Kiếm Hiệp Tình

Chương 182: Có thể bị giết

Tên cầm đầu đang quỳ một gối. Trương Anh Hào đá mạnh vào mặt hắn. Trượt. Chỉ trúng cổ họng, làm giập thanh quản. Gã ta lại đổ ập xuống sàn. Trương Anh Hào tiếp tục với con mắt còn lại của tên béo mỡ. Lại trượt. Trương Anh Hào tiếp tục với ngón tay cái của mình, như thể thúc nó xuyên qua một miếng bít tết đầy máu. Tên này gục xuống. Trương Anh Hào xoay người ra khỏi tường. Tên bị bẻ gãy hai ngón tay đang chạy ra cửa, tên bị móc mắt thì ngồi trên sàn, la hét. Tên cầm đầu đang nghẹt thở với dây thanh quản bị giập.

Trương Anh Hào lại bị túm từ phía sau. Trương Anh Hào xoay người tránh đi.

Một tên Trai Đỏ. Hai tên. Trương Anh Hào xây xẩm mặt mày. Giờ thì Trương Anh Hào sắp thua. Nhưng chúng chỉ túm lấy Trương Anh Hào đưa ra cửa.

Lúc này tiếng còi báo động hú lên.

“Ra khỏi đây ngay, anh bạn.” - Hai tên Trai Đỏ hét át tiếng còi báo động. - “Đây là việc của bọn tôi. Bọn tôi đã gây ra chuyện này. Hiểu chứ? Cánh Trai Đỏ làm việc này. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, anh bạn.”

Chúng vội vã ấn Trương Anh Hào vào đám đông bên ngoài. Trương Anh Hào đã hiểu. Chúng sẽ nói rằng chúng gây ra chuyện vừa rồi. Không phải bởi chúng muốn bảo vệ Trương Anh Hào khỏi những lời buộc tội, mà bởi chúng muốn lấy công, để giành chiến thắng trong cuộc đua kia.

Trương Anh Hào trông thấy Lộ Tri Thức đang nhảy loi choi trong đám đông. Trương Anh Hào trông thấy lính gác, thấy vài trăm người. Trương Anh Hào thấy Swathac Bangula. Trương Anh Hào túm lấy Lộ Tri Thức và cả hai người họ vội vàng trở về buồng giam.

Còi báo động rú ầm ĩ. Lính gác đổ ra từ một cánh cửa. Trương Anh Hào có thể trông thấy súng trường và dùi cui. Tiếng giày gõ dồn dập. Những tiếng la hét, quát tháo. Tiếng còi.

Hai người Trương Anh Hào chạy ào về buồng giam, lao vào trong. Trương Anh Hào choáng váng và thở dồn dập. Trương Anh Hào đã liên tục bị tấn công.

Tiếng còi báo động điếc hết cả tai, không tài nào nói chuyện được. Trương Anh Hào té nước lên mặt. Cái kính râm đã mất, chắc chắn đã bị rơi rồi.

Trương Anh Hào nghe thấy tiếng hét ở cửa. Trương Anh Hào quay lại thì trông thấy Swathac Bangula. Anh ta đang quát, ra lệnh cho hai người Trương Anh Hào ra ngoài. Rồi anh ta lao vào buồng giam. Trương Anh Hào quơ vội cái áo trên giường. Swathac Bangula túm tay Lộ Tri Thức, sau đó túm lấy Trương Anh Hào và lôi hai người họ ra.

Anh ta quát lệnh cho hai người Trương Anh Hào chạy.

Tiếng còi báo động vẫn rú ầm ĩ. Swathac Bangula lôi hai người Trương Anh Hào tới cửa dùng trong tình huống khẩn cấp, nơi đám lính gác vừa ùa ra. Anh ta đẩy hai người họ qua cửa đưa lên cầu thang, lên và lên nữa. Hai lá phổi của Trương Anh Hào như bung ra.

Ở bậc cầu thang trên cùng có một cánh cửa in số sáu lớn.

Hai người Trương Anh Hào vội vã lao qua đó. Swathac Bangula tất tưởi giải hai người họ dọc theo một hàng buồng giam. Đẩy cả hai vào một buồng còn trống và đóng mạnh cánh cửa sắt. Nó sập lại khóa vào.

Swathac Bangula chạy đi.

Trương Anh Hào sụp xuống giường, hai mắt nhắm chặt.



Lúc mở mắt ra Trương Anh Hào đã thấy Lộ Tri Thức ngồi trên một chiếc giường nhìn sang.

Hai người Trương Anh Hào đang ở trong một buồng rộng, có lẽ rộng gấp đôi buồng giam cũ. Hai chiếc giường riêng rẽ, mỗi bên một chiếc. Một chậu rửa, một bồn cầu. Một bức tường hình thành từ các song sắt. Mọi thứ đều sáng sủa và sạch sẽ hơn. Không gian rất yên tĩnh. Không khí có mùi dễ chịu hơn. Đây là tầng tạm giam, đây là tầng sáu, đây là nơi hai người họ cần ở trong suốt thời gian tạm giam.

“Chuyện quái quỷ gì diễn ra với ông ở đó thế?” - Lộ Tri Thức hỏi.

Trương Anh Hào chỉ nhún vai với anh chàng. Một chiếc xe chở đồ ăn xuất hiện phía ngoài. Có một ông già da trắng kéo xe, không phải lính gác, người này lớn tuổi rồi. Trông giống ông phục vụ già trên tàu hỏa hơn. Ông đẩy một chiếc khay qua khe hình chữ nhật ở bức tường song sắt. Vài đĩa được đậy lại, vài cốc giấy và một bình giữ nhiệt.

Hai người Trương Anh Hào ăn trên giường. Trương Anh Hào uống toàn bộ chỗ cà phê. Rồi Trương Anh Hào dạo quanh buồng giam, lắc cửa buồng. Cửa đã khóa. Tầng sáu yên tĩnh, bình lặng. Một buồng giam lớn sạch sẽ, giường riêng, một chiếc gương, chăn. Ở trên này Trương Anh Hào thấy khá hơn nhiều.

Lộ Tri Thức xếp đồ vào khay rồi đẩy nó ra hành lang qua phía dưới cửa. Anh ta nằm xuống giường, kê hai bàn tay xuống dưới đầu, nhìn chằm chằm lên trần giết thời gian. Trương Anh Hào cũng làm thế, nhưng Trương Anh Hào suy nghĩ rất nhiều. Bởi dứt khoát bọn chúng đã thực hiện quy trình chọn lựa, chúng đã quan sát cả hai người Trương Anh Hào rất cẩn thận và chọn Trương Anh Hào. Chọn hắn một cách rõ ràng. Và chúng đã cố siết cổ Trương Anh Hào. Chúng có thể đã giết Trương Anh Hào rồi. Trừ một điều là tên bóp cổ Trương Anh Hào đã mắc sai lầm.

Gã túm Trương Anh Hào từ phía sau bởi đó là lợi thế của gã, gã đủ to lớn và đủ khỏe. Nhưng gã đã không quặp các ngón tay vào. Cách tốt nhất là đặt hai ngón tay cái lên gáy nhưng quặp các ngón khác vào, làm việc đó bằng lực của khớp ngón chứ không phải lực của ngón tay. Tên đó đã duỗi thẳng ngón tay, thế nên Trương Anh Hào có thể với lên mà bẻ gãy. Sai lầm của gã đã cứu mạng Trương Anh Hào, chẳng có gì nghi ngờ về điều đó. Ngay sau khi tên đó bị vô hiệu hóa, tình thế trở thành hai đánh một. Và Trương Anh Hào chưa bao giờ gặp khó khăn với những tình huống như thế.

Nhưng đó vẫn là nỗ lực rõ ràng nhằm giết Trương Anh Hào. Chúng đã bước vào, chọn hắn, gắng khử hắn. Và đúng lúc ấy Swathac Bangula có mặt bên ngoài nhà tắm. Tên này đã dàn dựng, tên này đã sử dụng bọn Huynh đệ Yoo để giết Trương Anh Hào. Tên này đã lệnh tấn công và chỉ chờ lao vào xem xác Trương Anh Hào. Y đã lên kế hoạch cho việc ấy vào hôm qua, trước mười giờ đêm. Điều đó thì rõ rồi. Đó là lý do y không đưa hai người Trương Anh Hào lên đúng tầng, chỉ đưa hai người họ vào ở tầng ba chứ không phải tầng sáu, ở tầng của phạm nhân chứ không phải tầng tạm giam.

Mọi người đều biết rằng lẽ ra hai người Trương Anh Hào phải ở tầng sáu rồi. Hai tay gác ở khoang tiếp đón đêm qua đều hoàn toàn nắm rõ điều ấy. Trên tấm bảng ghi méo mó đã viết như vậy. Nhưng lúc mười giờ, Swathac Bangula đã bỏ hai người Trương Anh Hào lại ở tầng ba, nơi y biết rằng có thể giết Trương Anh Hào. Y đã lệnh cho bọn của băng Huynh đệ Yoo tấn công Trương Anh Hào vào lúc mười hai giờ ngày hôm sau. Y đã chờ đợi bên ngoài nhà tắm lúc mười hai giờ, sẵn sàng lao vào, sẵn sàng thấy xác Trương Anh Hào nằm trên sàn.

Nhưng rồi kế hoạch của y đổ bể. Trương Anh Hào không bị giết, bọn của băng Yoo bị hạ. Bọn Trai Đỏ đã xúm lại chớp thời cơ. Lộn xộn nổ ra, bạo loạn bắt đầu.

Swathac Bangula hoảng sợ. Y bấm chuông báo động và gọi các nhóm trấn áp, vội vã đưa hai người Trương Anh Hào rời khỏi tầng ấy, lên tầng sáu và bỏ hai người họ lại đây. Đúng theo chỉ dẫn trong văn bản, tầng sáu là nơi hai người Trương Anh Hào ở trong toàn bộ thời gian tại đây.

Phương án thoái tội khôn khéo, nó giúp Trương Anh Hào vô can khi cuộc điều tra diễn ra. Cứ theo phương án đó thì hai người Trương Anh Hào chưa khi nào ở dưới kia. Trong tay Swathac Bangula có vài ca chấn thương nghiêm trọng, thậm chí có thể một tên chết. Trương Anh Hào cho là tên cầm đầu phải nghẹt thở mà chết rồi, chắc chắn Swathac Bangula biết Trương Anh Hào gây ra chuyện đó. Nhưng bây giờ y chẳng thể nào tuyên bố như vậy. Bởi theo y, Trương Anh Hào chưa khi nào ở tầng đó.

Trương Anh Hào nằm trên giường, nhìn đăm đăm lên trần bê tông. Trương Anh Hào nhẹ nhàng thở ra. Kế hoạch đã rõ, chẳng có gì nghi ngờ về kế hoạch của Swathac Bangula cả. Phương án thoát tội của y chặt chẽ. Một kế hoạch bị hủy bỏ, thay vào đó là một kế hoạch thoái tội khôn khéo.

Nhưng tại sao chứ? Trương Anh Hào không hiểu nổi. Cứ cho rằng tên siết cổ Trương Anh Hào đã quặp các ngón tay lại đi. Khi ấy chúng sẽ khử được Trương Anh Hào. Thế thì lúc này Trương Anh Hào chết rồi. Hắn bị bỏ nằm trên sàn nhà tắm, cái lưỡi sưng to thè ra. Swathac Bangula sẽ chạy vội vào và thấy Trương Anh Hào. Tại sao nhỉ? Swathac Bangula liên quan như thế nào? Y chống lại Trương Anh Hào làm gì? Trước đây Trương Anh Hào chưa bao giờ gặp y. Chưa bao giờ ở đâu gần y hoặc nhà tù khốn kiếp của y. Tại sao y lại thực hiện một kế hoạch tỉ mỉ để giết Trương Anh Hào? Trương Anh Hào không thể suy luận ra chuyện ấy.

Lộ Tri Thức ngủ một lát trên chiếc giường đối diện giường Trương Anh Hào. Rồi anh ta cựa người tỉnh giấc. Anh ta ngó xung quanh, thất thần một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu, cố gắng xem giờ bằng đồng hồ đeo tay, song chỉ thấy một mảng da nhợt màu nơi chiếc Rolex nặng nề từng nằm. Đẩy vào sống mũi và nhớ rằng mình đã mất cái kính, anh ta thở dài rồi hạ đầu trở lại chiếc gối sọc của nhà tù. Một anh chàng rất khổ sở.

Trương Anh Hào có thể hiểu được nỗi sợ hãi của Lộ Tri Thức. Nhưng trông anh ta cũng có vẻ của kẻ thất bại, giống như anh ta vừa gieo xúc xắc và thua cuộc, giống như anh chàng đã hy vọng điều gì đó diễn ra và nó đã không diễn ra, thế nên bây giờ anh ta lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng.

Rồi Trương Anh Hào bắt đầu hiểu ra chuyện đó.

“Nạn nhân đã cố giúp anh, phải không?” - Trương Anh Hào nói.

“Tôi không thể nói gì với anh, anh quên rồi à?” - Anh ta đáp.

“Tôi cần biết.” - Trương Anh Hào nói. - “Có lẽ anh đã tìm tới ông ta để được giúp đỡ, có lẽ anh đã nói chuyện với ông ta, có lẽ đó là lý do khiến ông ta bị giết. Có vẻ như giờ anh sẽ nói chuyện với tôi. Việc này cũng có thể khiến tôi bị giết.”