Kiếm Hiệp Tình

Chương 167: Chẳng có đâu

“Liệu người lái xe sẽ nhớ chứ?” - Tiêu Mông lại hỏi.

“Có thể.” - Trương Anh Hào đáp. - “Đó là điểm dừng đặc biệt. Tôi phải đề nghị ông ấy dừng xe.”

Trương Anh Hào trở nên giống một người quan sát. Tình hình trở nên không rõ ràng. Công việc của Trương Anh Hào trước đây cũng không khác với việc của Tiêu Mông là bao. Trương Anh Hào thấy cảm giác quen thuộc, như đang bàn bạc với Tiêu Mông về vụ việc liên quan tới một kẻ khác. Như thể hai người họ là hai đồng nghiệp đang bàn về một vấn đề cần tháo gỡ.

“Tại sao anh không làm việc?” - Viên cảnh sát hỏi.

Trương Anh Hào nhún vai, cố gắng giải thích.

“Vì tôi không muốn làm.” - Trương Anh Hào trả lời. - “Tôi đã làm việc bảy năm, chẳng đi tới đâu. Tôi cảm thấy như mình đã cố gắng theo cách của người ta và thật là khốn nạn. Giờ tôi sẽ cố gắng theo cách của mình.”

Tiêu Mông ngồi nhìn Trương Anh Hào.

“Trong quân đội anh có gặp rắc rối gì không?” - Ông ta hỏi.

“Không nhiều hơn ông khi ở đây.”

Tiêu Mông ngạc nhiên.

“Anh nói thế là ý gì?” - Ông ta hỏi.

“Ông đã làm việc ở đây hai chục năm.” - Trương Anh Hào nói. - “Đó là điều ông đã nói với tôi, ông Tiêu Mông ạ. Vậy tại sao ông lại ở đây, ở chốn nhỏ bé chẳng có gì đặc biệt này? Lẽ ra ông nên nhận lương hưu và đi câu cá. Ở hồ Tình Nhân hay bất kỳ đâu. Câu chuyện của ông như thế nào vậy?”

“Đó là chuyện riêng của tôi, anh Khoa.” Viên cảnh sát đáp. - “Hãy trả lời câu hỏi của tôi.”

Trương Anh Hào nhún vai.

“Hỏi quân đội ấy.” - Trương Anh Hào nói.

“Tôi sẽ hỏi.” - Tiêu Mông đáp. - “Chuyện này thì anh cứ yên trí. Anh đã xuất ngũ một cách vinh quang đấy chứ?”

“Nếu không thì họ có cấp tiền xuất ngũ cho tôi hay không?"” - Trương Anh Hào đáp bằng một câu hỏi.

“Tại sao tôi nên tin họ đã cấp cho anh một xu nhỉ?” - Tiêu Mông nói. - “Anh sống như một tay vô gia cư chết tiệt. Xuất ngũ với tư cách đàng hoàng, có thật hay không đây?”

“Thật chứ.” - Trương Anh Hào đáp. - “Tất nhiên là thế rồi.”

Viên thám tử lại ghi chép, rồi suy nghĩ một lát.

“Anh cảm thấy thế nào khi được cho xuất ngũ?” - Ông ta hỏi.

Trương Anh Hào suy nghĩ về điều này, rồi nhún vai với ông ta.

“Chẳng khiến tôi suy nghĩ gì cả.” - Trương Anh Hào đáp. - “Làm tôi cảm thấy như thể mình đã ở trong quân đội, và giờ không còn trong quân đội nữa.”

“Anh cảm thấy cay đắng không?” - Tiêu Mông hỏi. - “Thất vọng ấy?”

“Không.” - Trương Anh Hào nói. - “Tôi nên thế sao?”

“Không vấn đề gì hết hả.” - Viên thám tử lại hỏi, cứ như buộc phải có chuyện gì đó.

Trương Anh Hào cảm thấy như mình phải cho ông ta một câu trả lời.

Nhưng Trương Anh Hào không thể nghĩ ra điều gì.

Kể từ ngày chào đời, Nguyễn Văn Khoa đã ở trong quân đội. Giờ thì Nguyễn Văn Khoa đã ra. Ra ngoài thật tuyệt, cảm thấy như tự do. Như thể suốt cả đời Nguyễn Văn Khoa bị một cơn đau đầu nhẹ, và chỉ khi nó chấm dứt thì mới nhận thấy nó từng tồn tại. Vấn đề duy nhất của Nguyễn Văn Khoa là kiếm sống. Làm thế nào để kiếm sống mà không phải từ bỏ tự do là chuyện chẳng hề dễ dàng. Trong sáu tháng qua, Nguyễn Văn Khoa chưa kiếm được xu nào, đó là vấn đề duy nhất của y.

Trương Anh Hào sẽ không nói cho Tiêu Mông chuyện đó. Ông ta sẽ nhìn nhận đó là một động cơ. Ông ta sẽ nghĩ rằng Nguyễn Văn Khoa đã quyết định trang trải cho cuộc sống kiểu vô gia cư của mình bằng cách đi cướp của người khác, có thể là ở các nhà kho. Và rồi giết họ.

“Tôi nghĩ rằng việc thay đổi thật khó thích nghi.” - Trương Anh Hào nói. - “Đặc biệt khi tôi lại sống trong quân đội từ lúc còn bé nữa.”

Tiêu Mông gật đầu. Suy nghĩ về câu trả lời của Trương Anh Hào.

“Tại sao lại cụ thể là anh?” - Viên cảnh sát nói. - “Anh tình nguyện xuất ngũ hả?”

“Tôi chẳng bao giờ tình nguyện làm gì.” - Trương Anh Hào nói. - “Nguyên tắc cơ bản của lính đấy.”

Lại một khoảng im lặng nữa.

“Anh có làm chuyên môn không?” - Tiêu Mông hỏi. - “Hồi còn tại ngũ ấy?”

“Ban đầu là các nhiệm vụ chung.” Trương Anh Hào nói. - “Đó là hệ thống. Rồi tôi xử lý vấn đề bảo mật trong hai năm. Rồi trong ba năm cuối, tôi làm một việc khác.”

Trương Anh Hào cố ý nói vậy để cho ông ta hỏi phần phía sau.

“Việc khác đó là gì?” - V iên thám tử đặt câu hỏi.

“Điều tra án mạng.” - Trương Anh Hào đáp.

Tiêu Mông ngả hẳn người về phía sau, hầm hừ. Rồi lại khum các đầu ngón tay vào nhau lần nữa. Ông ta chăm chú nhìn Trương Anh Hào và thở ra, ngồi ngả về trước, chĩa một ngón tay vào Trương Anh Hào.

“Được rồi” - Ông ta nói. - “Tôi sẽ kiểm tra thông tin về anh. Chúng tôi đã có vân tay của anh. Những thứ đó nằm trong hồ sơ của quân đội, chúng tôi sẽ xem hồ sơ của anh. Tất cả, mọi chi tiết. Chúng tôi sẽ xác minh chỗ công ty xe khách, kiểm tra vé của anh, tìm người lái xe, tìm các hành khách. Nếu đúng như anh nói, chúng tôi sẽ sớm biết thôi. Và nếu đó là sự thật, anh sẽ được trả lại tự do. Rõ ràng, một số chi tiết nhất định về phương pháp và thời gian sẽ quyết định vấn đề này. Những chi tiết đó vẫn chưa rõ ràng.”

Viên thám tử ngừng lại thở, nhìn thẳng vào Trương Anh Hào.

“Ở thời điểm này tôi là người thận trọng.” - Ông ta nói. - “Xét về bề ngoài, anh trông không được tử tế. Một gã lang thang, một kẻ vô gia cư. Không địa chỉ, không tiền sử. Câu chuyện của anh có thể vô nghĩa. Có thể anh là tội phạm, có thể anh đã giết người cả cánh tả và cánh hữu ở hơn chục quận. Tôi chỉ không biết thôi. Đừng trông đợi tôi cho rằng anh vô tội nhưng chưa chứng minh được. Ngay bây giờ, tại sao tôi thậm chí phải hoài nghi chứ? Anh bị quản chế tới khi chúng tôi biết chắc chắn, được chứ?”

Đó là điều Trương Anh Hào đã dự đoán. Đó chính xác là điều Trương Anh Hào sẽ nói nếu ở vị trí của Tiêu Mông. Nhưng Trương Anh Hào chỉ nhìn ông ta và lắc đầu.

“Ông là một tay thận trọng à?” - Trương Anh Hào hỏi. - “Cái đó thì chắc quá rồi còn gì.”

Viên cảnh sát nhìn lại Trương Anh Hào.

“Nếu tôi sai, thứ hai tôi sẽ đãi anh bữa trưa.” - Ông ta nói. - “Tại tiệm ăn Dâu Tây, để bù cho ngày hôm nay.”

Trương Anh Hào một lần nữa lắc đầu.

“Tôi đâu có định tìm cho mình một cạ cứng ở nơi này.” - Trương Anh Hào nói.

Tiêu Mông chỉ nhún vai. Ông ta bấm tắt đài ghi băng, tua lại, lấy cuốn băng ra, viết lên băng. Ông ta bấm nút đàm thoại nội bộ trên chiếc bàn gỗ hồng sắc, yêu cầu Liệu Tận Uông quay lại phòng.

Trương Anh Hào chờ đợi. Không khí vẫn lạnh. Nhưng cuối cùng người Trương Anh Hào đã khô hẳn. Mưa đã rơi từ bầu trời quận Vũ Thiên xuống ngấm vào hắn. Giờ thì nó lại bị bầu không khí khô trong phòng hút ra khỏi Trương Anh Hào. Một chiếc máy khử ẩm đã hút nó ra và bơm đi chỗ khác.

Liệu Tận Uông gõ cửa và đi vào. Tiêu Mông bảo ông ta giải Trương Anh Hào tới buồng giam. Rồi đội trưởng thám tử gật đầu với Trương Anh Hào, cái gật đầu đó hàm ý: “Nếu quả tình anh không phải thủ phạm, hãy nhớ rằng lúc này tôi chỉ thực hiện công việc của mình thôi.” Trương Anh Hào gật đầu đáp lại. Cái gật đầu của Trương Anh Hào hàm ý: “Trong khi ông đang tìm cách khỏi phải chịu trách nhiệm thì kẻ giết người vẫn nhởn nhơ ngoài kia.”



Khu giam giữ rộng rãi nằm thụt vào so với khoảng không gian mở được dùng làm phòng họp. Nó được chia thành ba buồng giam riêng biệt có các song sắt đứng. Bức tường trước hoàn toàn được làm từ các thanh sắt. Mỗi phòng giam đều có cửa gắn bản lề. Mấy đồ kim loại này có ánh lấp lánh hơi sẫm thật dễ chịu, trông như ti tan. Từng buồng giam đều được trải thảm, nhưng hoàn toàn trống trơn. Không có đồ dùng hay bệ bê tông làm giường, chỉ là một loại phòng tạm giam kiểu cũ ta thường thấy nhưng được đổ nhiều tiền xây dựng.

“Ở đây không có chỗ ngủ qua đêm à?” - Trương Anh Hào hỏi Liệu Tận Uông.

“Chẳng có đâu.” - Ông ta đáp. - “Chút nữa anh sẽ được chuyển tới cơ sở của quận. Xe vận chuyển tới lúc sáu giờ. Thứ hai xe sẽ đưa anh trở lại.”

Viên cảnh sát đóng cạch cửa và xoay chìa khóa. Trương Anh Hào nghe thấy tiếng chốt cửa xoay quanh rìa về vị trí cũ. Nó là kiểu chạy điện. Trương Anh Hào lấy tờ báo ra khỏi túi, cởi áo khoác và cuộn nó lại, nằm thẳng xuống sàn và nhét chiếc áo khoác xuống dưới đầu.

Bây giờ Trương Anh Hào thực sự bực tức. Kỳ cuối tuần này Trương Anh Hào phải ở trong tù. Trương Anh Hào sẽ không ở trong phòng tạm giam của một đồn.

Chẳng phải vì Trương Anh Hào có bất kỳ kế hoạch nào khác, nhưng Trương Anh Hào biết các nhà tù dân sự. Rất nhiều kẻ đào ngũ kết cục bị tống vào nhà tù dân sự vì chuyện này hay chuyện khác. Hệ thống nhà tù thông báo cho phía quân đội, người ta điều quân cảnh tới để đưa họ trở lại quân đội, thế nên Trương Anh Hào đã từng thấy các nhà tù dân sự. Trương Anh Hào chả hứng thú gì mấy cái nhà tù đó. Trương Anh Hào giận dữ nằm lắng nghe tiếng rì rầm của phòng họp. Điện thoại đổ chuông, bàn phím gõ lạch cạch, nhiệt độ tăng rồi giảm, các sĩ quan đi lại, nói chuyện khe khẽ.

Rồi Trương Anh Hào cố gắng đọc nốt tờ báo mình đã mượn. Đầy những nội dung vớ vẩn về tay tổng thống và chiến dịch của lão ta để được tái đắc cử. Lão già đang ở Hạ Cửu Vũ dưới hồ Tình Nhân. Lão ta đang tìm cách cân bằng ngân sách trước khi thế hệ cháu lão trở thành phụ lão. Lão đang cắt giảm các khoản như một tay cầm con dao lớn mở đường qua rừng nhiệt đới. Dưới Hạ Cửu Vũ, lão đang áp dụng chính sách ấy với lực lượng Bảo vệ Liên bang.