn nhắm mắt lại, tưởng tượng xem những huyệt đạo rốt cuộc có hình dáng như thế nào. Những thứ chỉ tồn tại trong lời nói, rất khó để tưởng tượng ra hình dáng của nó. Chẳng hạn như bên trong cơ thể mỗi người đều có 108 huyệt đạo. Thế nhưng chỉ sợ ngay cả các bác sĩ làm nghề y cả đời cũng không dám nói rằng mình biết chúng có hình dạng như thế nào.

Huyệt đạo vô hình, nội lực vô hình. Nhưng những thứ vô hình đó lại khiến thân thể hữu hình trở nên cường tráng. Một khi nội lực trong huyệt đạo có thể lưu thông tới toàn thân, thì sẽ thay đổi kinh mạch, rèn luyện máu thịt, khiến người đó mạnh tới mức dùng tay không cũng có thể dễ dàng giết chết hổ báo.

Nghe nói ở cuộc bình loạn ở thành Thiên Lại Tâm hơn năm trăm năm trước, lúc Tông Sư Hạng Tiền Thế tiến đánh, thủ lĩnh phản loạn đứng ở trên tường thành, dùng máy bắn đá cỡ lớn, bắn hai tảng đá to như ngôi nhà cấp bốn lao về phía ông. Hạng Tiền Thế ngẩng mặt nhìn hai tảng đá lớn từ từ đến gần, không tránh không né. Hai tảng đá này đập mạnh vào người Hạng Tiền Thế, sau đó tảng đá vỡ vụn, hóa thành những viên sỏi nhỏ, rơi lả tả trên mặt đất. Tảng đá ấy mặt dù cứng rắn, song lại không thể tạo nên một vết thương nào lên người Tông Sư Hạng Tiền Thế.

Thủ lĩnh phản loạn trong thành Thiên Lại Tâm thấy thế, vội vàng điều khiển một cỗ máy khác, dùng tia laze có tần số cao bắn về phía Hạng Tiền Thế. Hạng Tiền Thế nhìn thấy tia laze bắn tới, ông tiếp tục không tránh không né, thậm chí bước chân không hề dừng lại, vẫn trầm ổn đi từng bước một.

Tia laze bắn vào ngực Hạng Tiền Thế, sáng rực lên một cái, rồi lập tức tiêu tán.

Hạng Tiền Thế vẫn đi về phía trước, chỉ là quần áo trên người đã bị thiêu cháy. Dưới ánh mặt trời, làn da nâu như cổ đồng hiện ra ánh sáng băng lãnh của kim loại.

Tảng đá lớn nát, tia laze tần số cao vô dụng.

Hạng Tiền Thế ra tay, đứng cách tường lửa ngăn ở giữa ông và thành Thiên Lại Tâm, tung ra một quyền.

Sau đó ông ta nhìn cũng không nhìn, xoay người rời đi, thậm chí không có nói câu nào.

Đợi tường lửa tan biến, quân đội Liên bang tìm thật lâu ở cửa thành cũng không tìm thấy vị thủ lĩnh phản loạn và hai loại máy móc của gã ta. Mãi đến khi xông vào trong thành Thiên Lại Tâm, mọi người mới kinh ngạc phát hiện thi thể của vị thủ lĩnh kia đã dính vào lòng đất phía dưới một ngôi nhà trong thành. Từ cửa thành đến căn nhà này, ít nhất cũng phải năm mươi mét.

Cũng không biết vị thủ lĩnh phản loạn kia chạy năm mươi mét rồi bị một quyền cách không nện trúng, hay là một quyền đánh văng ra, bay xa năm mươi mét.

Trương Anh Hào nghe được chuyện xưa này lúc nhỏ, khi hắn còn sống ở Thiên Lại Tâm. Mỗi lần nhớ tới một quyền đầy khí phách của Hạng Tiền Thế, trong lòng hắn không thể nào bình tĩnh được. Dù Trương Anh Hào thấy chuyện xưa đó khẳng định khuếch đại lên không ít, nhưng không ảnh hưởng tới quyết tâm trở thành Võ giả của hắn.

Đang lúc Trương Anh Hào nhớ lại câu chuyện thuở nhỏ, Mục Trường Thân đang nằm ngủ trong xe ngựa, bỗng ngồi bật dậy. Sắc mặt của y thay đổi, nhảy từ xe ngựa xuống. Chỉ nhoáng cái, y đã đứng bên cạnh Trương Anh Hào.

Trương Anh Hào nhìn thấy Mục Trường Thân xuống xe, hơi sững sờ một chút, cười cười nói: “Sao thế?”

Mục Trường Thân không để ý tới câu hỏi của Trương Anh Hào, biểu lộ rất ngưng trọng: “Dừng xe, ngay lập tức!”



Không phải là Trương Anh Hào chưa từng thấy khung cảnh hùng vĩ của mấy trăm nam nhân xuất hiện cùng một lúc. Trương Anh Hào xem phim xã hội đen không ít, mấy trăm người lực lưỡng, xăm rồng xăm rắn tụ tập lại một nơi, nhìn rất hấp dẫn. Nhất là khi tất cả mọi người mặc cùng một trang phục. Dù chỉ là mấy chục người tụ lại, cũng rất có khí thế.

Ở thành Bôn Mộc Lâm, Trương Anh Hào cũng từng nhìn thấy cảnh duyệt binh của thành này.

Một lần duyệt binh của Bôn Mộc Lâm gồm có tám trăm binh lính. Tám trăm người tưởng là không nhiều, nhưng khi tận mắt nhìn thấy tám trăm người ăn mặc thống nhất, đi đều đúng nhịp, sẽ chính thức cảm nhận được bốn chữ “lực lượng ngưng tụ”.

Ở Bôn Mộc Lâm ba năm, Trương Anh Hào vẫn cảm thấy lúc tám trăm binh lính Bôn Mộc Lâm duyệt binh là một việc rất phong cách.

Trương Anh Hào biết thực lực của một cá nhân nếu đạt tới mức nhất định, người này có thể ảnh hưởng tới sự thắng bại của một trận chiến tranh có quy mô nhỏ. Nhưng hắn không tin trên thế giới này có một người – trừ Võ giả - có thể một mình đánh thắng tám trăm người. Cho dù không phải là đối mặt với tám trăm chiến binh tinh nhuệ được trang bị tới tận răng, chỉ đối mặt với tám trăm lưu manh, du côn, liệu cao thủ có thể đỡ nổi loạn quyền loạn cước hay không?

Mà tám trăm binh lính của thành Bôn Mộc Lâm huấn luyện nghiêm chỉnh, lưu manh có số lượng ngang nhau làm sao có thể so sánh bằng? Nếu như chỉ có một binh lính tinh nhuệ, có lẽ chỉ có thể đánh được ba tới năm lưu manh. Nhưng tám trăm người phát huy ra sức chiến đấu, chỉ sợ tăng lên không chỉ mười lần, đánh bại hai mươi nghìn lưu manh là dư sức.

Trương Anh Hào không phải là người không có kiến thức. Nhưng lúc này, khi năm trăm người binh lính từ xa xuất hiện ở trước mặt Trương Anh Hào, hắn vẫn không tự chủ được há hốc mồm.

Nếu như tám trăm binh lính của thành Bôn Mộc Lâm là đội quân tinh nhuệ nhất mà Trương Anh Hào từng thấy từ nhỏ tới giờ. Thì năm trăm binh lính đạp bụi mà đi kia, đã khiến Trương Anh Hào có thêm nhận thức mới về hai chữ tinh nhuệ. Tới không phải là kỵ binh, mà là bộ binh. Cũng chính vì không phải là kỵ binh, nên Trương Anh Hào mới rung động tột đỉnh như vậy.

Năm trăm bộ binh, bụi bắn ra như kỵ binh lao tới. Một dải màu đen trong cát vàng giống như sóng trào cuồn cuộn.

Năm trăm bộ binh, tốc độ chạy lại nhanh như tuấn mã! Vừa nhìn thấy dải màu đen kia, trong chớp mắt, nó đã tới trước mặt.

Năm trăm bộ binh bỗng nhiên dừng lại, trận hình vẫn không hề rối loạn! Đang chạy với tốc độ nhanh như vậy, vừa ra lệnh một tiếng, binh lính lập tức dừng bước. Trận hình vẫn là trận hình, khoảng cách giữa các binh lính thậm chí không hề thay đổi bao nhiêu.

Động như sấm, tĩnh như núi.

Năm trăm người tạo thành một trận hình dừng lại. Khói bụi tản ra ngoài. Đợi khói bụi tan hết, khuôn mặt của những binh lính mặc giáp đen kia lập tức lộ ra. Không có trống trận, không có kèn, thậm chí không có ai lên tiếng. Tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Không thấy cờ vàng óng ánh của Liên bang, nhưng ở nơi đây, tinh binh như vậy không có khả năng đến từ nơi khác.

Trương Anh Hào nhìn những binh lính kia, không khỏi cảm thán một tiếng.

Đây mới thực sự là tinh binh.

Năm trăm tinh binh khi vừa dừng lại, liền chầm chậm đi tới, bao vây bảy chiếc xe ngựa của Hoa Vũ Lâu, cùng với xe ngựa của hai người Trương Anh Hào vào trong.